Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vết thương khôi phục không tồi, không có vấn đề gì." Một bác sĩ trung niên vẻ mặt hoà ái vừa lòng gật đầu với Phương Kinh Luân, "Nhưng mà còn phải xem tiểu tử mi sau khi xuất xuất viện có nghe lời ta hay không, nếu như lại gây chuyện cho ta, miệng vết thương xảy ra vấn đề gì, Phương đổng với viện trưởng không xé xác ta mới lạ."



"Chú Tần, sao chú lại nói như vậy chứ? Con chọc chú khi nào? Có bạn gái con ở đây chú đừng huỷ hình tượng của con như vậy a!"



"Không phải sao? Khi còn nhỏ mi đánh nhau với người ta bị thương đều lặng lẽ chạy đến tìm ta nhờ ta băng bó vết thương cho mi, còn uy hϊế͙p͙ ta không được nói với ba mẹ mi nếu không sẽ nói bọn họ đuổi việc ta, mi cho rằng mi thật sự uy hϊế͙p͙ được ta sao? Ta là thấy mi mỗi lần bị giáo huấn đều khóc đến đáng thương hề hề, mới giúp mi lừa gạt."



"Nha? Nguyên lai tiểu bá vương của chúng ta còn khóc nhè nha!"



"Đừng nghe Tần lão đầu nói bậy!" Bị Tả Ninh mượn cơ hội trêu chọc, Phương Kinh Luân liền ôm cô đi ra ngoài, khi đi tới cửa lại đột nhiên xoay người, "Lão đầu, vừa rồi quên hỏi chú, con như bây giờ, có thể làm vận động trêи giường đúng không?"



Bác sĩ Tần ý vị thâm trường liếc nhìn Tả Ninh một cái, nghẹn cười nói: "Đương nhiên có thể, miệng vết thương đã khép lại, làm kịch liệt cũng không có vấn đề gì, nhưng mà ta khuyên mi nên kiềm chế một chút, đừng để khi tuổi còn trẻ liền xảy ra vấn đề, nếu không chỉ sợ Phương đổng sẽ mệt với chuyện đề thượng nghị trình trị thận nha."



"Phương Kinh Luân!" Tả Ninh vừa mới còn chút tâm tình trêu chọc người khác liền náo loạn đỏ mặt, kéo Phương Kinh Luân không dám quay đầu chạy ra bên ngoài, "Anh muốn chết a? Hỏi cái này làm gì?"



"Cái này không phải rất quan trọng sao?" Phương Kinh Luân chỉ chỉ hai mắt của mình, "Em nhìn xem, nơi này đã viết bốn chữ ɖu͙ƈ cầu bất mãn to đùng, mỗi lần muốn cùng em, em đều nói lo lắng miệng vết thương của anh liền đẩy anh ra, anh đã nghẹn muốn chết rồi."



"Vậy anh cũng đừng hỏi trực tiếp như vậy a? Em còn ở đấy."



"Sợ cái gì? Bên trong vị kia là bác sĩ, em không nghe nói qua người có bệnh phải tới bệnh viện, tất nhiên không thể xem bác sĩ như người bình thường. Cho nên vừa rồi, kỳ thật hai chúng ta, nói cái gì cũng đều có thể nói."



"......"



Mắt cá chân của Tả Ninh phẫu thuật xong đến bây giờ đã đầy bốn tháng, vết sưng đã hoàn toàn biến mất, cô cũng hoàn toàn có thể hoạt động bình thường, nhưng mà đã tới bệnh viện, Phương Kinh Luân vẫn kéo cô đi đến khoa chỉnh hình kiểm tra lại một lần.



Bệnh viện này không phải bệnh viện lúc trước cô làm phẫu thuật, nhưng đều là bệnh viện thuộc Phương thị, Phương Kinh Luân quen cửa quen nẻo, rất nhanh liền tìm cho cô một bác sĩ khoa chỉnh hình đáng tin cậy.



Hai người từ bệnh viện đi ra, đang chuẩn bị đi ra bãi đỗ xe, vừa vặn đụng phải mẹ của Phương Kinh Luân.



Mỉm cười nhìn hai người, Phương mẫu cuối cùng đem ánh mắt rơi xuống trêи người Tả Ninh: "Ninh Ninh, bác có thể tâm sự với con không?"



Phương Kinh Luân lập tức giương hai tay bảo hộ Tả Ninh ở sau người: "Mẹ, muốn nói cái gì thì nói với con, đừng tìm cô ấy gây phiền toái."



Phương mẫu bất đắc dĩ cúi đầu cười: "Cái đứa nhỏ này, có phải xem phim truyền hình xem nhiều quá hay không, cảm thấy mẹ con sẽ đánh con bé, hay là cho con bé một tấm chi phiếu bắt con bé rời khỏi con?"



Phương Kinh Luân tất nhiên biết mẹ mình không phải người sẽ làm loại chuyện như vậy, nhưng vẫn tiếp tục dùng bộ dáng gà mái bảo vệ gà con bảo vệ trước người Tả Ninh: "Con đã nói với mẹ rất nhiều lần, là con yêu cô ấy không thể kiềm chế, là con không chịu rời khỏi cô ấy, cũng là con một hai đòi quấn lấy cô ấy, không hề liên quan đến cô ấy."



"Mẹ biết, cho nên mới muốn cùng con bé nói chuyện."



Tả Ninh kéo kéo cánh tay Phương Kinh Luân, mỉm cười nói: "Em tin tưởng bác gái không có ác ý."



Nơi hai người nói chuyện là phòng trà trêи tầng cao nhất của bệnh viện, vừa mới ngồi xuống Phương mẫu liền hỏi: "Con có thích Kinh Luân không?"



Tả Ninh đã chuẩn bị tốt tâm lý chờ Phương mẫu đi thẳng vào vấn đề, nhưng câu đầu tiên bà lại hỏi câu này làm Tả Ninh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền gật đầu.



Phương mẫu vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu tình của Tả Ninh, sau một lúc lâu lại thở dài một tiếng: "Con hẳn là biết, lần trước bác kêu Kinh Luân trở về chính là không muốn để nó tiếp tục dây dưa với con."



"Vâng."



"Bác tin, bác với ba của Kinh Luân đã xem như là cha mẹ khai sáng nhất trêи đời này, ngoại trừ lần nó vào đại học từng cùng nó tranh chấp, trong những chuyện khác, bác với ba nó cũng rất ít khi can thiệp vào chuyện của nó, ngay cả sau khi nó về nước chỉ muốn đến bệnh viện tâm thần làm một bác sĩ tâm lý bình thường, hai bác cũng chưa phản đối.



Cho nên, lúc trước hai bác vẫn rất tán đồng chuyện con với nó ở bên nhau, thật ra có chút chuyện hai bác xác thật không tiếp thu được. Ninh Ninh, bác biết các con có phương thức kết bạn của người trẻ tuổi, con là người trưởng thành, sinh hoạt cá nhân như thế nào, bác không có quyền can thiệp, nhưng Kinh Luân là con trai bác, bác không thể trơ mắt nhìn nó với con không minh bạch mà cứ như vậy."



"Bác gái, con hiểu."



"Nhưng đứa con trai tưởng chừng chưa chịu trưởng thành này bây giờ xác thật cũng khiến bác thay đổi cái nhìn. Lần trước bảo nó trở về, bác còn cho rằng hắn sẽ giống như lúc trước, cùng hai bác không ngừng khắc khẩu, nhưng mà nó không có.



Nó từ bỏ công việc, về nhà theo ba nó cùng mấy người chú học tập quản lý công ty, phân chia rõ ràng công việc với trong nhà, lại tận tâm chiếu cố các trưởng bối, ăn mắng cũng không cãi lại, còn đặc biệt thiện giải nhân ý, nó thay đổi, làm tất cả mọi người trong Phương gia đều cảm thấy kinh hỉ."



Tả Ninh vẫn không biết tình huống Phương Kinh Luân về nhà những ngày ấy là như thế nào, hiện giờ nghe Phương mẫu nói như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc.



"Con cũng không thể tin được đúng không? Phương Kinh Luân tính tình hỏa bạo, cư nhiên cũng sẽ trở nên thành thục ổn trọng." Phương mẫu cười khẽ uống ngụm trà, giống như suy tư gì nhìn Tả Ninh, "Nó đã nói với bác, tất cả những thay đổi này, đều là vì con."



"Con?"



"Nó nói, bởi vì con, nó làm việc không hề xúc động, biết suy xét nhiều hơn vì người khác, hiểu biết nỗi khổ của người khác. Cũng bởi vì con, làm nó càng thêm quý trọng tất cả những thứ mà nó có được, quý trọng người thân luôn ở bên yêu quý nó. Sự trưởng thành mấy năm nay của nó, có hơn phân nửa đều là chịu ảnh hưởng của con."



Tả Ninh cười khổ lắc đầu: "Là do anh ấy nói quá khoa trương."



"Không, bác tin, bác với ba nó đều tin. Hai bác vẫn luôn muốn nó thay đổi theo phương hướng mà hai bác kỳ vọng, muốn nó trưởng thành. Nhưng hai bác trước nay đều không làm được. Cho nên từ góc độ này mà nói, bác với ba nó hẳn là cảm ơn con, cảm ơn con làm hai bác nhìn thấy một Phương Kinh Luân lột xác thành một người mới ưu tú như vậy.



Ninh Ninh, thời gian Kinh Luân nằm viện, con quan tâm chiếu cố nó bác đều nhìn thấy được, bác tin, tất cả mọi thứ con làm, đều xuất phát từ trái tim, nếu như con thật sự thích nó, vậy con với nó cứ sống thật tốt đi, được không?



Chuyện con cùng nam nhân khác, bác cũng không muốn truy cứu quá nhiều, bây giờ xã hội khai sáng như vậy, bác cũng sẽ không ôm mấy cái giáo điều cổ hủ đó trách móc con, nhưng bác hy vọng, từ nay về sau, giữa con với nó, hay toàn tâm toàn ý đối xử thành thật với nhau, yêu cầu của bác chỉ có vậy, có thể không?"



Tả Ninh chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, áy náy, hổ thẹn, do dự, rối rắm, không biết làm sao......



Nhưng mà đối mặt với ánh mắt thành khẩn như vậy của Phương mẫu, cô vẫn gật đầu.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK