Loại chuyện bạo hành gia đình này, không có khả năng kết hôn mười năm mới xảy ra lần đầu tiên, cho nên người đàn bà kia nguyện ý nhẫn, vậy thì để cho bà ta chịu đựng đi.
Tả Ninh không muốn quan tâm.
Nhưng mà sau đó, cô vẫn từ trong miệng Phương Kinh Luân nghe được một ít chuyện.
Kỳ thật trêи đường trở về, các nam nhân đều lo lắng cô sẽ bởi vì người đàn bà kia mà trong lòng không dễ chịu, ai cũng không dám nói ra.
Thẳng đến khi vào biệt thự, mới phát hiện cô xác thật rất bình tĩnh, thật sự một chút cũng không thèm để ý, Phương Kinh Luân mới nói cho cô, lúc trước chẳng qua là cô đang sinh khí, nên hắn mới cố ý đi lưu ý một chút chuyện của Tả Thục Viện với chồng bà ta, kết quả phát hiện chồng bà ta đã sớm thông đồng với nữ nhân khác.
Thậm chí tiểu tam kia, chính là người đàn bà đã chạy vào biệt thự cùng với Tả Thục Viện "Cứu" con trai.
Không cần nghĩ cũng biết, những ngày mà Tả Thục Viện trải qua có bao nhiêu không tốt, nhưng mà có tính là gì đâu?
"Rất nhiều chuyện muốn giấu cũng không giấu được, không phải một người thân thế nhận không ra như em, ẩn giấu nhiều năm như vậy cũng bị bới ra sao? Nhưng em với bà ta không giống nhau, với em những cái đó là sỉ nhục, là bà ta mang lại cho em, trước nay em đều không có sai. Mà bà ta...... Tất cả mọi chuyện này đều là bà ta tự làm tự chịu, ai cũng không giúp được."
Huống chi, cho dù hiện tại Tả Ninh giúp được, cô cũng sẽ không giúp.
Cô lúc trước không hề chuẩn bị trả thù, là bởi vì cô không muốn người đàn bà kia ở trong lòng cô còn lưu lại vị trí, cô không muốn hận.
Nhưng cũng đồng dạng, người đàn bà kia chết hay sống, có quan hệ gì với cô?
"Em hiện tại, trong lòng chỉ có sáu người các anh, mới không cần suy nghĩ đến những người khác, suy nghĩ đến chuyện khác."
"Những người khác không thể nghĩ, nhưng chuyện khác thì vẫn phải nghĩ lại." Phương Kinh Luân cười cười thẳng lưng đâm đâm cô.
"Phương Kinh Luân, bây giờ là thời gian ngủ trưa của em!"
"Đúng vậy, thời gian ngủ trưa của em."
"Ai nha, anh thật là......"
"Vừa rồi ở trêи đường em còn nói muốn giúp anh giải quyết, anh cõng em một đường, ngạnh một đường, như vậy vất vả, em đều không định trả công sao?"
"Vậy...... Vậy chỉ làm một lần, lát nữa em còn muốn đi ra ngoài chơi, em sợ lại không đi nổi."
"Được, chỉ làm một lần."
"Vậy anh đi khoá trái của trước đi, em sợ kéo theo bọn họ tới, em thật sự sẽ không xuống giường được."
"Được."
Hậu quả của hai người bọn họ ban ngày tuyên ɖâʍ như vậy chính là, trong cả bảy người ai cũng không thể ngủ trưa được.
Tả Ninh với Phương Kinh Luân là bởi vì kịch liệt hoan ái mà không có thời gian nghỉ trưa, năm nam nhân còn lại là bị tiếng kêu rêи của Tả Ninh câu đến không ngủ được, một đám chạy tới toilet đập lửa.
Bọn họ thuê là ba ngôi biệt thự, tuy rằng hoạt động ban ngày ở bên trong biệt thự này, nhưng thời điểm ngủ trưa, có bốn người sẽ đi đến hai biệt thự bên cạnh kia, cho dù là như vậy vẫn có thể nghe được thanh âm rõ ràng, đủ để chứng minh hai người kia làm có bao nhiêu kịch liệt, Tả Ninh kêu có bao nhiêu khoa trương.
Đứng ở phía trước cửa sổ nhìn phương hướng truyền đến tiếng rêи rỉ cùng thét chói tai, rồi nhìn nhìn từng hàng biệt thự ở nơi xa kia, Cao Hạ cảm thấy thật sự vô cùng may mắn lúc trước thuê biệt thự đã chọn một góc như vậy, vừa vặn có ba biệt thự độc lập, nếu không chỉ bằng động tĩnh ngày hôm qua cùng hôm nay, chỉ sợ bảy người bọn họ đã nổi tiếng.
Còn chuyện cánh cửa đã khoá trái kia...... A, nếu không phải bọn họ thông cảm thân thể của cô chịu không nổi, một cái khoá nho nhỏ sao có thể có tác dụng?
Tuy là như thế, Tả Ninh vẫn mệt đến hai chân run run, vì thế trong hoạt động buổi chiều của bọn họ, cô trêи cơ bản chỉ có hai loại trạng thái: Bị các nam nhân thay phiên cõng, hoặc tự mình dùng tư thế quái dị gian nan đi đường.
"Buổi tối hôm nay em muốn ngủ một mình, các anh ai cũng không được tới tìm em!" Ngồi ở sân phơi chở đến lúc ngắm mặt trời lặn, cô cảm giác ʍôиɠ mình vẫn còn đang run.
Các nam nhân nhìn bộ dáng uỷ khuất kia của cô, thật sự là vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Hôm nay chuyện Phương Kinh Luân nháo ra, bọn họ đã tập thể phê phán, hơn nữa còn xử phạt thẻ đỏ —— ba ngày không được tiếp cận Tả Ninh, ngay cả dắt tay cũng không được. Cái trận hoan ái ngày hôm qua kia lại càng làm tức giận, nhưng rõ là cô tự mình yêu cầu, hiện tại trách được ai?
"Thật sự đau sao? Có muốn anh xoa giúp em không?"
Phương Kinh Luân mới vừa đưa tay ra không trung, lại đồng thời gặp được năm ánh mắt hung ác hình viên đạn, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể uể oải thu tay lại, "Rõ ràng là cô ấy không kiên nhẫn thao, sao có thể trách tôi?"
"Không kiên nhẫn thao chuyện này đúng là có thật." Thu Dật Bạch làm như có thật gật đầu, "Cho nên khi chờ trở về, kế hoạch tập thể hình còn phải tăng mạnh thêm, không chỉ là vì sức khỏe của cô, cũng là vì tính phúc cả đời của chúng ta."
"Tán đồng."
"Tán đồng."
"Xác thật."
"Không tồi."
"Ừm."
"Thu Dật Bạch!" Tả Ninh khóc không ra nước mắt, "Em hối hận, không cần các anh cưới em."
Thu Dật Mặc yên lặng nhìn cô, đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười ác ma: "Chậm rồi."
"Hừ! Không để ý tới các anh." Tả Ninh đứng dậy chậm rì rì quay về bên trong biệt thự, ngồi vào sô pha mềm mại, thoải mái thở phào một hơi, "Mặt trời lặn thì gọi em dậy a, em muốn nghỉ ngơi một lát trước."
Ngay ở lúc cô mơ màng sắp ngủ đột nhiên nghe được thanh âm Phương Kinh Luân thanh âm: "Ninh Ninh mau dậy, phong cảnh đẹp nhất tới rồi."
Tả Ninh lập tức từ trêи sô pha bắn lên, để chân trần chạy ra bên ngoài sân thượng.
Giờ phút này chân trời đã được nhuộm thành một mảnh sắc hồng, kim sắc quang mang phóng ra mặt nước, phô ra một con đường sóng nước lóng lánh, nhìn qua như nối thẳng đến cuối biển.
Mà biển bên này......
Khi thu hồi ánh mắt, Tả Ninh ngược lại có chút ngây người.
Phương Kinh Luân dường như là một con khỉ, nhảy lên lan can bằng đá ở trêи sân thượng, đứng ở chỗ cao nhất.
Cao Hạ lại ôm cánh tay, an tĩnh mà ngồi ở bên kia lan can.
Thu Dật Bạch thảnh thơi ngồi trêи ghế nằm, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu trong tay, cả người nhìn qua thoải mái thích ý.
Du Hạo Nam hay tay đút túi, dựa người vào lan can, nghiêng người nhìn con thuyền phiêu bặc phía nơi xa.
Văn Khải An với Thu Dật Mặc một trái một phải ngồi trêи pha lên bên cạnh bàn ghế mây, dáng người đĩnh bạt, bóng dáng ưu nhã.
Dưới ánh nắng chiều làm nổi bật, dáng người của sáu nam nhân giống như hình ảnh được cắt ghép, kết thành một hình ảnh tuyệt mỹ, làm cảnh sắc mặt trời lặn phía chân trời đột nhiên mất nhan sắc.
Trêи mặt bất giác trồi lên ý cười, Tả Ninh lấy điện thoại di động ra, đem thân ảnh của sáu nam nhân, cùng với phong cảnh mặt trời lặn nơi xa, ánh nắng chiều, mặt biển, thuyền buồm, tất cả đều chụp vào một khung hình.
Nhìn hình ảnh trêи điện thoại, cô không khỏi chậc chậc bảo lạ. Không cần cố ý chỉnh pose, không cần xử lý ảnh hậu kỳ, thế nhưng cũng có thể đẹp đến như vậy.
"Đang chụp cái gì?" Thu Dật Mặc với Văn Khải An ở gần Tả Ninh nhất đều lần lượt quay đầu lại nhìn cô.
"Phong cảnh a, Phương Kinh Luân nói, phong cảnh đẹp nhất, đặc biệt rất đẹp, nhìn một cái là có thể hoàn toàn say mê." Tả Ninh cười đến mắt cong lại, trêи mặt quả thực giống như có thể tràn ra mật.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn đem ảnh chụp đăng lên trong vòng bạn bè, thiết lập quyền hạn chỉ để sáu nam nhân xem, với một câu là:
Nam nhân của em.
Editor: sacnu