Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khôi phục không tồi, tôi có thể bắt đầu dạy cho cô mấy biện pháp tiến hành rèn luyện, nhưng cái này vẫn phải trải qua một quá trình lâu dài với thống khổ, nhưng nhất định phải kiên trì, mỗi ngày tập luyện một chút trong phạm vi chịu đựng, tận dụng khả năng đi đường hoạt động nhiều, chờ sau khi hoàn toàn khôi phục, sẽ không ảnh hướng đến hoạt động thường ngày."



Nghe xong kết quả này, Tả Ninh cuối cùng cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.



Cô ở trêи mạng nhìn thấy không ít người nói sau khi phẫu thuật nếu hồi phục không tốt thì cần phải phẫu thuật lần nữa, lúc trước khi tái khám, cô thật sự có chút sợ bản thân sẽ xuất hiện mấy tình huống đó.



Tuy rằng một tháng này, năm nam nhân kia vẫn luôn tận tâm thực dụng chiếu cố cô, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lại còn ôn nhu săn sóc. Nhưng chỗ nào cũng không thể đi, cái gì cũng không thể làm, so với đau đớn sau hai hôm phẫu thuật còn muốn tra tấn người hơn, cô thật sự không muốn trải qua một lần nào nữa.



Cùng ngày sau khi từ bệnh viện trở về, Tả Ninh liền theo như lời bác sĩ Lưu nói, dùng gậy hỗ trợ thử xuống đất đi lại, cùng với dùng lực đàn hồi tiến hành trình độ rèn luyện nhẹ nhất.



Chân phải của cô vẫn sưng, tuy có thể nói là thử dùng sức nhưng chỉ hơi động một chút, chỗ dây chằng được chữa trị cùng toàn bộ phần gót đều đau đớn, không thể không nói một câu tổng kết của bác sĩ Lưu "Lâu dài lại khống khổ" quả đúng là không sai chút nào.



Nhìn cô ở trong phòng khách xoay xoay một lát mà trán đã đầy mồ hôi, ấn đường của Phương Kinh Luân chau lại, nhưng mà bất đắc dĩ, trong chuyện này, hắn không thể giúp được cái gì.



"Nghỉ ngơi một chút trước đã, không cần nóng vội, chúng ta làm từ từ là được."



Tả Ninh chống gậy hỗ trợ từng chút di chuyển đến bên sô pha ngồi xuống, thở một hơi thật dài: "Em cho rằng bản thân mình cái gì cũng không sợ, nhưng hoá ra em vẫn sợ, sợ cái chân này sẽ tàn."



"Yên tâm, có anh giám sát em luyện tập, không tàn được." Phương Kinh Luân bê chậu nước với khăn lau từ trong phòng tắm đi ra, kiểm tra nước ấm rồi mới cẩn thận cởi giày hỗ trợ giúp cô.



Ngâm chân hai mươi phút để tiêu sưng, đây là chuyện cần phải làm mỗi ngày sau khi vết thương ở chân của cô đã có thể chạm vào nước.



Nhìn Phương Kinh Luân tự tay nghiêm túc mát xa cho mình, Tả Ninh lại một lần nữa thất thần. Chờ đến khi cô phản ứng được, mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã chủ động hôn hắn.



Đôi tay của Phương Kinh Luân ướt lộc cộc, mặc cho cô ôm lấy cổ mình hôn nhiệt tình, đối với việc cô chủ động, mặc kệ là lần đầu tiên hay lần thứ hai hay là bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn đều cảm thấy rất kinh hỉ.



Tiếng môi lưỡi giao triền trong không gian phòng khách yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cho dù chỉ đơn giản là một cái hôn sâu, cũng có thể dễ dàng khơi mào ɖu͙ƈ vọng lẫn nhau.



Phương Kinh Luân dùng khăn lông vội vàng lau khô cho hai người, trực tiếp ôm cô ngã xuống sô pha, giọng nói hơi khàn : "Làm xong lại ngâm?"



"Được."



Nhận được đáp ứng, hắn không thèm để ý đến cái khác, vài động tác liền cởi sạch áo lông với áo sơ mi của mình, sau đó bắt đầu cởi quần áo của Tả Ninh.



Bởi vì cố kỵ mắt cá chân của cô bị thương, bọn họ rất ít khi hoan ái, ɖu͙ƈ vọng tích luỹ trong cơ thể một khi được châm ngòi liền không thể vãn hồi.



Phương Kinh Luân chỉ tùy ý vỗ về chơi đùa vài cái, Tả Ninh đã ưm ra tiếng, hạ thể ướt át, mà ɖu͙ƈ vọng giữa háng của hắn từ lâu cũng căng chặt đến lợi hại.



Khi hắn vội vàng cởi bỏ dây khoá quần, chuẩn bị hung hăng cắm vào như vậy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng chuông điện thoại, nghe âm thanh hình như là cách chung cư này rất gần, chỉ sợ là đang ở ngay cửa.



Tả Ninh sửng sốt: "Ai ở bên ngoài?"



"Ngoại trừ mấy tên kia, tầng này làm gì còn có người khác?" Phương Kinh Luân tức giận liếc cửa phòng, "Hôm nay là thời gian của anh, cư nhiên còn nghĩ đến chuyện quấy rầy, cửa cũng không có đâu!"



Không để ý tới động tĩnh bên ngoài, hắn trực tiếp mở hai chân của Tả Ninh ra, đỡ lấy côn thịt cứng rắn sưng to hướng về phía miệng huyệt tìm kiếm.



"Rầm!" Ở cửa lại truyền đến một tiếng kỳ lạ, lần này giống như là có thứ gì đó bị nện xuống mặt đất, thậm chí là còn đụng vào cửa chung cư.



"Mẹ!" Phương Kinh Luân đột nhiên đứng dậy, miễn cưỡng thu hồi côn thịt đang dâng trào vào trong chiếc quần rộng thùng thình, lại lấy thảm che lại cơ thể gần như trần trụi của Tả Ninh, lúc này hoả khí mười phần đi ra ngoài mở cửa, "Đây là thời gian của tôi, dùng việc nghe lén bỉ ổi như vậy...... Mẹ?"



Thấy rõ người đứng ở cửa, một tiếng "Sao" của hắn tự giác đổi thành chữ "Mẹ", "Mẹ....... Hai người? Sao hai người lại tới đây? Không đúng...... Phải nói là tại sao hai người lại biết con ở đây?"



Bên ngoài chung cư, Phương mẫu nhặt túi sách ở dưới đất lên, vẻ mặt xấu hổ: "Mẹ..... Mẹ chính là...... Mẹ và ba con....."



Nói đến này, Phương phụ đột nhiên nghiêm túc nói một câu: "Hiện tại không phải lúc để nói chuyện."



Thấy ba mình nhìn mình từ trêи xuống dưới, Phương Kinh Luân lúc này mới nhận ra, từ trêи xuống dưới hắn chỉ mặc mỗi quần dài, hơn nữa ở giữa háng còn có một lều trại quy mô không hề nhỏ.



"Chờ con một chút." Vội vàng nói xong câu này, Phương Kinh Luân đột nhiên đóng cửa lại, vừa giận vừa bực lại vừa bất đắc dĩ trở lại sô pha, xin lỗi nhìn Tả Ninh, "Là ba mẹ anh."



Tả Ninh gật gật đầu: "Ừ, em nghe được."



Trêи thực tế lúc Phương Kinh Luân vừa mới đóng cửa phòng lại, cô cũng vội vàng mặc lại quần áo, loại thời điểm như vậy không thể để các trưởng bối đứng ở bên ngoài chờ hoặc là trực tiếp để người bỏ đi.



Chờ hai người thu thập ổn thỏa, Tả Ninh mới để Phương Kinh Luân đi giữ cửa mời ba mẹ mình tiến vào, cho nhau cười chào gượng gạo, không khí cũng xấu hổ không nói nên lời.



"Hai người tại sao lại tìm được đến đây?" Phương Kinh Luân ngồi xuống sô pha, nghi hoặc nhìn hai vị phụ huynh, "Tra xét địa chỉ chung cư con sao?"



Phương phụ tình thần cũng không được tự nhiên, nhưng Phương mẫu nghe lén đã chuẩn bị tốt, bất chấp mọi thứ, trực tiếp mở miệng: "Bọn ta từ bệnh viện một đường theo các con đến đây."



"Cái gì?" Vẻ mặt của Phương Kinh Luân và Tả Ninh đều là không thể tưởng tượng, bất luận như thế nào cũng không thể nghĩ được hai vị trưởng bối này từ trước đến nay tư tưởng khai sáng lại thấu tình đạt lý cư nhiên sẽ làm loại sự tình này.



"Mẹ chính là không yên tâm." Phương mẫu rất ủy khuất nhìn Phương Kinh Luân, "Mẹ sợ con sẽ làm ra chuyện sai trái."



"Con có thể làm sai chuyện gì?" Ngẫm lại trạng thái vừa rồi khi mình mở cửa ra, ấn đường của Phương Kinh Luân không khỏi nhảy dựng, "Hai người không phải lo lắng cái kia chứ? Làm ơn! Con với Ninh Ninh đều là người trưởng thành rồi, cho dù thật sự phát sinh cái gì vậy cùng rất bình thường mà đúng không? Từ khi nào mà tư tưởng của hai người lại cổ hủ đến như vậy?"



"Mẹ là sợ con lừa Ninh Ninh." Phương mẫu trừng mắt liếc hắn một cái, biểu tình trêи mặt cũng trở lên nghiêm túc, "Con trai, con thành thật nói cho mẹ, con có phải thích nam nhân hay không? Con cùng Ninh Ninh ở bên nhau, có phải là để che dấu xu hướng giới tính của mình hay không?"



Phương Kinh Luân nghẹn họng nhìn trân trối:......



"Những cái tin tức đó mẹ và ba con đều đã xem hết rồi, truyền thông nói con với cậu minh tinh kia, hai người...."



"Cái loại tin tức nhảm nhí này mà hai người cũng tin?" Phương Kinh Luân cảm thấy đầu mình đang lớn lên, "Hai người không phải không thích xem tin tức giải trí sao? Tại sao lại biết được?"



"Mọi người trong bệnh viện đều đang lan truyền, con nói xem bọn ta tại sao lại biết?" Phương phụ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, "Trong khoảng thời gian này ta và mẹ con đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ vừa vặn Ninh Ninh cũng ở đây, vậy chúng ta nói chuyện cho rõ đi, cho dù con thật sự thích nam nhân, ta với mẹ con cũng có thể lý giải, giúp đỡ con, nhưng mà con không thể hại con gái nhà người ta như vậy, dựa vào lừa gạt nữ nhân để che dấu chính mình thì còn gọi gì là nam nhân?"



Phương Kinh Luân quả thực muốn đâm tường: "Con hỏi thật nha, tại sao hai người lại có thể suy diễn thần kỳ được như vậy? Con trai hai người là cái dạng gì hai người còn không rõ sao?"



Phương mụ mụ đang muốn nói cái gì, chuông cửa lại vang lên, Phương Kinh Luân còn đầy đầu óc người da đen dấu chấm hỏi, căn bản không có tâm tình đi mở cửa, ngược lại là Phương phụ đứng lên.



Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đôn quốc dân cực cao, sắc mặt của Phương phụ càng là một lời khó nói hết.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK