Bất đồng với Phương Kinh Luân dễ dàng tức giận bạo khiêu, cũng bất đồng với ánh hung ác của Du Hạo Nam, tức giận của Thu Dật Bạch biểu hiện ở khuôn mặt âm trầm.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy mắt cá chân của Tả Ninh bị bọc kín mít, hắn ngay cả một câu cũng không nói, chỉ an tĩnh rũ mắt ngồi ở mép giường, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, cả người cũng rất bình tĩnh.
Sau khi nhận điện thoại của hắn, Tả Ninh đã chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận lửa giận của hắn, nhưng phản ứng này của hắn lại nằm ngoài dự đoán, ngược lại trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên sợ hãi.
"Thu Dật Bạch." Tay Tả Ninh từ trong chăn thò ra ngoéo lấy một ngón tay hắn, "Em muốn uống nước, anh có thể lấy giúp em một ly không?"
Thu Dật Bạch ngẩng đầu mặt không chút biểu tình nhìn cô một cái, vươn tay lấy cái ly nước ở trêи ngăn tủ, xác nhận độ ấm thích hợp mới chậm rãi đưa ống hút tới gần miệng cô.
Uống lên hai ngụm, Tả Ninh lại tiếp tục lấy lòng nhìn hắn: "Em muốn ngồi dậy một chút, có thể đỡ em lên hay không?"
Thu Dật Bạch bỏ ly nước xuống, cẩn thận cúi người đỡ lấy cô, Văn Khải An thấy vậy cũng nhanh chóng từ bên kia chạy sang hỗ trợ, chỉ là Thu Dật Bạch vẫn như cũ không chịu mở miệng.
Tính tình của người này không khác gì Phương Kinh Luân, đều là tính tình của một đứa trẻ, nhưng lại không dễ dỗ giống như Phương Kinh Luân.
Phương Kinh Luân tức giận cũng nhanh mà hết tức cũng nhanh, chỉ cần tìm đúng chiêu, nói tuỳ tiện hai ba câu có thể làm hắn hoa tâm nở rộ, một phút đồng hồ sau đã quên mất phẫn nộ của mình.
Mà lúc trước Thu Dật Bạch cũng chưa từng cùng Tả Ninh chân chính tức giận qua, cho nên lần này cô hoàn toàn không có manh mối.
Phương Kinh Luân ở một bên nhìn, cũng không biết bản thân nên cười hay nên tức giận. Vốn dĩ nhìn tình địch tìm đường chết như vậy hắn nên vui sướиɠ khi người ta gặp họa, nhưng nghĩ lại lúc hắn tức giận Tả Ninh cũng chưa kiên nhẫn dỗ hắn như vậy, hắn liền cảm thấy trong lòng nghẹn khuất.
"Ninh Ninh, bữa trưa hôm nay muốn ăn gì? Anh mua cho em."
"Không cần mua, mẹ mang đến rồi."
Phương Kinh Luân vừa mới nói xong, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, sau đó hắn liền nhìn thấy mẹ hắn ý cười dạt dào đi giày cao gót bước vào, rồi vẻ mặt tươi cười rất nhanh biến thành mộng bức.
Phương phụ theo sát phía sau Phương mẫu, thấy tình hình bên trong cũng đột nhiên ngốc lăng trêи mặt đất. Ánh mắt hai vợ chồng nhất nhất đảo qua người năm nam nhân trong phòng bệnh, biểu tình trêи mặt cũng càng thêm quái dị.
Phương Kinh Luân từ trêи ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn hai người ở cửa: "Hai người tại sao lại đến đây? Không đúng, hai người tại sao lại biết con với Tả Ninh ở đây?"
Phương phụ nhìn bộ dáng ngốc tử của con trai mình: "Đây là bệnh viện nhà ta, con nói xem làm sao bọn ta biết?"
"Nhưng con không phải......" Phương Kinh Luân cảm thấy thất bại tràn trề, quả thực không phải đương gia thì không có quyền lên tiếng, hắn đã sớm dặn dò người trong bệnh viện, không được đem chuyện này nói cho cha mẹ hắn, xem ra căn bản không ai nghe hắn.
Còn lý do vì sao mà không thể nói, chính là sợ gặp được tình huống hôm nay, hắn phải giải thích như thế nào với cha mẹ về sự tồn tại của bốn nam nhân khác trong phòng bệnh?
Tả Ninh cũng kinh ngạc không biết làm sao, chỉ có thể hoảng loạn mỉm cười chào hỏi: "Chào bác trai bác gái."
Phương mẫu sửng sốt vài giây, rồi đột nhiên cười giơ giơ hộp cơm giữ ấm về phía Phương Kinh Luân: "Mẹ tới gặp con dâu của mẹ."
Hai chữ "Con dâu" này, nháy mắt làm bốn nam nhân khác trong phòng thay đổi sắc mặt, mà Phương Kinh Luân vốn đang có chút buồn bực lại lập tức vui vẻ ra mặt, chân chó lấy ghế dựa cho mẹ hắn ngồi, sau đó vội vàng nhận lấy túi lớn túi nhỏ trêи ta Phương phụ.
"Ninh Ninh a, bác mang cơm trưa tự làm cho con, vẫn còn nóng đấy, con mau ăn đi." Phương mẫu đem hộp cơm giữ ấm đặt ở mép giường, bàn tay vừa động một cái, cái nắp vừa được mở ra, bên trong liền truyền ra một trận hương thơm mê người, "Cũng không biết bây giờ khẩu vị của con có thay đổi hay không, bác nhớ rõ năm đó con đến nhà chúng ta ăn cơm, món con yêu thích nhất chính là mấy món này."
Tả Ninh đột nhiên cảm thấy có chút ít cảm xúc đang không chịu khống chế mà lên men, cô còn tưởng rằng cô đã không còn là người dễ bị cảm động, nhưng mà nguyên lai, cô chỉ dựng lên cánh cửa trái tim đối với mấy nam nhân, còn mấy trưởng bối trước mặt tuy không quen thuộc với cô nhưng lại quan tâm yêu thương cô như vậy, vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp dễ như trở bàn tay.
"Cảm ơn bác gái, đồ ăn mà bác làm rất ngon, con rất thích."
"Thích là tốt, vậy con ăn nhiều một chút. Kinh Luân, còn không mau tới đây giúp Ninh Ninh ăn cơm? Con bé mới vừa làm phẫu thuật xong không tiện tự mình dùng đũa, một đại nam nhân như con không biết săn sóc một chút sao?"
Phương Kinh Luân không biết nói gì nữa, hắn cũng chẳng qua chỉ chậm hai bước mà thôi, chỗ nào mà không săn sóc? Ngày thường chuyện giúp Tả Ninh ăn hắn không thiếu làm.
Nhìn Thu Dật Bạch ngồi ở mép giường khuôn mặt âm trầm không nói một lời, lại quay đầu nhìn ba nam nhân ngồi trêи sô pha, Phương mẫu xấu hổ cười cười: "Xin lỗi các vị, tôi không biết sẽ có nhiều người đến thăm Ninh Ninh như vậy, mang không đủ đồ ăn, chỉ có thể mong các vị thông cảm. Nhưng mà đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện nhà chúng tôi cũng rất tốt, có vài vị có lẽ còn chưa ăn cơm, bằng không các vị đến đó thử xem?"
Lời nói này vừa khách khí lại có lễ, nhưng ý tứ đuổi khách cũng rất rõ ràng. Mà bốn nam nhân trong phòng cũng không phải là người không biết lễ nghĩa, ngày thường ở trước mặt người cùng thế hệ thì ai cũng không nhường ai, nhưng hôm nay làm trò trước mặt trưởng bối cũng không phải chuyện gì tốt, vậy nên Văn Khải An đứng đầu đứng dậy, sau đó ba nam nhân khác cũng lần lượt sôi nổi rời khỏi phòng bệnh.
Chờ Phương Kinh Luân với Tả Ninh cùng nhau ăn cơm xong, bước phòng tắm rửa tay, Phương mẫu mới đi theo vào, đắc ý cười cười: "Thế nào? Biểu hiện của mẹ con không tồi đúng không?"
Phương Kinh Luân nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, rốt cuộc phản ứng của ma ma đại nhân hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
"Mẹ con là ai cơ chứ? Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của mấy nam nhân kia đối với Tả Ninh không đơn thuần, vậy nên mẹ phải giúp đỡ con trai mẹ a."
Phương mẫu nói lời thấm thía, vỗ vỗ vai Phương Kinh Luân: "Xem ra con dâu của mẹ còn có rất nhiều hoa đào, nhưng mà như vậy càng có thể chứng minh con bé rất ưu tú. Nhớ năm đó ba con cũng phải đả đảo một đống tình định mới có thể theo đuổi được mẹ, vậy cho nên con phải cố lên nha!"
Còn về phía bốn nam nhân kia, tất nhiên cũng không có khả năng đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm, trêи thực tế bởi vì thái độ của Phương phụ Phương mẫu, đặc biệt là một tiếng "Con dâu" của Phương mẫu bọn họ đã sớm không còn cái tâm tình kia.
Du Hạo Nam sắc mặt không vui quay trở về công ty, Văn Khải An cũng lên xe chuẩn bị về nhà, chỉ có Thu Dật Bạch do dự đi cuối cùng, phiền muộn rất nhiều, lại còn thêm chút ảo não.
Thu Dật Mặc chậm rãi rảo bước đến trước mặt hắn: "Nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì? Tả Ninh hay là Thu gia? Nếu là Tả Ninh, không có gì để nói, em sẽ không buông tay. Nếu là Thu gia, vậy càng không có gì nói, em đã sớm không phải là người Thu gia."
"Chuyện phát sinh mấy ngày này, hẳn là chú đều đã biết."
"Biết, anh xác thật rất lợi hại, vẫn là em xem nhẹ anh."
"Chú vẫn còn 5% cổ phần ở Thu gia kia, lúc trước là gia gia làm chủ chuyển cho anh, hiện tại, vật hoàn nguyên chủ. Cổ phần của ba với mẹ cũng như của ba anh em chúng ta, anh sẽ không độc chiếm."
Lẳng lặng nhìn cặp con ngươi bất kinh không gợn sóng kia của hắn, Thu Dật Bạch trầm mặc hai giây, thấp giọng cười cười: "Không cần."
Editor: sacnu