Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Sa




Beta:
Hazjk



"Các người....Định để tôi diễn nữ chính?"



Tả Ninh không dám tin mà nhìn bốn người đàn ông trong phòng khách, chỉ cảm thấy bọn họ đều điên rồi.



Bởi vì tối hôm qua tìm chết chọc Thu Dật Bạch, sáng nay cô dường như cảm thấy toàn thân khắp nơi vừa tê vừa đau, không có một chút sức lực.



Thật vất vả mới thu dọn xong để đến biệt thự làm phim trường trước đây, còn không kịp hỏi tình hình như thế nào, liền thấy Thu Dật Mặc và Du Hạo Nam cũng xuất hiện ở đây.



Càng đáng sợ hơn là, bọn họ còn nói muốn Tả Ninh thay Giang Thuần Tâm diễn vai nữ chính mà Thu Dật Bạch và Cao Hạ tựa hồ cũng tán thành.



"Các người đùa gì vậy?" Tả Ninh đã không rảnh để quan tâm gút mắt riêng với những người đàn ông này nữa, "Tôi không phải diễn viên, trước nay chưa từng học diễn xuất, so với Giang Thuần Tâm xuất thân từ đại học chính quy còn diễn không tốt, sao tôi có thể làm được?"



"Em đã quên vấn đề lớn nhất của Giang Thuần Tâm là gì?" Thu Dật Bạch nghiêm túc nhìn cô, "Ngoại hình khí chất của cô ta phù hợp nhưng biểu cảm lại thái quá, diễn đến quá mức mất tự nhiên. Anh không biết thời điểm em viết về nữ chính có đặt chính mình vào hay không nhưng không thể phủ nhận, em và nhân vật có độ phù hợp rất cao."



Thấy Tả Ninh cúi đầu cười khổ một chút, Thu Dật Bạch nói tiếp: "Em cũng biết, trọng điểm của kịch bản là gia đình và sự nghiệp, tuy nói Phục Vân là nữ chính nhưng cảnh diễn không tính là nhiều, cơ bản đều ở cảnh "gia đình", diễn cũng không khó khăn lắm chỉ cần tự nhiên cũng đã thành công."



"Tự nhiên? Em đã 25 tuổi, đi diễn một cô gái 16 17 tuổi, anh cảm thấy có thể tự nhiên sao?"



"Trong giới có rất nhiều người 30 tuổi vẫn diễn 17 18 tuổi, cũng không phải đều không được. Giang Thuần Tâm so với em chỉ kém một tuổi, lúc trước em xem qua cô ấy hóa trang, không có chỗ nào không ổn." Thu Dật Bạch trong mắt toàn là đắc ý, "Bảo bối, ngoài hình tượng, em so với cô ấy còn xuất chúng hơn, điểm này em nên tự tin là có đi?"



Thấy anh trước mặt mọi người thân mật xưng hô như vậy, Tả Ninh có chút mất tự nhiên: "Tôi đây có thể hỏi, là ai đã đưa ra ý kiến cho tôi làm nữ chính không?"



Ba người đàn ông ánh mắt đều không tự giác nhìn về phía Du Hạo Nam, Du Hạo Nam ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Là tôi, Thu tổng và đạo diễn Thu đều cảm thấy không tồi."



Thu Dật Bạch bổ sung nói: "Thực ra ngày hôm qua lúc em ở trong phòng Cao Hạ, anh liền nhận được điện thoại của anh trai, vốn định cùng em nói qua việc này, chính là lúc em trở về, hai ta không phải...Sau đó đã quên mất."



Câu nói cuối cùng của hắn vốn dĩ đã mờ ám, còn cố tình đề cập đến Cao Hạ, liền chọc Thu Dật Mặc và Du Hạo Nam đồng thời liếc nhìn Cao Hạ.



Thu Dật Bạch còn đang chuyên chú nói về việc kịch bản nên không thấy được, chỉ nói tiếp: "Ninh Ninh, em đại khái không biết khi anh nhìn ánh mắt đầu tiên của em liền cảm thấy em và nữ chính rất giống nhau, nhưng mà lúc ấy lại không nghĩ nhân vật trong kịch bản cùng với trong cuộc sống thực sự rất tương đồng.



Sau thời điểm quyết định đổi người, anh cũng suy sét đến em nhưng em không phải người trong giới, anh nghĩ em không định phát triển phương diện này nên cũng không hỏi em, thẳng đến hôm qua nghe anh trai nói, anh mới nghĩ lại, thực ra em có thể thử xem."



"Anh nói không sai, trước giờ em không muốn tiến vào giới giải trí, cho nên các người vẫn là nên tìm người khác đi."



Thu Dật Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chỉ bộ phim này thôi cũng không được sao? Em không phải nói tiểu thuyết này đối với em rất đặc biệt sao? Bây giờ em tự mình diễn nhân vật do chính mình viết ra, không phải em càng vui vẻ sao?"



Tả Ninh cắn cắn môi: "Đúng vậy, rất đặc biệt cũng bởi vì đặc biệt nên em mới không muốn diễn. Thu Dật Bạch, đừng nói là em căn bản không biết diễn, dù em có kỹ thuật diễn tốt, em cũng không muốn."



Thấy cô thái độ kiên quyết, Thu Dật Bạch cũng không dám nói thêm gì nữa, ngược lại Du Hạo Nam lại nhìn cô chằm chằm trầm giọng nói: "Vì cái gì quyển tiểu thuyết này lại đặc biệt đối với cô?"



Lại là loại giọng điệu thẩm vấn phạm nhân!



Trong lòng Tả Ninh vốn nghẹn muốn chết nên lời nói với anh càng không khách khí: "Bởi vì đây là tác phẩm viết từ câu chuyện của tôi, bởi vì đây là bộ tiểu thuyết thương chiến duy nhất tôi viết, câu trả lời như vậy Chủ tịch Du có vừa lòng không? Nhưng thật ra tôi muốn hỏi Chủ tịch Du một chút, anh đem chính người phụ nữ của mình thay đi, lại đem tôi vào thay thế là có ý gì?"



Cô giống như là ăn phải thuốc súng, Du Hạo Nam lại không tức giận, chỉ là rũ mắt trầm mặc một chút sau đó bình tĩnh nói: "Tôi cùng Giang Thuần Tâm không có quan hệ gì trước đây chỉ là bạn bè, bây giờ lại càng không phải bạn bè."



Loại chuyện này Tả Ninh đương nhiên không tin nhưng hiện tại cô lười để ý đến anh chỉ là yên lặng nhìn Thu Dật Mặc: "Nếu tôi vẫn kiên trì không diễn, Thu tổng định làm thế nào?"



Thu Dật Mặc vẫn lạnh lùng: "Cô không phải nghệ sĩ công ty, không ai có thể cưỡng bách cô, chính mình tự quyết định."



"Được, tôi đây hiện tại liền cho anh đáp án, tôi không...." Nhìn Thu Dật Bạch vẻ mặt có chút mất mát, cô lại do dự một chút, sửa lại lời nói, "Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"



Thu Dật Mặc nói: "Có thể, hiện tại nữ chính vẫn đang trong giai đoạn chọn lựa, nhất thời cũng không quyết định ngay, cô có thể từ từ suy xét, nhưng mà cô tốt nhất nên phối hợp diễn thử một đoạn, bởi vì có khả năng, nếu cô thực sự không diễn được, rốt cuộc tất cả cũng chỉ là đề nghị."



"Được." Lần này ngược lại Tả Ninh trả lời dứt khoát, nếu thử một lần không được, cô căn bản không cần suy xét nữa.



Phó đạo diễn Trương đem kịch bản lại cho Thu Dật Bạch chọn lựa một chút, lấy ra một tờ trong đó đưa cho Tả Ninh: "Thử đoạn này đi, cũng không cần nhiều kinh nghiệm, chỉ là cảnh khóc đơn giản, chỉ cần em có thể vào diễn khóc được, cảm xúc đúng chỗ nhìn tự nhiên một chút là được."



Tả Ninh nhìn kịch bản, công ty về sau gặp nguy cơ, Phục Thành làm việc liên tiếp ba ngày không ăn không ngủ cuối cùng bị bệnh, em gái Phục Vân ở nhà chăm sóc cho anh.



Thu Dật Bạch nói tiếp: "Cao Hạ thực sự có thể kéo cảm xúc cho diễn viên, em cùng cậu ta diễn đoạn này, nhập vai sẽ dễ dàng hơn. Đừng khẩn trương, lần đầu tiên em quay, không cần xen vào màn ảnh, chuyện đó anh sẽ xử lý, chỉ cần dung nhập cảm xúc là được, đặt chính mình vào hoàn cảnh, nếu không được cũng không sao, chúng ta sẽ tìm diễn viên khác."



------------------




1 tuần t sẽ up bộ này 5 chap. Tuy nhiên vì up theo lịch thế thì
mn
chả vote nữa nên t đặt luật nhé.




150vote sẽ có chap tiếp.




Luật bắt đầu từ tuần sau. Chỉ cần 150vote thì t sẽ up chap cho đến khi đủ 5 chap

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK