Beta: Su
Đi theo Du Hạo Nam ra khỏi cổng biệt thự, Tả Ninh dừng bước rồi do dự nói: “Chủ tịch Du, tôi có thể… Hôm khác mới mời ngài đi ăn cơm được không?”
“Ngài?” Du Hạo Nam nhăn nhăn mày: “Em nhất quyết phải gọi tôi như vậy sao?”
“Chủ tịch Du, hôm nay tôi… Có việc.”
Liếc liếc mắt vào tầng hai biệt thự, Du Hạo Nam nói: “Thu Dật Bạch đã thả người, em còn có chuyện gì?”
Thấy Tả Ninh quật cường không chịu mở miệng, Du Hạo Nam nhướng mày: “Không phải Thu Dật Bạch, vậy là…Người đàn ông khác? Em bên ngoài còn có người đàn ông khác? Thu Dật Bạch không biết?”
“Tôi chỉ là… Đi nói chuyện công việc.” Lời này vừa nói ra, Tả Ninh cũng cảm thấy chột dạ.
Trong mắt Du Hạo Nam chợt lóe sự giận dữ, anh xoay người mở cửa xe ghế lái phụ ra rồi nói: “Lên xe!”
Tả Ninh bất đắc dĩ ngồi vào trong xe, do dự mãi mới mở miệng: “Chủ tịch Du….”
Du Hạo Nam kéo đai an toàn xong ngước mắt nhìn cô chằm chằm: “Như thế nào? Hiện tại không sợ tôi sao? Là do việc lần trước tôi làm khiến em tưởng rằng có thể không cần kiêng nể gì ở trước mặt tôi?”
Trên người anh có một loại hơi thở hiếp bức người nguy hiểm tản ra lần hai, Tả Ninh không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng thắt đai an toàn, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Thời điểm cầu xin người khác thì rất khó, nợ người khác ân tình còn khó hơn. Cô từng vô số lần nói với chính mình rằng, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng không thể đi cầu xin người khác nhưng đến lúc xảy ra lại lực bất tòng tâm.
Xe chậm rãi khởi động, trầm mặc một hồi, Du Hạo Nam mới trầm giọng nói: “Người em muốn đi gặp, có phải là Thu Dật Mặc?”
Tả Ninh gật gật đầu.
“Em cùng anh ta, trừ lần bị chụp ảnh đó ra thì còn có quan hệ gì?”
“Không có.” Tả Ninh đáp thập phần dứt khoát, giống như là tẩy não chính mình: “Tôi cùng anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”
“Vậy hôm nay em còn muốn đi gặp anh ta?”
Tả Ninh cắn cắn môi: “Ảnh chụp của tôi, còn ở trong tay cha của anh ta, anh ta nói… Tôi phải phối hợp cùng anh ta, đừng làm cho cha của anh ta hoài nghi.”
Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: “Loại chuyện ma quỷ này em cũng tin?”
Tả Ninh không nói nữa, chỉ gắt gao nắm chặt góc áo, hai mắt vô thần nhìn chăm chú phía trước.
Quay đầu nhìn cô rất nhiều lần, đều thấy dáng vẻ này của cô, Du Hạo Nam nắm chặt tay lái, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Anh ta hẹn em ở nơi nào?”
“Văn phòng của anh ta.”
Chờ xe vào đến bãi đỗ xe ở cao ốc Tinh Thần, Tả Ninh mới dám xác định, Du Hạo Nam thật sự đưa cô tới đây.
Nhìn anh có chút trầm mặc, Tả Ninh thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, hôm nào….”
“Không cần hôm nào khác, ngay hôm nay luôn đi.” Anh quay đầu nhìn cô: “Tôi gọi nhà hàng đem bữa tối đến văn phòng Thu Dật Mặc, em trực tiếp mời tôi ăn.”
Tả Ninh cả kinh trừng lớn đôi mắt: “Nhưng… Nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng: “Thu Dật Mặc chưa hề nói tôi không được đi cùng em đến đây, chẳng phải sao?”
Thời điểm 5 giờ 50 phút, Tả Ninh đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc đi vào, thấy cô, trong con ngươi lạnh băng của Thu Dật Mặc rốt cuộc xuất hiện ý cười: “Em vẫn tới đây.”
Nhưng ngay sau đó, ý cười trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Bởi vì Du Hạo Nam mang vẻ mặt đắc ý đi theo Tả Ninh vào cửa rồi cười chào hỏi Thu Dật Mặc: “Tổng giám đốc Thu, lại gặp mặt rồi.”
Thu Dật Mặc giương mắt nhìn Tả Ninh: “Em tới gặp tôi mà còn muốn mang theo tài xế?”
Du Hạo Nam tự mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Không chỉ có tài xế, bữa tối đều đã chuẩn bị xong, một lát nữa liền được đưa lên đây, dù sao thì Tổng giám đốc Thu bận rộn như vậy, thấy Tả Ninh cũng phải ở văn phòng, tôi liền tỏ chút thành ý, Tổng giám đốc Thu không cần cảm ơn tôi.”
Thu Dật Mặc bỏ văn kiện xuống, đứng lên sửa sang cà vạt một chút: “Tôi không có thói quen ăn ở văn phòng.”
Thấy Thu Dật Mặc muốn mang Tả Ninh rời đi, Du Hạo Nam cũng đứng lên: “Vậy ăn ở bên ngoài, dù sao địa điểm Tổng giám đốc Thu chọn, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của tôi.”
Xem hai người này bày tư thế giương cung bạt kiếm, Tả Ninh chỉ ho khan một tiếng sau đó giả cười nói: “Hay là, cứ ăn ở đây đi? Đều đã chuẩn bị tốt, đừng lãng phí, hơn nữa hiện tới mới đi nhà hàng, khả năng phải đợi rất lâu.”
Hai người đàn ông cô sợ nhất chạm mặt nhau, quả thực chính là thần tiên đánh nhau, nếu có thể lựa chọn, cô thật muốn biến mất ngay lập tức. Có sự đối lập như vậy mới thấy Thu Dật Bạch quả thực ôn nhu săn sóc gấp 100 lần.
Thu Dật Mặc nhìn cô một cái rồi trầm mặc ngồi lại ghế dựa tiếp tục công việc.
Du Hạo Nam ngồi vào ghế sô pha bên kia xong phất phất tay với Tả Ninh: “Lại đây, cùng tôi tâm sự.”
Tả Ninh liếc liếc Thu Dật Mặc, thấy Thu Dật Mặc không phản ứng gì, lúc này mới đi đến chỗ Du Hạo Nam, kết quả còn chưa ngồi xuống thì đã bị Du Hạo Nam một phen túm vào trong ngực, ngay sau đó liền bị một cánh môi ấm áp dán lên.
Tả Ninh kinh hô còn trong cổ họng không kịp phát ra, đôi tay thậm chí quên cả kháng cự, chỉ giống như con rối gỗ, không nhúc nhích mà trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc.
Tựa như lời Du Hạo Nam nói, ngày đó anh làm cô tưởng rằng người đàn ông này đã không còn nguy hiểm nữa sao? Cô cư nhiên cho rằng anh sẽ galang mà không làm gì cô.
Cô cắn chặt răng khiến Du Hạo Nam khó chịu, anh vươn đầu lưỡi cạy vài lần cũng không thành công, nhưng khoé mắt liếc thoáng qua tầm mắt của Thu Dật Mặc đang hướng về bên này, Du Hạo Nam không tiện bảo cô há miệng nên chỉ có thể tiếp tục mút vào cánh môi kiều nộn.
Nụ hôn giằng co đã lâu, mãi cho đến khi thư ký của Thu Dật Mặc gõ cửa, nói là bữa tối đã tới, Du Hạo Nam mới buông Tả Ninh đã sắp hô hấp không xong ra, nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng lên của cô mà đắc ý liếm liếm khóe môi.
Tả Ninh theo bản năng nghĩ muốn cho Du Hạo Nam một cái tát nhưng lại nghĩ bản thân đang nợ anh một ân tình cùng với sự đáng sợ của anh nên cô chỉ có thể nuốt sự phẫn nộ xuống rồi làm như không có chuyện gì xong nhỏ giọng nói: “Tôi đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.””
Bữa tối thực phong phú, ước chừng chiếm toàn bộ bàn trà, ba người ngồi cùng nhau ăn, trừ bỏ Du Hạo Nam thường gắp đồ ăn cho Tả Ninh thì trong suốt bữa ăn cũng không ai nói chuyện.
Thật vất vả mới ăn xong bữa ăn với bầu không khí quái dị, Du Hạo Nam kéo tay Tả Ninh muốn rời đi thì Thu Dật Mặc không mặn không nhạt mà nói một câu: “Em xác định muốn đi cùng anh ta?”
Tả Ninh dừng lại, dùng sức muốn thoát ra, đang muốn để Du Hạo Nam đi trước nhưng khi đón nhận ánh mắt tối tăm của anh, một câu cô cũng nói không nên lời.
Du Hạo Nam nhìn cô xong đột nhiên nhếch môi cười cười, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Thu Dật Mặc: “Nếu đã tới, tôi đây liền bàn với Tổng giám đốc Thu về vấn đề đầu tư hạng mục điện ảnh lần trước, có được không?”
Hai người đàn ông liền nghiêm túc nói chuyện công việc, từ lúc bắt đầu phân cao thấp, đến cuối cùng lại nghiêm túc, chuyên chú vào công việc, ngược lại giống như Tả Ninh không tồn tại.
Cô rất muốn nhân cơ hội bỏ trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể lấy di động ra rồi cúi đầu đọc sách ở một bên.
Bất tri bất giác đã đến 10 giờ đêm, hai người kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cô có chút sốt ruột, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy tiếng chuông di động của Du Hạo Nam vang lên.
Nghe điện thoại, cả người của Du Hạo Nam bị phẫn nộ bao phủ, đón nhận ánh mắt hơi mang theo khiêu khích cùng tuyên bố thắng lợi của Thu Dật Mặc, Du Hạo Nam thầm mắng một tiếng xong đứng dậy nhìn Tả Ninh: “Tôi có việc gấp cần xử lý, anh ta sẽ đưa em trở về.”
Dừng một chút, Du Hạo Nam lại nói với Thu Dật Mặc như một lời cảnh cáo: “Đừng dùng lý do thoái thác kia để uy hiếp cô ấy, ép cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn làm, tôi tin anh là một người quân tử.”