Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cô gái nhỏ ở phía đối diện cứ nhìn điện thoại bật cười, Cao Hạ không nhịn được tò mò: "Đang xem cái gì? Cười vui vẻ như vậy?"



"Nha, đang xem anh a."



Cao Hạ tiếp nhận điện thoại mới phát hiện, cô đang xem một trang hỏi đáp rất nổi tiếng, lúc này đang click một vấn đề là: Bị ngón tay của Cao Hạ làm đến cao trào có thể nghiệm gì?



Hắn biết có không ít fans hâm mộ có ý ɖâʍ với mình, ở trêи mạng nói chuyện cũng rất lớn gan, nhưng thật sự không nghĩ tới có người cư nhiên sẽ hỏi như vậy.



Rốt cuộc, trêи đời này ngoại trừ Tả Ninh, cũng không có ai có thể trả lời được vấn đề này.



"Thể nghiệm trong mơ có tính không? Nếu tính vậy thì rất sảng a, nhưng mà sau khi tỉnh lại chỉ là hư không."



"Làm gì mà mời tôi trả lời cái vấn đề không có tư cách trả lời này? Thật là phát rồ!"



"Thật ra tôi tự đem ngón tay của mình ảo tưởng thành ngón tay của nam thần lộng qua, kỳ thật rất sảng."



"Vấn đề này tiên tôi phải bảo tồn lại, đợi đến khi tôi ngủ cùng với Cao Hạ xong, nhất định sẽ viết một luận văn ba vạn chữ, cho các người ghen ghét đến chết luôn."



"Chị gái trêи lầu, tôi xem trọng chị a, nhớ rõ kϊƈɦ cỡ của nam thần nha, làm báo cáo kỹ càng tỉ mỉ."



"Các người cũng là một đám tiểu yêu tinh chỉ biết YY* lão công tôi. Nói cho các người biết, ngón tay của lão công tôi đang ở trong cơ thể tôi, các người muốn cũng đừng nghĩ."



(*YY: là một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục. Định nghĩa đơn giản nhất là: "Thỏa mãn truy cầu của mọi người đối với cuộc sống tốt đẹp ở trong thế giới tinh thần." Nói đơn giản, chính là vui thích, vui vẻ, thoải mái, hoặc đơn giản hơn một chút, chính là một chữ "Sảng".)



Nhìn vấn đề này cuối cùng lại biến thành truyện người lớn, hơn nữa chỉ là bị trang web lấy lý do "Đề cập sắc tình bạo lực" cắt bỏ đáp án có đến hai ba mươi điều, trêи mặt Cao Hạ quả thực đã đầy hắc tuyến.



"Sao em lại xem đến vấn đề này? Là cảm thấy anh cho em thể nghiệm quá tốt, muốn khoe ra một chút sao?"



Tả Ninh bĩu môi: "Ở bên dưới Weibo của anh xem bình luận của các fans không cẩn thận click vào. Phía dưới bình luận Weibo của các minh tinh khác đều là mấy dạng như "oppa thật soái, chúng em vĩnh viễn đi theo anh", chỉ có phía dưới Weibo của anh một đám fans đều kêu gào muốn ngủ cùng anh, không cẩn thận còn trở thành nơi tụ tập của truyện người lớn, anh nói xem mỗi lần nhìn thấy những nội dụng đó anh vui vẻ hay là ghê tởm hửm?"



"Không vui cũng không ghê tởm, đã chết lặng." Cao Hạ đem điện thoại đưa cho Tả Ninh, cười nói, "Em có muốn đáp lại một cái hay không? Anh rất tò mò, em sẽ cảm thấy thể nghiệm như thế nào?"



"Lúc ấy sảng, qua đi mệt." Tả Ninh có chút u oán mà liếc Cao Hạ một cái, xoa xoa cái eo đau nhức của mình, "Hôm nay em có khả năng không ra khỏi cửa được, không có cách nào đưa anh ra sân bay."



"Không có việc gì, vốn dĩ cũng không muốn để em đi, nhỡ đâu bị chụp lại, lại hại em lên đầu tin tức bị người ta xoi mói." Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Cao Hạ tươi cười, "Lại quá nửa giờ, anh phải đi đây rồi."



Tả Ninh gật gật đầu: "Ân, lúc đóng phim cẩn thận một chút đừng để bị thương."



Nhìn trêи mặt cô là thật sự quan tâm, nhưng lại giống như không có một chút không tha, Cao Hạ cũng không biết bản thân mình nên có tâm tình nào.



Dừng một chút, cuối cùng hắn ôm lấy cơ thể cô, cúi xuống hôn lên môi cô.



Bởi vì đêm nay phải chính thức vào tổ, hắn phải đến một hòn đảo ở thành phố phía nam. Sắp đến lúc ly biệt, sáng sớm hắn liền lôi kéo Tả Ninh lên giường hoan ái vài lần, bây giờ cơ thể cô đều ăn không tiêu, chỉ có thể tiếp nhận cái hôn mềm nhẹ ôn hoà của hắn.



"Ninh Ninh, nhớ rõ em đáp ứng anh, mặc kệ tới nơi nào, đều sẽ nói cho anh."



"Được."



"Chỉ cần anh có thời gian bồi em, em cũng nhất định không được đẩy anh ra."



"Được"



Sau khi Cao Hạ đi, Tả Ninh xác thật cũng không có cảm giác mất mát quá nhiều, ở trong khách sạn nghỉ ngơi một đêm, liền trả phòng, theo kế hoạch đi đến một thành phố khác du lãm.



Cô nghĩ, cô có thể trở nên ích kỷ. Cự tuyệt không được, cô sẽ tiếp thu, tiếp thu rồi sẽ không phụ trách.



Hồ Duyệt Đình nói cô hiện tại chính là điển hình của tư tưởng ích kỷ, nhưng cô cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt.



Dù sao cô vẫn luôn cô đơn một mình, bây giờ vui vẻ như thế nào, không cần phải suy nghĩ khuôn sáo đạo đức gì, cũng không phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, thậm chí cũng không cần lãng phí tinh lực đi quy hoạch hoặc ảo tưởng nhân sinh của mình. Cũng không cần rối rắm, không cần phiền não, đi một bước tính một bước, có thể ăn thì ăn, có thể cười liền cười, có thể hưởng thụ thì tuyệt đối không để bản thân mình chịu khổ , như vậy thật tốt.



Ôm tâm thái như vậy, cô cuối cùng vẫn tiếp tục kế hoạch lữ hành ở con đường tơ lụa bỏ lại lúc trước, đặt cho nó một dấu chấm câu.



Con đường tơ lụa vừa đứng X thị là cố đô nổi danh lịch sử, nơi nơi đều còn có thể tìm được một ít tung tích trăm ngàn năm qua lưu lại, Tả Ninh ở lại nửa tháng, mỗi địa phương đều đi qua một lần, cũng đem cả thành phố này ghi nhớ vào trong đầu, hoàn thành nội dung của tiểu thuyết.



Ra khỏi khách sạn mới phát hiện ở phía đối diện cư nhiên là một bảo tàng nghệ thuật.



Tả Ninh từ trước đến giờ đối loại địa phương như thế này không có hứng thú, dù sao tư liệu của những cái tác phẩm nghệ thuật trêи mạng đều có thể tra xét, thời điểm cô viết tiểu thuyết cần dùng cũng rất tiện, nhưng hôm nay nhìn thấy ba chữ "Viện bảo tàng", cô đột nhiên nhớ tới Văn Khải An.



Công việc của người kia nghe thần bí như vậy, cô vẫn luôn rất tò mò, bây giờ vừa vặn có thể nhìn xem. Cô chưa bao giờ đến viện bảo tàng nên không biết như thế nào, mà hắn cũng làm việc trong hoàn cảnh như thế nào.



Đây là toà cố đô, nổi danh nhất chính là thị viện bảo tàng, nghe nói nơi đó du khách mỗi ngày đều tham quan với trạng thái "Đầu tễ đầu chân dẫm chân", mà giờ phút này Tả Ninh đi vào là viện bảo tàng tư nhân, rõ ràng quạnh quẽ hơn nhiều.



Toàn bộ viện bảo tàng chỉ có hai phòng chính, một bên bày tất cả các tác phẩm nghệ thuật bằng kim và ngọc, một bên nghe nói là các bức bích hoạ**, nhưng Tả Ninh đi vòng nửa ngày cũng không thấy bích hoạ nhập khẩu.



(**Bích họa tức fresco là tranh vẽ thực hiện trêи một diện tích lớn, thường là tường vách hoặc trần nhà dùng kỹ thuật vẽ trêи vữa vôi. Nước pha phẩm màu được dùng tô lên mặt vữa khi vữa còn ướt.)



Chỗ này không chỉ có ít du khách, ngay cả nhân viên công tác cũng ít, trống không, muốn hỏi đường cũng không tìm thấy người.



Thật vất vả lăn lộn đến một cái hành lang gấp khúc, nhìn chỗ ngoặt phía trước có một đám người mặc tây trang đứng chỉnh tề, cô nhanh chóng chạy lên phía trước hỏi: "Xin hỏi một chút, bích hoạ nhập khẩu ở đâu vậy?"



Nhóm người mặc tây trang đen còn chưa quay đầu lại, ngược lại từ trong một góc cô không nhìn tháy đột nhiên loè ra một bóng người.



Vẫn là sơ mi trắng không dính bụi trần, vẫn cũ là dáng người cao thẳng, vẫn là gương mặt lạnh lùng mà xa cách, có một điều bất đồng duy nhất chính là động tác vừa rồi của hắn hình như quá nóng nảy, mà bây giờ trêи mặt rõ ràng còn mang theo ý cười.



"Văn...... Văn Khải An?" Tả Ninh bắt đầu hoài nghi, bản thân mở miệng có phải thiêng quá hay không, cô vừa mới ở khách sạn nhắc đến cái tên này, mà bây giờ người đang đứng sờ sờ trước mặt.



Nỗ lực bình ổn cảm xúc kϊƈɦ động, Văn Khải An cười nhợt nhạt: "Rốt cuộc, lại gặp mặt."



"Đúng vậy." Tả Ninh cũng cúi đầu cười cười, "Không nghĩ tới, anh lại ở chỗ này."



Từ trong góc mà Văn Khải An vừa đi ra còn có một người mặc một tây trang phẳng phiu, Văn Khải An quay người lại mặt không biểu tình nói: "Hôm nay tôi muốn đi trước."



Người nọ thái độ rất khách khí: "Văn tiên sinh xin cứ tự nhiên, tôi lập tức an bài xe ở bên ngoài chờ."



"Không cần vội như vậy, tôi muốn......" Văn Khải An quay đầu nhìn Tả Ninh một cái, "Trước tiên mang cô ấy đi tham qua phòng bích hoạ."



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK