Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa chung cư có chút cũ được mở ra, Phương Kinh Luân đi theo Tả Ninh vào, nhìn đồ dùng mới được trang hoàng ở bên trong, nghi hoặc hỏi: "Em mất tích mấy năm nay chẳng lẽ vẫn ở chỗ này? Anh vẫn cho rằng em không ở thành phố S?"



"Ngẫu nhiên cũng sẽ quay lại." Tả Ninh xoay người đóng cửa, đặt chìa khoá lên huyền quan, "Anh còn nhớ Giang Bình Hải không? Chính là người năm đó ở cổng trường đã ném tiền vào người em, sau đó lại bị anh tìm được, bắt quay video thay em làm sáng tỏ mọi chuyện."



"Đương nhiên nhớ rõ, ông ta còn không biết xấu hổ nói là chú hai của em."



Tả Ninh cười cười: "Năm đó nếu không phải anh tìm người uy hϊế͙p͙ ông ta lấy danh nghĩa bán ba căn phòng cùng với hai chiếc xe, món nợ sinh thời của ba ba và anh cả em có lẽ em sẽ không có cách nào trả nhanh như vậy. Tuy rằng em là con gái nuôi còn chưa làm trình tự thu dưỡng, xác thật theo pháp luật thì em không có nghĩa vụ thay bọn họ trả nợ, nhưng em không muốn nhân sinh của bọn họ sẽ lưu lại vết nhơ."



"Bắt tên hỗn đản kia bán phòng bán xe là chuyện đương nhiên, ông ta ở ăn dùng có cái nào không phải là tiền của ba ba với anh cả em? Đều tại bà em khi còn sống quá cưng chiều ông ta, cái loại người không học vấn, không nghề nghiệp ở nhà làm sâu mọt này nếu như là ở Phương gia anh thì đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa."



"Giang Bình Hải đã qua đời."



Phương Kinh Luân sửng sốt: "Không phải em đã không còn liên hệ với ông ta nữa sao?"



"Đúng, không còn liên hệ." Tả Ninh ngồi xuống sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, "Em chỉ không nghĩ đến, hai năm trước thân thế của em được đưa ra ánh sáng, ông ta chủ động gọi điện tìm em."



"Ông ta tìm em làm gì? Là tìm em đòi tiền hay là lấy cái gì uy hϊế͙p͙ em?"



"Đều không phải, ông ta đem căn hộ này trả lại cho em. Mấy năm nay ông ta sống cũng không hề tốt, vợ con ly tán, thân mang bệnh tật, đại khái giống như trong mấy bộ phim người sắp chết rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.



Trước lúc vụ tai nạn xảy ra, sau khi ba ba bán biệt thự, một nhà năm người chúng em đã sống ở chỗ này. Ở bên trong có rất nhiều hồi ức trân quý, thậm chí có rất nhiều thứ mà lúc trước em không có cách nào mang đi, tựa như biệt thự hoa



sen khê bạn, nơi này cũng là nơi em đã từng chấp nhất, cũng là nơi em sợ hãi đối mặt.



Nhưng mà hai năm trước khi em thấp thỏm bất an mà bước vào nơi này lại phát hiện, kỳ thật chẳng qua chỉ là phòng ở bình thường, thậm chí nhìn từ ngoài vào còn có chút cũ kỹ, cũng không phải phòng ở theo phong cách mà em thích."



Tả Ninh giơ tay chỉ chỉ những thứ được bày biện trong phòng, "Anh xem, tất cả những đồ vật mang đến ký ức cho em, đều đã bị em thay đổi, bây giờ em sẽ không sợ bản thân sa vào đó, cũng không sợ đối mặt với chúng. Vậy nên bác sĩ Phương, có phải có thể chẩn đoán, bệnh trầm cảm của em có tái phát hay không?"



Phương Kinh Luân cười cười: "Cái này không thể chẩn đoán ngay được, rốt cuộc thì những ngày về sau còn dài, nhưng mà có anh ở đây, nhất định sẽ không để ngày đó xảy ra."



Tả Ninh thu lại ý cười trêи mặt, nghiêm túc nhìn hăn: "Phương Kinh Luân, anh nói xem anh có ngốc hay không?"



Phương Kinh Luân nhún nhún vai: "Không cảm thấy a, nếu anh mà ngốc, làm sao có thể coi trọng người ưu tú như em?"



Tả Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, Cao Hạ như thế này, Phương Kinh Luân cũng như thế này, tất cả đều chấp nhất đến đáng sợ, cũng làm người ta cảm thấy thật đau lòng, nhưng mà cô thật sự không muốn nghĩ đến tình yêu.



"Dù sao mặc kệ em muốn tiếp tục đi lữ hành hay là ở lại chỗ này sáng tác, anh đều sẽ không can thiệp em, nhưng em cũng không thể nhân lúc anh không ở đây mà bỏ chạy, không thể lại chơi trò mất tích, cũng không được đẩy anh ra."



Gương mặt tuấn lãng của Phương Kinh Luân khó xuất hiện biểu tình vô lại như vậy, "Nếu anh sớm biết em với Giang Bình Hải còn liên hệ, hai năm trước anh đã tìm đến nơi này. Không lãng phí thời gian mấy năm, nói không chừng hai chúng ta đã có con, thật đáng tiêc."



"Anh tin tưởng em sẽ yêu anh như vậy sao?"



"Không tự tin không được, vì đây là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống hiện tại của anh."



Vì thế Phương Kinh Luân đúng là giống như chơi xấu, mỗi ngày sau khi tan tầm đều chạy đến chung cư của Tả Ninh, đi theo làm tuỳ tùng, hỏi han ân cần, quả thật không ngoại lệ một ngày nào.



Tả Ninh đã cự tuyệt bất động, cũng liền theo hắn, tận đến một ngày khi cô mở cửa xuống tầng vứt rác mới kinh ngạc phát hiện Phương Kinh Luân cư nhiên bước ra từ phòng cách vách.



"Anh...... Anh không phải là mua căn hộ này chứ?"



Phương Kinh Luân nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, gần quan thì được ban lộc. Trong khoảng thời gian này đang trang hoàng lại, không ảnh hưởng đến em chứ?"



Tả Ninh vô lực mắt trợn trắng: "Tuy rằng Giang Bình Hải lập di chúc đem căn hộ này chuyển cho em nhưng em cũng không chuẩn bị ở lại chỗ này. Hiện tại các khúc mắc đã được gỡ giải, em đối với chỗ này cũng không có ý nghĩa, với lại chỗ này cũng đã cũ em căn bản không thích, chuyện này không phải anh đã biết rồi sao? Tại sao còn mua phòng ở như thế này?"



"Chính bởi vì quá cũ, làm anh thuê mà không ở được, chỉ có thể mua lại rồi sửa chữa." Phương Kinh Luân vẻ mặt vô tội, "Mua thì mua, dù sao đoạn đường này vẫn còn có thể đi, sau này nếu không muốn ở thì bán đi là được."



"Hành đi, anh có tiền, tùy ý anh."



"Đi vứt rác sao? Vừa vặn anh cũng định gọi em cùng đi ra ngoài ăn cơm, đi thôi."



"Hôm nay vẫn là thôi đi, kỳ sinh lý, không muốn động."



Phương Kinh Luân lúc này mới phát hiện sắc mặt của Tả Ninh xác thật không tốt lắm, nhanh chóng cầm lấy túi rác trong tay cô: "Có muốn đi bệnh viện hay không?"



Bệnh viện tất nhiên là không cần đi, nhưng cả người Tả Ninh đều lười biếng, làm cái gì cũng không nhấc nổi hứng thú, tuỳ ý ăn một chút cơm hộp, vội vàng tắm rửa một cái liền về phòng ngủ.



Đến khi cô từ trêи giường bò dậy đi ra phòng khách tìm nước uống mới phát hiện Phương Kinh Luân đang ở trong phòng tắm giúp cô giặt nội y vừa mới thay ra.



"Uy! Anh...... Anh làm gì?"



"Giúp em làm việc nhà a." Phương Kinh Luân một bộ dáng đương nhiên, "Cái này cũng là một bộ phận của việc nhà."



Nhìn hắn cư nhiên còn giơ giơ nội y trêи tay về phía cô, mặt Tả Ninh "Bùm" một cái liền đỏ.



Lúc trước Thu Dật Bạch cũng giúp cô giặt nội y, sau đó là Du Hạo Nam, Cao Hạ với Văn Khải An cũng đều giúp cô giặt qua, nhưng đại khái là bởi vì cô đã cùng bọn họ phát sinh quan hệ thân mật nhất, vậy nên vẫn rất thản nhiên, nhưng hôm nay nhìn thấy Phương Kinh Luân làm như vậy, thật sự khiến cô có chút không được tự nhiên.



"Để em tự mình làm là được rồi, anh không cần phải làm như vậy."



"Em đã như vậy rồi, anh không làm thì ai làm? Em ngoan ngoãn nằm một chỗ đi, chuyện trong nhà giao cho anh. Yên tâm, tuy rằng anh không am hiểu thủ công nghiệp nhưng chuyện giặt giũ này, anh vẫn có thể miễn cưỡng làm tốt."



Thấy hắn nghiễm nhiên làm một bộ diễn xuất của nam chính, Tả Ninh cũng không nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng, lại nghe thấy câu hỏi của hắn: "Cái kia..... Chiếc qυầи ɭót này của em có vết máu, làm như thế nào mới có thể giặt sạch? Anh đã dùng nước giặt quần áo xoa nửa ngày rồi nhưng tại sao vẫn còn?"



Tả Ninh cảm giác nhiệt độ trêи mặt vừa hạ xuống lại bỗng chốc thiêu cháy, làm cô không dám quay đầu lại, chỉ lắp bắp nói: "Vậy..... Vậy thì ném đi, bỏ đi, anh đừng giặt nữa, em..... Em phải về phòng ngủ, anh cũng sớm quay về phòng của mình đi."



Động tác của cô giống như đang chạy trối chết, một bên tai của Phương Kinh Luân đã sớm ửng đỏ nhìn hướng cô rời đi sửng sốt hai giây, đột nhiên cong eo, không tiếng động mà cười ha hả.



"Còn thẹn thùng, đó chính là hấp dẫn a, ha ha ha phản ứng của cô ấy thật đáng yêu......"



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK