Beta: Thỏ
Khi Du Hạo Nam vô cùng lo lắng xử lý xong công việc rồi vội vàng trở về văn phòng thì bên trong lại không thấy Tả Ninh đâu cả.
Thư ký nói người đã đi rồi, anh tức giận đến phát điên, vừa lấy di động ra liền nhìn thấy tin nhắn WeChat Tả Ninh gửi đến, nói là thân thể không thoải mái, muốn về trước.
Thân thể không thoải mái chó má! Rõ ràng là cố ý bỏ trốn.
Anh gọi điện thoại trong cơn giận dữ, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Tức giận ném di động lên sô pha, anh bắt đầu chậm rãi nhớ lại hành vi của mình trong thời gian này: Quá ôn hòa, nên mới có thể khiến cô ở trước mặt anh càng không kiêng nể, rõ ràng thời gian đầu khi vừa quen biết, cô gái kia sợ anh như vậy.
Tắt âm thanh, nhìn cuộc gọi đến thứ 3 của Du Hạo Nam cuối cùng cũng tắt, Tả Ninh thấp thỏm nhét di động trở lại trong túi. Hành vi hôm nay của cô, hẳn là đi tìm đường chết đi?
"Em sợ tôi hay là sợ Du Hạo Nam?"
Thanh âm Thu Dật Mặc thình lình vang lên từ phía sau làm cho Tả Ninh giật mình, cô dừng hai giây rồi cười một tiếng: "Cái gì?"
"Em vốn không dám nghe cuộc gọi của Du Hạo Nam, hay là bởi vì có tôi ở đây nên em mới không dám?"
Có gì khác nhau sao? Tả Ninh rủa thầm ở trong lòng nhưng trêи mặt vẫn mỉm cười, cô chỉ về phía trạm tàu điện ngầm: "Dừng ở nơi đó đi, tôi có thể ngồi tàu điện ngầm về phim trường."
Tài xế làm như không nghe, không có ý dừng lại, xe lướt thẳng qua tàu điện ngầm: "Tôi đi gặp khách hàng, em đi cùng tôi."
Trêи mặt Tả Ninh rốt cục cũng không duy trì mỉm cười được nữa: "Tổng giám đốc Thu, chính anh nói tôi không phải là người của Tinh Thần Giải Trí, anh không thể cưỡng bách tôi làm bất cứ chuyện gì."
"Tôi cưỡng bách em khi nào? Hoặc là em muốn nói, lần trước trong xe, không phải là em cầu xin tôi?"
Khuôn mặt Tả Ninh "Từ từ" đỏ bừng, cô quay đầu hung hăng liếc Thu Dật Mặc, ai ngờ anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, giống như những câu nói ra trong miệng là câu hỏi thăm bình thường.
Có kinh nghiệm từ lần đó, lúc vừa lên xe cô liền chọn ngồi ở ghế lái phụ, nghĩ như vậy tên biến thái kia sẽ không dám làm gì cô.
Tuy anh không dám động tay động chân, nhưng trong lời nói lại không đứng đắn như vậy, gương mặt kia ngược lại bình tĩnh như không có chuyện gì.
"Hơn nữa, tôi còn không trách em làm dơ xe tôi. Chiếc xe kia đã đem đi rửa được một tuần rồi, còn chưa lấy về, phỏng chừng rất khó tẩy."
Nghe anh dùng giọng điệu lãnh đạm miêu tả, trong đầu Tả Ninh lại bất chợt hiện lên hình ảnh ɖâʍ mĩ cảm thấy thẹn đó, cô đương nhiên biết Thu Dật Mặc nói "Khó tẩy" là cái gì nhưng cũng không nhất định phải nói trước mặt người thứ ba như vậy chứ?
Nghĩ vậy, Tả Ninh trộm liếc nhìn tài xế kia, thấy hắn ta mặt không đổi sắc, tựa như không nghe thấy gì, nhìn giống như đã nghe thành thói quen.
Tên biến thái này rốt cuộc đã cùng bao nhiêu phụ nữ làm ở trêи xe? Nhìn nghiêm túc như vậy mà lại đùa bỡn qua không ít phụ nữ ư?
Một cỗ lửa giận từ lòng ngực dâng lên, Tả Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Dừng xe!"
Xe vẫn tiếp tục chạy, cô lại không nhịn được mà hét lên: "Tôi kêu dừng xe, các người có nghe không?"
Tài xế vẫn không có động tĩnh như cũ.
"Được, các người không dừng thì tôi tự mình xuống." Cô nói xong liền muốn duỗi tay mở cửa xe, vốn chỉ muốn dọa hắn ta dừng xe, ai ngờ tài xế lại nhanh tay lẹ mắt, lập tức khóa cửa.
"Thu Dật Mặc, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô xoay người nhìn thẳng vào gương mặt lạnh băng kia: "Kiếp trước tôi thiếu nợ nhà họ Thu các người sao? Hiện tại bị các người đối xử như vậy? Tôi đã chia tay với Thu Dật Bạch rồi, các người còn muốn gì nữa?"
Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra biểu cảm gì: "Tôi đã nói rồi, là em trêu chọc tôi trước, trò chơi này, em không có tư cách kêu dừng."
"Trò chơi?" Tả Ninh cười lạnh rồi hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Có biết bao nhiêu kỹ nữ nguyện ý cùng anh chơi trò này, đừng có tới tìm tôi!"
Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại nhưng anh còn chưa mở miệng thì xe đã dừng lại, lần này không phải tài xế nghe Tả Ninh, mà là đã tới nơi rồi.
Xe vừa mở khóa, Tả Ninh liền mở cửa xuống xe, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, Thu Dật Mặc đi ở phía sau cô, anh một phen túm lấy cổ tay cô lại: "Đi theo tôi, trước đi mua quần áo cho em."
"Anh buông ra!" Cô dùng sức giãy giụa, lại không có nửa điểm hiệu quả ngược lại khiến cho anh càng nắm chặt hơn.
Cô không màng là đang đứng ở trước cửa trung tâm mua sắm mà trực tiếp quay lại mắng người đàn ông trước mặt: "Anh có bệnh à? Tôi kêu anh buông ra anh có nghe không... A!"
Sau tiếng rêи nhỏ, cô lập tức im lặng, chỉ là trêи mặt dần lộ ra sự thống khổ, cắn môi, thân thể bắt đầu loạng choạng.
Thu Dật Mặc nhanh chóng buông lỏng tay và hỏi: "Làm sao vậy?"
Tả Ninh không để ý đến anh, ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót ra.
Lúc này Thu Dật Mặc mới ý thức được, gót giày của cô vấp vào chỗ gập ghềnh nào đó, xem sắc mặt cô thống khổ mà giày cao gót vẫn chưa cởi ra được, anh liền ngồi xổm xuống, một tay vịn chân trái cô, một tay cầm giày cao gót kéo ra.
"Đừng....."Còn chưa kịp ngăn cản, Tả Ninh liền thở ra hơi lạnh, nước mắt trong hốc mắt bắt đầu tràn ra: "Mẹ nó, anh không biết nhẹ một chút sao?"
Nói giống như là mắng chửi nhưng ngữ điệu rõ ràng là đang khóc nức nở, Thu Dật Mặc không biết phải làm sao,anh ngẩng đầu nhìn cô: "Làm đau em sao?"
Tả Ninh hít sâu một chút, cô bất đắc dĩ chống tay lên vai anh để đứng ổn định lại: "Vừa rồi bị đau, bị anh chạm vào lại càng đau hơn."
Thu Dật Mặc nhanh chóng kiểm tra mắt cá chân của cô, tạm thời không có gì khác thường nhưng nhìn ngữ khí cùng sắc mặt của cô, rõ ràng là cô rất đau.
Anh chậm rãi đứng lên, ôm eo cô, làm toàn bộ thân thể cô dựa vào lòng ngực mình xong lấy di động ra gọi cho tài xế: "Lái trở về."
Tài xế thực mau đã quay lại, dừng bên đường trung tâm mua sắm, Thu Dật Mặc cong lưng, một phen bế cô lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, anh cẩn thận bế cô vào trong xe.
Đùi phải Tả Ninh còn để ở ghế sau, Thu Dật Mặc ngồi vào, động tác nhẹ nhàng giúp cô cởi giày cao gót xuống, thấy cô vẫn cắn môi, ngữ khí bất giác ôn nhu vài phần: "Rất đau sao?"
Tả Ninh lắc lắc đầu: "Không sao, đã quen rồi."
Thu Dật Mặc nhíu mày lại: "Quen rồi?"
Tả Ninh liếc nhìn mắt cá chân của mình rồi phiền muộn nói: "Bị thương từ hồi học năm nhất đại học, sau này để lại di chứng, dễ dàng tái phát, bác sĩ nói là khớp xương mắt cá chân không ổn."
"Vậy mà còn đi giày cao gót?"
"Tôi đã đi giày cao gót nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải tại anh thì sao tôi có thể bị thương cơ chứ? Lúc trước bị vài lần nhưng là bị khi đi giày đế bằng.
Thu Dật Mặc ngẩn người, anh đột nhiên thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Tả Ninh liếc nhìn anh một chút, lại lười so đo với anh.