Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách bố trí ở tầng một không sai biệt lắm so với tầng ba, phòng khách đều rất rộng lớn, trang hoàng đồ gia dụng xa hoa.



Trêи sô pha, Phương Kinh Luân vẫn nằm đó không nhúc nhích, miệng vết thương trêи đỉnh đầu vẫn còn đang đổ máu, nhìn qua rất ghê người.



Cũng trêи sô pha, Tả Ninh bị người gắt gao đè ở dưới thân không thể động đậy, quần áo trêи người bị lôi kéo thô bạo, nhưng cô căn bản không có tâm tư để ý bản thân mình tiếp theo sẽ trải qua chuyện gì.



Ngước mắt lạnh lùng nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh lùng trêи người, trong mắt cô có phẫn nộ thậm chí có sát khí, nhưng lại không có nửa điểm khϊế͙p͙ sợ.



Từ sớm khi nghe hai nam nhân kia nói chuyện, biết cô bị bắt cóc không phải vì tiền, cô liền đoán được người đứng sau rất có khả năng là người trước mặt này.



Chỉ là nàng không nghĩ tới, khi Phương Kinh Luân cõng cô rời khỏi biệt thự, ở cửa đã có người chờ sẵn.



Chắc hẳn là nhìn thấy pha lê ở phòng khách tầng một bị Phương Kinh Luân đập hỏng, bọn họ sinh ra cảnh giác mới chờ sẵn ở cửa đi?



Cho nên, động tác của bọn họ như vậy làm người ta đột nhiên không kịp phòng bị.



Vậy nên, Phương Kinh Luân mới ngã xuống mặt đất, không biết sống chết.



"Còn nhớ hôm đó có người đã nói với cô không, nữ nhân mà tôi muốn, chưa bao giờ không chiếm được."



Tay phải chậm rãi lướt qua trêи mặt Tả Ninh, đón nhận hận ý trong mắt cô, ý cười trêи mặt Lê Trạch Khung càng sâu, "Tôi rất thích xem bộ dáng muốn giết tôi này của cô, cô càng muốn giết tôi, tôi càng muốn thao cô."



Tả Ninh nỗ lực bình ổn cảm xúc mãnh liệt: "Chúng ta làm giao dịch đi."



"Giao dịch?" Lê Trạch Khung nhịn không được cười to ra tiếng, "Nữ nhân như cô cũng thật buồn cười, người đã ở trong tay tôi, cho dù tôi muốn giết cô, cũng chỉ là chuyện động động ngón tay, cô còn dám làm giao dịch với tôi?"



"Nhưng anh không phải muốn giết tôi, anh là muốn thượng tôi." Tả Ninh cười lạnh, "Anh cho người cứu anh ấy, tôi bồi anh lên giường."



Lời này càng khiến Lê Trạch Khung cười to, ánh mắt nhìn Tả Ninh giống như đang nhìn một kẻ điên: "Cô bị tôi doạ đến choáng váng rồi sao? Hay là vốn dĩ đầu óc cô có bệnh? Tôi hiện tại không phải chuẩn bị thượng cô sao?"



"Vậy anh có biết người đang nằm ở kia là ai không? Anh ấy là cháu trai trưởng của Phương gia, là tập đoàn Phương gia sở hữu những bệnh viện lớn nhất cả nước. Nếu như anh ấy chết, Phương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho dù Lê gia có bản lĩnh bảo vệ anh không phải vào ngục giam, nhưng ít nhất, Phương gia cũng có thể khiến Lê gia gà chó không yên, như vậy, Lê lão gia tử nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."



Quyền thế của Lê gia to lớn như thế nào, Tả Ninh căn bản không biết. Lê Trạch Khung có dám giết người hay không, có để ý đến sống chết của Phương Kinh Luân hay không, cô cũng không biết.



Cô bây giờ chỉ có thể đánh cược một phen, tên cặn bã này bất luận như thế nào nhất định cũng sẽ sợ hãi vị Lê lão gia tử trong truyền thuyết kia, dù sao Văn Khải An cũng đã dùng phương thức như vậy đuổi hắn đi hai lần, mà bây giờ nhìn phản ứng của hắn, xác thật cũng rất sợ hãi gia gia của mình.



Quả nhiên, sắc mặt Lê Trạch Khung thay đổi, nhìn về phía Phương Kinh Luân, lại trừng mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen vẫn cầm dao đứng một bên.



Nhưng ngay sau đó, hắn lại khẽ cười một tiếng: "Như vậy thì sao? Chẳng lẽ Lê gia chúng tôi lại phải sợ một Phương gia hèn kém sao? Một Phương gia thì tính là gì?"



"Phương gia tính là gì, chờ Phương Kinh Luân chết anh sẽ biết. Nhưng nếu anh để anh ấy sống, tôi còn có biện pháp bảo đảm anh ấy chỉ có thể chịu tất cả tao ngộ hôm nay mà Phương gia tuyệt đối không lấy ra được bất kỳ lý do gì tìm anh phiền toái."



Thấy động tác Lê Trạch Khung xé rách áo lông của cô dừng một chút, Tả Ninh tiếp tục nói: "Phương Kinh Luân là vị hôn phu của tôi, anh chắc hẳn là không biết đi? Nếu hôm nay anh ấy chết, mà anh lại cưỡng gian tôi, Phương gia sẽ không có khả năng dừng tay. Nhưng nếu hôm nay là tôi chủ động cùng anh lên giường, tin tưởng xong việc, Phương gia chỉ tìm tôi tính sổ, sẽ không tìm Lê lão gia tử nói chuyện, bởi vì bọn họ ném không nổi người này, cũng không dám làm lớn mọi chuyện."



Lê Trạch Khung ngừng tay, châm chọc nhìn Tả Ninh: "Như thế nào? Cô đối cậu ta là yêu thật lòng?"



"Đây là chuyện của tôi." Tả Ninh đẩy cánh tay của hắn đang niết cằm mình ra, "Hoặc là, anh mặc kệ Phương Kinh Luân bị thương chờ chết, hiện tại liền cưỡng gian tôi, dù sao tôi cũng ở trêи tay anh, mặc kệ giãy giụa như thế nào đều trốn không thoát. Hoặc là, anh để người cứu Phương Kinh Luân, chỉ cần xác nhận tính mạng của anh ấy không có nguy hiểm, tôi phối hợp với anh, để anh quay video làm chứng cứ, tôi chủ động lên giường của anh cầu anh thao."



Ánh mắt lập loè vài cái, Lê Trạch Khung phất tay với nam nhân bên cạnh, ý bảo hắn đi xem xét thương thế của Phương Kinh Luân.



"Vậy hiện tại, tôi thao cô trước, chờ nam nhân của cô tỉnh lại, để cậu ta tận mắt nhìn thấy cô cầu tôi thao cô."



Hơi thở ướt nóng phun vào lỗ tai, Tả Ninh chỉ cảm thấy toàn thân trêи dưới từ trong ra ngoài đều ghê tởm, nền sam lót người bị xé rách lung tung, cảm nhận được lạnh lẽo trêи da thịt, cô nhịn không được cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại.



Kỳ thật, cô đã thấy đủ.



Nhìn thấy nam nhân kia thật sự đi giúp Phương Kinh Luân xử lý miệng vết thương, cô đã thấy rất đủ, còn chuyện Lê Trạch Khung sẽ làm gì với cô, cô đã không thèm để ý.



Chỉ cần có thể để Phương Kinh Luân tồn tại, những cái khác, cô đều không thèm để ý.



"Ninh Ninh!"



Bên tai truyền đến tiếng la của Thu Dật Bạch, Tả Ninh run lên, cho rằng bản thân mình sinh ra ảo giác.



Nhưng ngay sau đó, trọng lượng đè ở trêи người cô bỗng nhiên biến mất.



Cô vừa mở mắt, mới phát hiện không chỉ có Thu Dật Bạch, ba nam nhân khác, tất cả cũng đều tới.



Nam nhân áo đen cầm dao đang hùng hổ đánh nhau với Du Hạo Nam và Cao Hạ, còn tên Lê Trạch Khung chỉ biết ăn chơi lại không có chút sức chiến đấu nào cũng bị Thu Dật Bạch ném ra xa, Văn Khải An vội vàng xem xét cho Tả Ninh, thấy cô không bị thương mới giúp cô sửa sang lại quần áo, vội vàng cởi áo khoác phủ thêm cho cô.



"Phương Kinh Luân......" Tả Ninh nghẹn ngào, thanh âm run rẩy, "Phương Kinh Luân...... Gọi xe cứu thương......"



Rõ ràng biết mình không có nguy hiểm, nhưng giờ khắc này kinh hoảng cùng sợ hãi trong lòng cô lại là càng sâu.



Nhìn tình huống của Phương Kinh Luân, Văn Khải An nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì, đừng lo lắng, cảnh sát với xe cứu thương rất nhanh sẽ tới."



"Thu gia các anh thì tính là gì?" Lê Trạch Khung lau vết máu trêи khoé miệng, nằm ngã xuống đất cười càng thêm bừa bãi, "Tốt nhất, hôm nay nên giết tôi đi, nếu không, nữ nhân kia tôi thấy một lần liền thao một lần."



Thu Dật Bạch lại một quyền hung hăng nện trêи mặt hắn, Du Hạo Nam không nói hai lời xông tới đánh hắn một trận.



Nhìn Tả Ninh quần áo không chỉnh tề, Cao Hạ lần nữa gắt gao nhìn chằm chằm Lê Trạch Khung, hai mắt đỏ bừng giống như có thể tích xuất ra máu.



"Cao Hạ......"



"A ——"



Tiếng kêu rêи đinh tai nhức óc truyền khắp biệt thự, Lê Trạch Khung kêu rêи thảm thiết che lại giữa háng, vặn vẹo thân mình vô lực gào rống, trong tay Cao Hạ nắm chặt dao gọt hoa quả, trêи lưỡi dao còn có máu đang nhỏ giọt xuống.



"Cao Hạ......" Giãy giụa từ trêи sô pha đứng dậy, Tả Ninh nghiêng ngả lảo đảo xông lên, một phen đoạt lấy dao trong tay Cao Hạ, kéo vạt áo liều mạng lau dấu vết trêи chuôi dao, cả người run rẩy đến đầu lưỡi đều thắt lại: "Lê Trạch Khung muốn cưỡng gian em, là em làm anh ta bị thương, trêи dao có dấu vân tay của em, không liên quan đến Cao Hạ, là em làm......"



"Ninh Ninh......"



"Người là em làm bị thương, các anh dưa Cao Hạ đi, nhanh lên dẫn anh ấy đi......"



"Ninh Ninh......"



"Lê gia sẽ không bỏ qua cho anh ấy!" Tả Ninh gắt gao nắm lấy cánh tay của Văn Khải An, "Cầu xin anh, dẫn anh ấy đi đi, em sẽ ở lại chờ cảnh sát...... Em không thể để anh ấy ngồi tù, không thể sự nghiệp diễn xuất của anh ấy hoàn toàn bị huỷ hoại......"



Nhìn nữ nhân trước mặt hoảng loạn vô thố rơi lệ đầy mặt, Cao Hạ đột nhiên thấp giọng cười cười, bình tĩnh nói với Thu Dật Bạch: "Dẫn mọi người đi thôi."



Thu Dật Bạch ngừng hai giây, sau đó trực tiếp cong lưng không màng Tả Ninh giãy giụa bế cô lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.



"Thu Dật Bạch anh buông em ra! Anh để em quay lại đó, Thu Dật Bạch!"



"Thu Dật Bạch em cầu xin anh...... Em không thể để Cao Hạ có việc...... Thu Dật Bạch......"



"Em bảo anh buông em ra a!"



"Yên tâm, cậu ấy sẽ không có việc gì." Thu Dật Bạch bỏ Tả Ninh vào ghế sau của xe, bình tĩnh nhìn cô, "Bởi vì người cậu ấy làm bị thương, là em trai cậu ấy."



"Anh nói...... Cái gì?"



"Lê Trạch Khung là em trai của Cao Hạ, Lê gia sẽ không đê cậu ấy xảy ra chuyện, tin tưởng anh."



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK