Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiếng hít khí không ngừng truyền từ mọi người xung quanh, Tả Ninh kéo kéo cánh tay áo của Văn Khải An, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng thêm nữa."



"1000 vạn lần thứ nhất, 1000 vạn lần thứ hai, 1000 vạn lần thứ ba!"



Rốt cuộc, tiếng đánh chùy cũng vang lên, người điều khiển phiên đấu giá tuyên bố yên hồ khảm trai bảy màu của thời Thanh với giá trị khởi điểm 10 vạn thuộc về người sở hữu hào bài số 13, thành giao với giá 1000 vạn.



Toàn bộ hội trường bây giờ cơ hồ có thể dùng đến hai từ sôi trào với hỗn độn để hình dung. Tuy rằng đối với kẻ có tiền mà nói, 1000 vạn cũng không phải số tiền gì lớn, nhưng những người đi vào đây phần lớn đều là người biết hàng, bây giờ cục diện không hiểu sao lại biến thành như vậy, thậm chí hoài nghi bản thân có phải đã bỏ qua một kiện bảo bối hay không?



Khi ở trong phòng nghỉ ngơi, Tả Ninh cùng Văn Khải An vừa mới ngồi xuống sô pha, Liên Kỳ Vân lại thong thả ung dung đi tới, trong mắt không ngăn được đắc ý: "Tả tiểu thư rất thích cái yên hồ kia sao? Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng coi trọng cái đồ vật kia, cho nên......"



Tả Ninh cười như không cười nhìn cô ta: "Liên tiểu thư, kỳ thật...... Có chuyện tôi không biết có nên nói với cô hay không?"



"Chuyện gì?"



"Chính là cái yên hồ kia......" Tả Ninh chậm rãi bước đến bên tai Liên Kỳ Vân, gằn từng chữ một, "Căn bản không đáng giá 1000 vạn, tôi chơi cô thôi, ngu ngốc!"



Mặt Liên Kỳ Vân nháy mắt lúc đỏ lúc trắng, trong mắt từ lâu đã bị tức giận che kín, giống như muốn đem Tả Ninh xé nát.



Tả Ninh mỉm cười nhìn cô ta: "Liên tiểu thư không cần phải sinh khí như vậy, dù sao lấy thân phận của cô, 1000 vạn kia thì tính là gì?"



Cô đương nhiên biết cái mà Liên Kỳ Vân để ý không phải 1000 vạn, vậy nên giờ phút này thái độ của cô càng kϊƈɦ Liên Kỳ Vân dâng lên tức giận, thậm chí ngay cả hình tượng cũng không để ý, giơ tay phải lên muốn tát cô.



Văn Khải An thấy hành động của Liên Kỳ Vân, nhanh chóng từ sô pha đứng dậy, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ ngăn cản, một tiếng bạt tai đã vang vọng khắp phòng nghỉ.



Nhân viên công tác cùng tất cả những người tham gia đấu giá đều sợ ngây người, tất cả đều khϊế͙p͙ sợ mà nhìn hai nữ nhân ăn mặc ưu nhã, động tay nhưng lại không chút hàm hồ.



Liên Kỳ Vân gắt gao bụm mặt, không dám tin trừng mắt nhìn Tả Ninh: "Cô dám đánh tôi?"



"Không phải là cô động thủ trước muốn đánh tôi sao?" Tả Ninh vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, "Tôi cái này gọi là phòng vệ chính đáng."



"Cô là cái đồ tiện nhân......"



"Liên tiểu thư!"



Lúc này, Văn Khải An vững vàng mà che ở trước người Tả Ninh: "Chỗ này là nơi công cộng, Liên tiểu thư đây là muốn nháo cho mọi người đều biết? Ngài bây giờ nổi bật chính thịnh, nếu việc này bị truyền ra ngoài, tin tưởng người bị chê cười chắc chắn không phải là Tả Ninh."



Xem nhân viên công tác đã tới, Văn Khải An bước lên cùng người giao thiệp vài câu sau đó liền ôm Tả Ninh đi ra ngoài.



Bởi vì là Liên Kỳ Vân động tay trước, nhân viên công tác cũng không dám làm khó xử Tả Ninh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.



"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Vào đến thang máy, Tả Ninh đầy mặt nghi hoặc, "Phải đi về sao? Nhưng đồ vật mà anh muốn còn chưa đấu giá đâu!"



"Từ bỏ."



Cho dù hắn không phải là một người dễ dàng tức giận, Tả Ninh cũng có thể cảm giác được, giờ phút này sắc mặt của hắn rất khó coi.



"Anh tức giận sao?" Cô hoàn toàn không rõ tức giận của người này từ đâu mà đến, chẳng lẽ tức giận là vì cô không màng an nguy khiêu khích Liên Kỳ Vân, làm hại bản thân thiếu chút nữa bị đánh?



Đi tới tầng hầm ngồi vào trong xe của Văn Khải An, cô lại mở miệng nói: "Nếu em dám trêu chọc cô ta, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, nhất định sẽ không để cô ta đắc thủ."



Văn Khải An quay đầu ngơ ngác nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi người hôn lên môi cô.



Động tác của hắn hoàn toàn không còn ôn nhu với khắc chế vốn có, ngược lại càng giống như bá đạo chiếm lấy, Tả Ninh hơi trố mắt, nhưng vẫn mở miệng để đầu lưỡi ướt hoạt của hắn thâm nhập vào trong miệng, chủ động cùng hắn dây dưa quấy loạn.



Không gian yên tĩnh trong xe hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng âm thanh môi lưỡi giao triền cùng với tiếng hít thở dồn dập của hai người.



Đôi tay của Văn Khải An bắt lấy bả vai cô không tự giác mà tham nhập vào trong áo gió, cách một lớp váy liền áo hơi mỏng vuốt ve thân thể mềm mại.



Bộ ngực mẫm cảm bị bàn tay của hắn vuốt ve, Tả Ninh nhịn không được ưm một tiếng, đôi tay cũng bắt đầu vươn ra thâm nhập vào áo khoác tây trang của hắn, vuốt ve lòng ngực nóng bỏng cứng rắn.



Không gian trong xe hắn không quá lớn, khoảng cách giữa hai chỗ ngồi cũng rất rộng, tư thế ôm hôn như vậy hiển nhiên làm hai người không quá dễ chịu.



Tiếng thở dốc thô nặng phun ở bên tai cô, Văn Khải An ách giọng nói: "Ngồi lại đây."



Tả Ninh sớm đã bị hắn trêu chọc nổi lên ɖu͙ƈ hỏa, bây giờ không hề có chút do dự nào, trực tiếp đứng dậy ngồi lên trêи hai chân hắn, chủ động dâng lên đôi môi đỏ của mình.



Hai đầu lưỡi mềm mại tiếp tục giao triền truy đuổi, bàn tay của Văn Khải An di chuyển xuống phía dưới một chút, xốc váy của cô lên, ấn lộng vỗ về chơi đùa qυầи ɭót đã lộ ra vẻ ướt át.



"Ân......" Bên môi tràn ra vài tiếng rêи rỉ, bộ ngực no đủ của Tả Ninh dính sát vào ngực hắn, cánh ʍôиɠ đĩnh kiều cũng cọ xát một hồi lên côn thịt đã sớm cương cứng của hắn, thẳng đến khi vật kia nhanh chóng trướng lớn một vòng.



Chất lỏng trong tay càng ngày càng nhiều, Văn Khải An rốt cuộc cũng thâm nhập thêm một cái tay khác, vụng về cởi qυầи ɭót của cô ra, nhưng bất đắc dĩ hai chân cô đang mở lớn ngồi trêи đùi hắn, hắn kéo nửa ngày cũng không thể thành công.



Tả Ninh cười nhẹ một tiếng, xoay người một cái khép chân lại, đem qυầи ɭót của mình cởi ra, sau đó lại một lần nữa ngồi lên trêи đùi hắn, phóng xuất ra côn thịt đã sớm đứng thẳng ngẩng đầu.



Văn Khải An đỡ lấy eo cô, chờ côn thịt nóng bỏng căng chặt nhắm ngay hoa huyệt ướt dầm dề, đôi tay lại dùng sức, giúp đỡ cô ngồi xuống một chút, làm đường đi ấm áp chậm rãi nuốt vào côn thịt thô dài dữ tợn.



"Ân...... Nga......"



Có lẽ là bởi vì người nam nhân trước mặt này trong dĩ vãng nhìn qua quá đứng đắn quá văn nhã, căn bản không giống như một người sẽ ở trong xe làm loại sự tình như vậy, cho nên khiến Tả Ninh cảm thấy kϊƈɦ thích khác thường, ngay cả thân thể cũng dễ dàng hưng phấn hơn so ngày thường.



Nhìn cô ở trêи người mình vặn vẹo cơ thể, dung nhan kiều mị, sắc mặt ửng hồng, trong mắt toàn là xuân tình, bên môi còn không ngừng phát ra tiếng rêи rỉ mê say mà êm tai, Văn Khải An chỉ cảm thấy ɖu͙ƈ hoả trong cơ thể càng sâu, liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi mê người của cô hung hăng ʍút̼ vào ɭϊếʍ láp.



"Em rất để ý Thu Dật Mặc?"



Nghe được giọng nói trầm thấp của hắn, Tả Ninh đang trầm luân trong ɖu͙ƈ vọng không khỏi sửng sốt một chút: "Cái gì?"



"Em chán ghét Liên Kỳ Vân như vậy là bởi vì cô ta là hôn thê của Thu Dật Mặc?"



Nghe vậy Tả Ninh rốt cuộc cũng hiểu tức giận của hắn từ đâu mà đến, nhìn nam nhân biểu tình nghiêm trang rồi lại có chút uỷ khuất, cuối cùng cô nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: "Anh ghen tị?"



Ngay cả biểu tình nghiêm túc trả lời của hắn cũng có chút tiểu khả ái a.



Tả Ninh một bên cười một bên càng dùng sức đong đưa cơ thể, thẳng đến khi nghe được hắn không khống chế được kêu lên một tiếng, cô mới há miệng thở dốc nói: "Anh làm sao mà...... Làm sao mà đáng yêu như vậy?"



Văn Khải An không trả lời, chỉ là cánh tay đang đặt ở bên hông cô lại ôm sát một chút.



"Em chán ghét cô cùng với hôn phu của cô ta là ai không có liên quan."



Con người mờ mịt ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Tả Ninh khó mà hiện lên vài tia hận ý, "Cô ta cũng là kẻ đầu sỏ hai năm trước đã đưa thân thế của em ra ngoài ánh sáng."



Editor: sacnu



*Hôm nay tạm một chương thôi nhé, tại hôm nay tui phải tham gia hoạt động của Đoàn Thanh niên, mấy cả ngày mà làm toàn mấy chuyện linh tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK