Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị Tả Ninh, hôm nay cảm giác tốt hơn chút nào chưa?"



"Chị Tả Ninh, muốn ăn táo không? Em gọt cho chị một quả."



"Chị Tả Ninh, có muốn em đưa chị ra ngoài tản bộ hay không?"



Từ sau khi Tả Ninh nằm viện, Văn Niệm Tình quả thật vô cùng săn sóc, có thời gian rảnh liền chạy đến bệnh viện bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, sợ bản thân đối với "Ân nhân cứu mạng" này có sơ xuất.



"Niệm Tình a, chị chỉ bị thương nhẹ, em không nhất thiết mỗi ngày đều phải đến đây, vẫn nên quay lại trường học đi."



"Hai ngày này là cuối tuần, em có thể chiếu cố chị Tả Ninh."



Nhìn thấy Tả Ninh bất đắc dĩ cười, Văn Khải An chỉ đành lên tiếng: "Trở về đi, chỗ này có anh"



"Nga." Nghe anh trai nói, Văn Niệm Tình không dám không nghe, đừng nhìn người anh trai này ngày thường rất sủng cô, nhưng khi nghiêm túc lên tuyệt đối là người cô sợ nhất trong toàn bộ gia tộc.



Ngày đó khi Văn Khải An hỏi cô hẹn Tả Ninh ra ngoài lúc nào, cô quả thật đã bị doạ khóc, cho dù anh trai không tức giận cũng không quở trách người khác, nhưng cái loại áp suất thấp này chính là khiến cô không hiểu sao sợ hãi.



Văn Niệm Tình rời khỏi phòng bệnh, Văn Khải An lại đuổi theo: "Chuyện anh nói với em nhớ kỹ chưa?"



"Ân, anh, anh yên tâm, chuyện của anh với chị Tả Ninh nhất định em sẽ không nói cho bất kỳ người nào trong nhà."



Thấy bộ dáng khẩn trương của em gái, Văn Khải An thở dài một tiếng, ngữ khí chậm lại: "Anh không trách em, Tả Ninh cũng không trách em, em không cần phải tự trách, càng không cần khổ sở. Nhưng chuyện giữa anh với cô ấy, không có các nào nói rõ với em, em không cần nhúng tay vào cũng không cần lo lắng, quay lại trường học nghiêm túc học hành là được."



Tả Ninh rất hứng thú nhìn Văn Khải An quay trở lại phòng bệnh: "Rõ ràng anh rất sủng em gái, tại sao mỗi lần Niệm Tình nhìn thấy anh lại giống như chuột thấy mèo vậy? Anh đừng nghiêm túc với con bé như vậy, sẽ doạ hư con bé đó."



"Bọn anh từ nhỏ đã ở chung như vậy, yên tâm, không doạ đến con bé đâu, nhưng mà em, thật sự đã doạ đến anh. Nếu như lúc ấy em không phát hiện Liên Kỳ Vân, hoặc là lúc em cứu Niệm Tình không trụ vững được, từ trêи cầu thang ngã xuống thì làm sao bây giờ?"



"Còn có thể làm sao nữa chứ? Mặc cho số phận an bài! Nhưng mà em thấy tính cảnh giác của em rất cao, cái này không phải cuối cùng phát hiện ra sao? Hơn nữa, Niệm Tình là em gái anh, nếu con bé bị ngã, anh sẽ đau lòng a? Em làm gì còn lựa chọn khác?"



"Cho nên......" Văn Khải An ngồi ở mép giường yên lặng nhìn cô, "Cho dù một mình em có thể né tránh nhưng bởi vì quan hệ với anh nên em vẫn lựa chọn cứu còn bé đúng không? Nếu thay vào đó là một người xa lạ thì sao? Em có cứu không?"



"Người xa lạ...... Vậy đại khái không thể nào, em hiện tại ích kỷ, nhưng mà chung quy lại, Liên Kỳ Vân là hướng về phía em, cho nên em cũng có thể...... Sẽ cứu."



Xem bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của cô, Văn Khải An không khỏi cười nhẹ ra tiếng, vươn hai tay ôm lấy vai cô, in một nụ hôn lên cánh môi hồng thuận.



"Tả Ninh, anh đã cảm thấy đủ."



"Khụ!" Hai người động tình đang muốn gia tăng nụ hôn này, Phương Kinh Luân lại ho khan một tiếng từ ngoài cửa đi vào, "Bác sĩ Lưu nói, còn phải tiếp tục nằm viện quan sát, tốt nhất đừng xuống giường."



Tả Ninh đáng thương vô cùng nhìn hắn: "Đi ra ngoài mấy giờ cũng không được sao?"



Phương Kinh Luân hung hăng trừng mắt liếc cô một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Anh với Văn Khải An sẽ thay phiên nhìn em, đừng hòng chạy đi!"



"Em là loại người sẽ làm ra chuyện này sao?" Tả Ninh thở dài một tiếng, mở điện thoại ra nhìn lịch sử trò chuyện với Hồ Duyệt Đình.



Trêи giao diện WeChat là một tin nhắn mới nhất của Hồ Duyệt Đình gửi đến từ nửa tháng trước: Đại lễ Giáng Sinh đã chuẩn bị xong, chú ý đúng giờ kiểm tra và nhận.



Đêm Bình An hôm nay, thời tiết cực kỳ lạnh, tuyết rơi liên tục mấy ngày, bên ngoài tất cả đều trắng xoá một mảnh.



Trong phòng bệnh có máy sưởi, còn có Phương Kinh Luân với Văn Khải An tuỳ thời đều ở bên người, Tả Ninh trực tiếp đem những ngày dưỡng bệnh trở thành kỳ nghỉ phép của lão Phật gia.



Thấy thời gian không sai biệt lắm, cô rốt cuộc từ trêи giường ngồi dậy, lấy điều khiển từ xa mở TV, trực tiếp chuyển đến một kênh truyền hình của thành phố.



Phương Kinh Luân cho rằng cô lại muốn chú ý đến tin tức của tập đoàn Châu Nhân nên cũng không để ý tiếp tục gọt táo cho cô, ai nhờ lại nghe thấy TV truyền đến một câu "Phát sóng trực tiếp hội trường lễ đính hôn của đại công tử của tập đoàn Thu Viễn Thu Dật Mặc cũng thiên kim Liên Kỳ Vân của tập đoàn Liên thị."



Dao gọt hoa quả trong tay vừa trượt, thiếu chút nữa đã trực tiếp nắm lấy lưỡi dao. Phương Kinh Luân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tả Ninh: "Em vẫn luôn canh thời gian chính là chờ chương trình phát sóng trực tiếp này?"



Phương Kinh Luân sắc mặt càng thêm khó coi: "Hai ngày trước em vẫn luôn hỏi có thể cho em ra ngoài một chuyến không chính là vì cái này? Em muốn tham gia lễ đính hôn của anh ta? Bây giờ không cho anh đi, em còn muốn xem chương trình phát sóng trực tiếp đúng không? Em nhớ thương anh ta như vậy?"



Biết hắn hiểu sai, Tả Ninh cũng lười giải thích, chỉ cười xấu xa nhìn về phía Văn Khải An: "Lần trước ở hội đấu giá chỉ cho anh xem một đoạn nhạc đệm nhỏ, bây giờ mời anh xem phân đoạn cao trào, thế nào?"



Văn Khải An đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh: "Đại lễ mà em nói?"



Tả Ninh đắc ý gật gật đầu, còn vỗ vỗ Phương Kinh Luân vẫn đang giận dỗi: "Đừng nháo, ngoan ngoãn xem, sẽ có kinh hỉ."



Bởi vì là hai tập đoàn lớn liên hôn, quy mô rất lớn, Liên Kỳ Vân lại là danh viện nổi bật nhất thành phố S, cộng thêm sự kiện thu mua gần đây nháo đến ồn ào huyên náo. Buổi đính hôn này không chỉ có toàn bộ đài nhỏ TV tiến hành phát sóng trực tiếp mà còn có vài truyền thông nổi tiếng trong nước trực tiếp đến hội trường đưa tin.



Nhưng mà nhìn đến hơn một giờ, chỉ nhìn mặt nữ chính cũng đều làm Tả Ninh muốn nôn ra, nam chính vẫn chậm chạp không lộ diện, cách màn hình đều có thể cảm nhận được sự xấu hổ đang lan tràn.



Người chủ trì cùng các phóng viên vẫn đang hoà giải với khán giả màn ảnh, nói là nam chính gặp kẹt xe, còn đang liều mạng tới. Nhưng chỉ sau vài lần, bọn họ cũng không hoà giải nổi nữa, chỉ có thể tiếp tục phòng vấn trình diện khách quý, hoặc là an ổn hội trường, giới thiệu một chút về nhà tổ chức hôn lễ.



Lại thêm nửa giờ, người chủ trì rốt cuộc bước lên đài, nói để mọi người xem video chúc phúc của người thân.



Màn hình LED chậm rãi sáng lên, xuất hiện đầu tiên ở giữa màn hình là một đứa trẻ con nằm trêи giường đang khóc nỉ non, nhưng mà góc độ quay phim rất quỷ quái, giống như là quay nghiêng từ trêи nóc nhà.



Ngay sau đó, có tiếng giày cao gót vang lên, tiếp đến là một nữ nhân có dáng người mạn diệu đi vào màn ảnh, cho dù góc độ vẫn có chút kỳ quái, nhưng cũng đủ để người xem nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt của nữ nhân kia cùng với nữ chính ngăn nắp lượng lệ ở hội trường đính hôn giống nhau như đúc.



"Sao bà còn chưa đem nó đi? Sợ người khác không biết nó có quan hệ với tôi sao?"



"Nhưng đứa nhỏ này khóc đến lợi hại, phỏng chừng là nhớ mẹ, cô ôm nó một cái đi." Một giọng nói khác vang lên nghe là một người phụ nữ lão niên, chỉ là người vẫn không xuất hiện ở màn ảnh nhỏ hẹp.



"Tôi ôm nó? Tôi hận không thể bóp chết nó! Bà nhanh chóng ôm nó đi, vĩnh viễn đừng để nó xuất hiện trước mặt tôi. Nếu để người khác biết tôi sinh con với một tên buôn ma tuý, bà bảo tôi phải giấu mặt ở chỗ nào?"



"Nhưng chung quy lại nó vẫn là cốt nhục của cô......"



"Tôi nói không phải liền không phải! Bà nhanh chóng đem nó đi, thật vất vả mới để Thu Dật Mặc nguyện ý cùng tôi ăn cơm, bằng năng lực của tôi, tôi tin tưởng có thể thu phục anh ta rất nhanh, nếu để anh ta phát hiện ra đứa nhỏ này tồn tại, tôi làm sao còn có thể gả vào Thu gia?"



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK