Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhìn cách bày trí này, nó là đang chuẩn bị ở chỗ này cầu hôn em đi." Thu Dật Mặc ngữ khí nhàn nhạt, cũng nghe không ra trong lòng hắn đến tột cùng là loại cảm xúc gì.



Tả Ninh cũng không nói gì, chỉ bước qua mặt cỏ chậm rãi đi lên cầu thang.



Bố trí từ tầng hai đến tầng bốn, vẫn là phong cách giống như lúc trước đóng phim, nhưng mà có thể nhìn ra được đồ gia dụng đã đổi hoàn toàn mới, toàn bộ nhà ở cũng vừa được dọn dẹp qua, rất là sạch sẽ.



Một đường đi đến gian phòng nghỉ trêи tầng năm, Tả Ninh mới phát hiện Thu Dật Bạch trêи sô pha.



Toàn bộ phòng nghỉ đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc, từ trêи bàn đến trêи mặt đất đều là vỏ chai rượu rỗng tứ tung ngang dọc, không cần hỏi cũng biết hắn đến tột đã uống bao nhiêu.



"Thu Dật Bạch? Thu Dật Bạch?"



Gọi hai tiếng không có phản ứng, Tả Ninh đi qua sờ sờ trán hắn, xác định không phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra.



Nhìn nam nhân quần áo đơn bạc, cô tìm một vòng không thấy có thảm, chỉ đành đi vào bên trong phòng ngủ cầm chăn mỏng ra đắp lên cho hắn.



"Không có tiền đồ như vậy, lại chỉ biết uống rượu mua say." Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt rơi xuống cái hộp nhung màu tối trước mặt.



Mơ hồ biết đó là cái gì, Tả Ninh không dám động, ngược lại Thu Dật Mặc vươn bàn tay to ra cầm lại đây, vừa mở ra liền thấy, bên trong là một chiếc nhẫn đá hồng bảo.



"Không tồi a, mua nổi biệt thự, mua nổi nhẫn xa hoa, xem ra mấy năm nay nó cũng không phải rất kém cỏi."



Thu Dật Mặc tuy rằng mặt ngoài đang cười, tuy rằng lời nói trong miệng giống như là đang khen người, nhưng ánh mắt hắn nhìn cái nhẫn kia, làm Tả Ninh cảm thấy âm trắc trắc.



"Em sẽ đáp ứng sao?"



Đón nhận ánh mắt của Thu Dật Mặc, Tả Ninh liên tục lắc đầu. Đừng nói cô căn bản không biết có thể đáp ứng hay không, cho dù thật sự sẽ đáp ứng, ở trước mặt nam nhân này, cô dám nói thật sao?



Thu Dật Mặc cười lạnh một tiếng, lại đem tầm mắt dời xuống cái nhẫn, lẩm bẩm nói: "Nếu tối hôm qua nó nhận giải thưởng, chiếc nhẫn này, hiện tại hẳn là đã ở trêи tay em đi."



Tả Ninh đang nghĩ ngợi nên hóa giải cái không khí vi diệu này như thế nào, lại nghe tiếng Thu Dật Bạch thấp thấp nói mớ: "Ninh Ninh...... Ninh Ninh......"



Ngay trong lúc ngủ mơ cũng đều gọi tên cô.



Tả Ninh chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng càng thêm mềm mại, bước hai bước ngồi xuống bên người Thu Dật Bạch, giúp hắn sửa lại cái chăn bị hắn xốc lên một đoạn.



Tay phải mới vừa đưa đến trước ngực hắn, liền bị tay hắn gắt gao nắm lấy: "Ninh Ninh...... Ninh Ninh...... Gả cho anh...... Ninh Ninh......"



Tả Ninh nhịn không được quay đầu nhìn Thu Dật Mặc, lại thấy ánh mắt hắn càng thêm lạnh băng.



"Anh ấy...... Tâm tình của anh ấy nhất định không tốt, em có thể...... Bồi anh ấy hay không?"



Nhìn cô tuy rằng đang dò hỏi ý kiến hắn, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, Thu Dật Mặc trầm mặc một lát, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng nghỉ.



Thu Dật Bạch ba giờ sau tự nhiên tỉnh lại, nhưng mà hiển nhiên men say chưa hết, ngay cả ánh mắt cũng còn có chút ʍôиɠ lung.



"Có muốn uống chút gì đó hay không? Em đi mua cho anh."



Nhìn chằm chằm Tả Ninh nhìn vài giây, Thu Dật Bạch dùng sức lắc đầu, lại xoa xoa mắt, xác nhận không phải ảo giác, mới đột nhiên từ trêи sô pha ngồi dậy: "Em...... Em tới từ khi nào?"



"Ba giờ trước."



"Vậy em......" Liếc mắt nhìn hộp nhẫn trêи bàn, Thu Dật Bạch cười khổ một tiếng, "Em nhất định cũng đã biết."



Tả Ninh gật đầu.



"Rất buồn cười đúng không? Vốn dĩ bảo em xem phát sóng trực tiếp, là định khi chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, sẽ cầu hôn em, kết quả lại để em nhìn thấy cái điều đáng chê cười này. Hiện tại, lại để em nhìn thấy bộ dáng anh chật vật như vậy, em khẳng định sẽ cảm thấy anh đặc biệt không tiền đồ, chẳng qua chỉ không đoạt giải, thế nhưng lại sa đọa thành như vậy."



Tả Ninh lắc đầu, thò người ra gắt gao nắm lấy tay hắn: "Em biết, anh chỉ là bởi vì chuyện người nào đó làm nên mới thất vọng buồn lòng mà thôi. Anh một chút cũng không chật vật, cũng không thể cười, ở trong lòng em, anh vẫn rất ưu tú."



"Em biết? Cũng đúng, Thu Dật Mặc còn hiểu biết người kia hơn anh, nhất định có thể đoán được, là anh ấy nói cho em đi?"



"Phải."



"Anh còn tưởng rằng, thoát khỏi Thu gia, thì thật sự có thể làm chuyện mà mình muốn làm, nguyên lai, vẫn là anh quá nông cạn."



Thu Dật Bạch dựa lưng vào sô pha, cúi đầu cười tự giễu, "Nếu bởi vì năng lực không đủ nên không nhận được giải thưởng, anh nhận, nhưng vì cái gì...... Cố tình lại là ông ấy?



Vốn dĩ anh còn không ngừng tự nói với mình, không cần suy đoán lung tung, khả năng chính là năng lực anh không đủ, ai ngờ buổi tụ hội tối hôm qua, có người uống say mới nói cho anh, từ năm trước kia, cúp nên là của anh, chính là người kia lên tiếng, không ai dám cho anh.



A...... Em nói xem có buồn cười hay không? Người khác đều là tìm mọi cách khuấy động nội bộ để con trai mình nhận cúp, chỉ có ông ấy, luôn xem anh như kẻ thù. Chỉ bởi vì anh cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ cha con sao?



Nhưng lần đó cũng là ông ấy ép anh, anh không phải không muốn mềm mỏng với ông ấy, không phải không cầu xin ông ấy, nhưng ông ấy vẫn luôn ép anh, tính kế em, tính kế anh, tính kế tất cả chúng ta.



Đứa con trai như anh đối với ông ấy mà nói, đến tột cùng xem là cái gì? Một con rối gỗ nắm ở trong tay để ông ấy tùy ý đùa nghịch giật dây sao? Một khi không hợp ý, ông ấy liền có thể dễ dàng bóp nát, hủy diệt?"



"Thu Dật Bạch......"



"Ninh Ninh em biết không? Từ nhỏ đến lớn ông ấy đã không thích anh, mọi người trong Thu gia, đều không thích anh. Bọn họ nói anh nghịch ngợm mê chơi, khó thành sự nghiệp. Anh khi đó không rõ, trẻ con vì cái gì không thể nghịch ngợm? Ở trong trường học các bạn học thích chơi cùng anh nhất, thành tích của anh cũng không kém, như vậy có gì sai sao?



Bọn họ toàn nói anh không bằng anh trai, được, anh nhận. Anh ấy từ nhỏ luôn trầm ổn, anh học không được, anh đối với chuyện công ty cũng không nửa điểm hứng thú, hơn nữa cho dù bọn họ yêu cầu anh học quản lý, đến công ty hỗ trợ, bọn họ sẽ vừa lòng với anh sao? Chỉ cần anh không đạt thành tích cao ở công ty, bọn họ vẫn sẽ nói, Thu Dật Bạch chính là không bằng Thu Dật Mặc.



Cho nên, thật lâu trước kia anh liền bắt đầu tránh đi con đường mà anh ấy đi, anh ấy học học viện kinh doanh, anh liền học học viện nghệ thuật, anh ấy vào công ty quản lý, anh làm đạo diễn, cho dù nói anh là thuộc hạ dưới trướng của anh ấy, cũng không sao hết, bởi vì ít nhất ở lĩnh vực anh chuyên nghiệp, anh ấy không bằng anh.



Đáng tiếc, ở trong mắt con cháu Thu gia, công việc của anh ấy chính là công việc đứng đắn, chính là kế thừa gia nghiệp, làm Thu gia vẻ vang. Công việc của anh lại là ăn nhậu chơi bời, anh chính là một tên bại gia tử lên không được mặt bàn.



Nếu nói từ trước anh không có làm ra thành tích, bọn họ không tán thành, vậy hiện tại thì sao? Anh rõ ràng...... Có thể chứng minh mình cho bọn họ thấy, người kia...... Vì sao còn muốn ở sau lưng làm những chuyện đáng buồn cười đó? Nếu đứa con trai như anh làm ông ấy chướng mắt như thế, lúc trước hà tất phải sinh anh ra?"



Nhìn hốc mắt hắn đỏ bừng, Tả Ninh ở trong lòng quặn đau một trận, chậm rãi ôm chặt hắn: "Mặc kệ bọn họ thấy anh thế nào, đối với anh như thế nào, ở trong lòng em, anh chính là Thu Dật Bạch tốt nhất, là Thu Dật Bạch độc nhất vô nhị trêи đời này."



Editor: sacnu



*Ai hóng anh em 3P không? Nếu hóng thì cmt cho tui tí động lực đi, mai tui edit liền 3 chương luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK