Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Sa




Beta: Thỏ



Ngày 24 tháng 9, đúng dịp Tết Trung Thu, toàn đoàn phim được nghỉ một ngày.



Vốn dĩ kể từ ngày hai anh em nhà họ Văn đến thăm phim trường thì đã bắt đầu tính ba ngày Tết Trung thu rồi, nhưng đoàn phim từ trước đến nay đều không có ngày nghỉ, hiện giờ có thể nghỉ, đều là do ngày thường các nhân viên tận tâm đẩy nhanh tốc độ làm việc.



Thu Dật Bạch phải trở về nhà ông nội ăn cơm, đây là quy củ nhiều năm trước của nhà họ Thu.



Thu Đồng Tâm nói, cũng không biết là quy củ quái quỷ gì của trưởng bối, một đám người có dã tâm gọi là người nhà mỗi dịp tết đều phải trở về nhà mặt mày đoàn kết hiếu tâm cùng nhau ăn bữa cơm, nghĩ đến đó Thu Đồng Tâm chỉ muốn nôn ra.



Tuy rằng Thu Đồng Tâm gửi nhãn dán buồn nôn cho Tả Ninh qua WeChat, nhưng Tả Ninh cũng biết, đại nghiệp của nhà họ Thu, trong quan hệ gia tộc không thể nói là không phức tạp.



Hiện giờ một mình Thu Quốc Bình là độc chiếm vị trí tối cao trong tập đoàn Thu Viễn, công ty con lớn nhất là Tinh Thần Giải Trí lại từ trong tay Thu Dật Mặc trực tiếp rơi vào trong tay Thu Đồng Tâm, không có nửa điểm dính dáng đến người nào khác trong nhà họ Thu, sau lưng chắc chắn có phong vân gợn sóng.



Thu Dật Bạch thực chán ghét những việc đấu tranh gay gắt đó, cũng rất chán ghét việc phải giữ gìn mối quan hệ bên ngoài bình thản trong gia tộc, chuyện này Tả Ninh đều biết, cho nên bảo anh về nhà ăn Tết, anh vẫn luôn không vui về điều đó.



"Bạn của em sẽ ở cùng em chứ?" Trêи WeChat, anh vẫn xác nhận lại một lần nữa với Tả Ninh.



Bởi vì biết Tả Ninh không có người nhà, Thu Dật Bạch vẫn luôn lo lắng cô một mình lẻ loi hiu quạnh trong ngày Tết đoàn viên này.



"Đương nhiên, Miên Miên là người bản địa ở đây, em thường xuyên đến nhà cô ấy chơi."



Tả Ninh cảm giác kỹ thuật nói dối của mình càng thêm lợi hại, hoàn toàn mặt không đỏ tâm không rối.



Đúng thật Tần Miên Miên là người bản địa, cô ấy và gia đình cô ấy đều rất hoan nghênh Tả Ninh đến ăn Tết cùng, nhưng cho dù quan hệ giữa các cô có thân hơn nữa thì cũng chỉ là giữa hai người bọn cô mà thôi, chứ không bao gồm người nhà của Tần Miên Miên, cho nên lúc này, Tả Ninh sẽ không đến quấy rầy.



Còn về phần Tiền Nhã và Lạc Tiểu Đồng thì 2 cô ấy 3 ngày trước đã lần lượt trở về nhà ở nơi khác.



Từ sau khi tốt nghiệp cấp 3, mỗi dịp gia đình đoàn tụ, Tả Ninh đều ở một mình, cô đã sớm hình thành thói quen.



Chỉ có điều lần này bởi vì nói dối Thu Dật Bạch, để tránh lộ tẩy, cô cũng không dám ở khách sạn, đó là khách sạn của nhà họ Thu, Thu Dật Bạch tùy tiện gọi một cuộc cũng có thể hỏi được tình huống.



Một mình khập khiễng đi dạo ở bên ngoài, nhìn xung quanh là vợ chồng, tình nhân, hoặc là cả gia đình, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.



7 năm, người nhà cô qua đời đã 7 năm rồi, cô cô độc một mình suốt 7 năm, mỗi lần đều cho rằng đã là thói quen, nhưng mỗi lần đều giống như tự vả vào mặt mình.



Đại khái là trong suốt 25 năm qua, cô được tận hưởng sự ấm áp từ gia đình chỉ có 6 năm, bởi vì thời gian quá ít ỏi, quá mức trân quý, cũng không dễ đến, mới làm cho cô khó quên đến như vậy, khắc cốt ghi tâm.



"Haiz —" Thở một hơi thật dài, Tả Ninh cong khóe miệng tự cười với chính mình, nhìn trung tâm mua sắm náo nhiệt phía trước, bước chân cô kiên định tiến vào bên trong.



Tả Ninh nghĩ, lần may mắn duy nhất trong suốt 7 năm của cô chắc có lẽ là việc cô trở thành một tác giả tiểu thuyết có nguồn thu nhập xa xỉ, ít nhất cho dù không có ai bên cạnh, nhưng cũng có tiền tiêu.



Cô quyết định, hôm nay thích cái gì đều mua hết, muốn ăn cái gì thì liền ăn cái đó, cũng không có gì phải đau lòng, cho dù chỉ có một thân một mình nhưng tuyệt đối không được bạc đãi bản thân.



Bởi vì có hoạt động lễ tết nên trung tâm mua sắm đông đúc hơn so với ngày thường, chân phải của Tả Ninh bị thương, nên phải rất cẩn thận, không dám đến chỗ đông người nhưng cô vẫn bị người ta đụng phải.



"Này....." Tả Ninh lảo đảo mà vịn vào vách tường bên cạnh, đang muốn lớn tiếng giáo huấn cái người không cẩn thận kia, nhưng đáng tiếc lời còn chưa nói thì người đã chạy xa.



Mà cô hiện tại trọng tâm chống đỡ không vững, lúc này đột nhiên có một đôi tay hữu lực nâng cô lên, làm cho cô vững vàng đứng thẳng dậy.



Trêи thân người này có mùi nước hoa rất dễ chịu, loại mùi này Tả Ninh cơ hồ mỗi ngày đều ngửi thấy.



"Cao Hạ?"



Người đàn ông đeo khẩu trang hơi gật đầu, anh cúi đầu xem chân phải của cô: "Không sao chứ?"



"Không có vấn đề gì." Tả Ninh lắc đầu, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"



Cho đến khi đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế mây, Cao Hạ mới đáp: "Một mình nhàm chán nên muốn ra ngoài dạo, vừa vặn nhìn thấy em ở đây."



"Hôm nay là trung thu, anh không ăn tết cùng người nhà sao?"



"Tôi không có người nhà, mấy năm nay vẫn luôn một mình."



Cao Hạ trả lời không chút để ý, Tả Ninh có chút sửng sốt. Tư liệu về anh trêи mạng đều có nhưng chưa từng thấy nói qua anh là một cô nhi, hoặc là tin tức về cha mẹ của anh.



Anh xuất thân là một ngôi sao nhí, ngẫu nhiên cũng có người bàn tán một chút, nói cha mẹ của anh muốn anh làm việc sớm như vậy, mỗi năm vừa học vừa đóng phim, có phải rất nhẫn tâm không, chỉ xem anh là công cụ kiếm tiền.



"Xin lỗi, tôi không biết."



"Không có gì, tôi đã quen rồi." Dừng một chút anh mới hỏi tiếp: "Còn em thì sao? Không trở về cùng người nhà sao?"



Rõ ràng trong lòng sớm đã có đáp án nhưng ở trước mặt cô, anh chỉ có thể làm như không biết.



Tả Ninh cười gượng: "Tôi cũng giống như anh, không có người nhà."



Bởi vì bị kính râm cùng khẩu trang che lấp, Tả Ninh không nhìn thấy vẻ mặt của anh, vài giây sau, Cao Hạ mới nói: "Kỳ thật hôm nay tôi rất muốn tìm người cùng tôi ăn tết, đáng tiếc mỗi người đều có gia đình của mình, không nghĩ tới lại gặp em ở đây... Em có bận gì không? Nếu không bận thì có thể cùng tôi ăn cơm chiều chứ?"



Anh cẩn thận hỏi cô, Tả Ninh nghe ra trong giọng nói của anh có sự thấp thỏm.



Quay đầu nhìn xung quanh đều là tiếng cười sung sướиɠ của người một nhà, Tả Ninh mỉm cười gật đầu: "Được."



Bàn tay gắt gao vịn lưng ghế rốt cuộc buông ra, Cao Hạ yên lặng 2 giây rồi mới nói: "Vậy em có muốn tới nhà hàng dùng bữa không? Thực ra tôi có kế hoạch tự mua nguyên liệu về nhà nấu ăn, chỉ có điều...Sợ em không muốn, cho nên em chọn một nơi để ăn đi."



"Anh biết nấu ăn sao? Tả Ninh giật mình nhìn Cao Hạ: "Sao lúc trước tôi thấy ở trong gameshow, anh nói là chưa từng vào bếp?"



Nói đến đây, Tả Ninh mới phản ứng, cái gọi là gameshow, chẳng phải ấn theo kịch bản mà nói sao? Mức độ đáng tin được bao nhiêu?



Cao Hạ cười cười: "Lúc nhỏ tôi rất hay nấu cơm, tôi tự thấy mình nấu ăn cũng không tệ lắm."



"Được, chúng ta hiện tại đi mua nguyên liệu nấu ăn nhé? Thật ra tôi cũng biết nấu cơm, nói không chừng có thể giúp anh."



Tả Ninh cũng không rõ, vì sao hiện tại đối với Cao Hạ, cô luôn có một loại cảm giác tín nhiệm cùng an toàn.



Có lẽ, chính là bởi vì anh từng gây thương tổn cho cô, rồi sau đó lại cẩn thận mà quan tâm cô, muốn nỗ lực đền bù mọi thứ, thậm chí vì vậy mà anh thường xuyên hạ thấp mình xuống giống như bụi bậm đi.



Cô cảm nhận được sự nhiệt tình cùng thành ý của anh, cho nên không đành lòng từ chối, cũng không muốn đề cập đến quá khứ ai trong 2 người họ cũng không muốn nhớ lại kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK