Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ khi Tả Ninh đi theo Du Hạo Nam quay lại căn biệt thự của hắn ở bên bờ biển kia, đầu bếp đã làm xong cơm trưa phong phú, đặc biệt còn có bánh trôi nhân trái cây mà Tả Ninh yêu thích nhất.



Cảm giác muốn ăn vừa lên, cô cũng bất chấp những cái khác, vừa ngồi xuống bàn ăn liền ăn uống thỏa thích.



"Đói lắm rồi đi? Đều tại anh, hẳn là lúc trước lên đưa em về ăn cơm trước rồi mới đến căn biệt thự kia."



"Không có không có, bữa sáng ăn rất nhiều, một chút cũng không đói bụng, nhưng mà nhìn mấy thứ này đều quá ngon, lập tức lại thèm." Tả Ninh trong miệng ngậm lấy bánh trôi, quai hàm phình phình, mồm miệng không rõ, "Không nghĩ tới anh hiện tại còn rất hưởng thụ nha, trong nhà còn mời cả đầu bếp chuyên nghiệp."



"Bởi vì, anh đang học nấu ăn với ông ta nha."



Tả Ninh kinh thiếu chút nữa đã bị nghẹn, mấy tên nam nhân này tại sao cả một đám đều muốn học nấu ăn tự mình xuống bếp? Chẳng lẽ muốn so với Cao Hạ và Thu Dật Mặc?



Ăn cơm trưa xong, Du Hạo Nam kéo Tả Ninh vào thư phòng, mở cái ngăn tủ vẫn khoá kia ra, lấy ra một cái hộp rất tinh xảo hộp đưa cho cô: "Lúc trước không phải em vẫn luôn muốn xem bên trong này đựng cái gì sao? Xem đi."



Tả Ninh mở ra hộp, chỉ thấy bên trong là một cái thảm gấp chỉnh tề, mấy cái hộp thuốc rỗng, cùng với một tờ giấy ghi chú.



"Những cái này......" Khi Tả Ninh từ mộng bức phản ứng lại, nhất thời không biết nên có loại tâm tình gì, "Đây là chín năm trước, em để lại cho anh?"



Nói thực ra khi nhìn thấy thảm cùng hộp thuốc rỗng cô thật đúng là không rõ chuyện như thế nào, thẳng đến khi nhìn đến những chữ cùng những nội dung quen thuộc trêи tờ giấy ghi chú, cô mới mơ hồ nhớ ra, lúc trước khi cô giúp Du Hạo Nam băng bó miệng vết thương hình như để lại cho hắn mấy thứ như vậy.



Nhưng cái này đều là đồ vật bình thường tới cực điểm, cũng không đến mức làm hắn trân quý nhiều năm như vậy đi?



Hai năm trước cô chỉ cố ý hướng dẫn hắn, ám chỉ cái ngăn tủ này bị cô cạy, hắn đã gấp đến độ sắc mặt trực tiếp biến đổi. Cho nên cô vẫn luôn nghĩ, thứ ở trong ngăn tủ này, có thể là nhẫn, vòng cổ hay là một thứ trân quý tương tự vậy.



"Muốn cười liền cười đi." Du Hạo Nam ngược lại tự giễu mà cười trước, "Có đôi khi anh cũng cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, cư nhiên đem mấy thứ này coi như trân bảo, nhưng không có cách nào khác, những thứ này, đã là thứ duy nhất anh có thể dùng để tưởng niệm em. Cho dù sau đó anh đã mua ngôi biệt thự kia, bên trong còn có rất nhiều thứ em mỗi ngày đã từng chạm vào, nhưng cảm giác vẫn không hề giống nhau."



Tả Ninh sao có thể cười nhạo hắn? Cô chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt, chấp nhất đến mức làm cô khϊế͙p͙ sợ, cũng ngốc đến mức làm cô đau lòng.



"Nếu như năm đó, anh trực tiếp ấn lên chuông cửa, hoặc là, sau đó anh thuận lợi tìm được em, khả năng...... Rất nhiều chuyện thật sự sẽ không giống nhau đi?"



"Đúng vậy." Liếc nhìn hộp đồ đó, trong mắt Du Hạo Nam nhiều thêm vài phần cô đơn, "Cũng trách anh ngu ngốc, người nọ mua biệt thự nói cả nhà em di dân đến nước Mỹ, anh cư nhiên tin, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, em khả năng không phải họ Giang."



"Khi đó, bán biệt thự là vì vội vã trả nợ, nếu trực tiếp để người mua cùng người môi giới biết, nhất định sẽ nghĩ cách ép giá, cho nên mới sẽ nói ra một cái lý do di dân, ai ngờ một câu nói dối, lại......" Nhắc tới cái này, Tả Ninh đảo đột nhiên cảm thấy, giữa cô với Du Hạo Nam, rất có cảm giác bị vận mệnh trêu cợt.



"Cũng may, anh chung quy vẫn tìm được em. Nói đến cũng rất buồn cười, anh từng cho rằng mình yêu hai nữ nhân, còn bắt ép mình trong đó đưa ra lựa chọn, nhưng kết quả, hai người đều là em."



Du Hạo Nam tiến lên một bước, mềm nhẹ kéo cô vào trong ngực, "Nhưng mà, như vậy cũng tốt, như vậy, tình cảm đời này của anh, đều chỉ dành cho một mình em."



Vươn tay chậm rãi ôm lấy vòng eo hắn, Tả Ninh vùi đầu vào ngực hắn, cảm nhận trái tim kia đập hữu lực.



Cũng không biết là ai chủ động trước, bốn phiến cánh môi mềm mại gắt gao đan chéo ở bên nhau, nhiệt liệt, tình cảm mãnh liệt, khó xá khó phân, tựa hồ ngay cả không khó quanh thân cũng ở dần dần tăng lên.



Bàn tay to lớn chậm rãi du tẩu trêи người cô, hô hấp của Du Hạo Nam thêm thô nặng, toàn bộ lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng.



"Có thể chứ?" Thanh âm của hắn khàn khàn, ở bên môi cô thấp thấp hỏi một câu.



Từ khi đặt thành ước định ba năm đó, Tả Ninh cũng không đẩy hắn ra, nhưng có lẽ là do lúc trước hai người liên quan dây dưa không quá thoải mái, khi ở chung ngẫu nhiên cũng có chút xấu hổ, Du Hạo Nam ở trước mặt cô, càng cẩn thận hơn nhiều so với những người khác, thậm chí cũng không dám tiếp xúc thân mật quá với cô.



Hắn thật cẩn thận, Tả Ninh không phải không biết, chỉ là cô không muốn chủ động trêu chọc hắn, không muốn làm hắn hãm vào càng sâu, cho nên giữa bọn họ, vẫn chỉ nằm trong giới hạn ngẫu nhiên hôn môi, hắn chưa từng đã làm một chút hành vi du củ.



Nhưng kỳ thật Du Hạo Nam như vậy, làm sao mà khiến cô từng không đau lòng?



"Đại ngốc, còn hỏi sao?" Gắt gao vòng lấy cổ hắn, Tả Ninh chủ động hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi nhiệt tình ở trong miệng hắn quấy loạn.



Nhận được đáp án, Du Hạo Nam rốt cuộc cũng tiếp tục di chuyển đôi tay, từ cổ áo cô chậm rãi rút đi từng lớp quần áo, lộ ra cơ thể trắng tinh không tì vết trần trụi bên trong.



Bàn tay to lớn nhịn không được nắm lấy hai luồng kiều nhũ vuốt ve chơi đùa, ngẫu nhiên còn dùng sức lôi kéo vuốt ve nụ hoa nhỏ nhắn, làm cô run rẩy rất nhiều lần nhưng tất cả những tiếng ưm đều bị hắn nuốt vào trong bụng.



Cảm nhận được rõ ràng thứ cứng rắn để ở giữa eo bụng, Tả Ninh vươn tay bao phủ lên, kỹ xảo thành thạo vuốt ve lên xuống, công phu chỉ trong chốc lát, vật kia lại thô to thêm một vòng, thậm chí cách quần cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền ra.



Nghe thấy hắn thở dốc thô nặng, Tả Ninh một bên tiếp tục cùng hắn môi lưỡi dây dưa, một bên cởi bỏ quần của mình, chờ qυầи ɭót cũng tùy ý chảy xuống trêи mặt đất, cô mới lôi kéo bàn tay to của hắn đưa về phía giữa hai chân đã sớm ướt át thăm dò.



Du Hạo Nam một tay ôm cái ʍôиɠ đĩnh kiều của cô, ở mặt trêи xoa bóp ấn niết, một tay đi dọc theo khe hở giữa hai chân cô, từ trêи xuống dưới trêu đùa âm đế với hai mảnh cánh hoa, thẳng đến khi chất lỏng ấm áp chảy ra một tay hắn, hắn rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được, một tay bế cô lên, để hai chân cô mở lớn ngồi dựa trêи bàn máy tính.



Gấp không chờ nổi cởi bỏ quần, phóng xuất ra ɖu͙ƈ vọng giữa háng, hắn lại lập tức tức giận: "Chỗ này của anh...... Không có áo mưa."



Lần duy nhất biệt thự của hắn có áo mưa chính là đoạn thời gian hai năm trước Tả Ninh ở cùng hắn, sau đó sử dụng xong rồi, người cũng bỏ đi, hắn làm sao mà chuẩn bị nữa?



Tả Ninh không khỏi cười nhẹ ra tiếng, thật giống như lần đầu tiên của cô với hắn năm đó, lại là vì không áo mưa mà buồn rầu.



"Là thời kỳ an toàn, đừng bắn ở bên trong là được." Khó nhịn vặn vẹo eo, cô cũng không biết giờ phút này nói ra những lời này, đến tột cùng là bởi vì không đành lòng nhìn hắn nghẹn lâu như vậy, hay là bởi vì bản thân mình kia không có biện pháp nào khống chế khát vọng.



Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô cùng mật huyệt dưới thân không ngừng chảy mật dịch, khoé mắt Du Hạo Nam ửng đỏ, nhanh chóng đỡ lấy ɖu͙ƈ vọng căng chặt, căng miệng huyệt ướt dầm dề ra, thẳng lưng mãnh lực đâm vào.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK