Tả Ninh lúc trước vẫn luôn la hét khi sắp xếp chỗ ở xong xuôi thì muốn xuống nước bơi lội, nhưng hiện tại đã vào biệt thự, cô ngược lại không thể nhấc nổi một chút hứng thú gì.
Nhìn Tả Ninh cởi giày vứt ở sô pha, xoay đầu ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sáu nam nhân hai mặt nhìn nhau.
Phương Kinh Luân chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân mình mở mồm ra giống như bây giờ, lúc ấy nếu như hắn không thuận miệng nói giỡn một câu như vây, có khả năng Tả Ninh sẽ không ngẩng đầu thấy rõ diện mạo của đứa bé kia, càng không nhìn thấy người đàn bà kia.
Bộ dáng của người đàn bà kia có đến tám phần giống cô.
Nếu nói chỉ là khuôn mặt tương tự còn tồn tại trùng hợp, nhưng khi Tả Ninh với người đàn bà kia bốn mắt nhìn nhau, biểu tình khϊế͙p͙ sợ đều rõ ràng biểu lộ ra ngoài, bọn họ liền biết, người đàn bà kia đến tột cùng là ai.
"Bà ta tên là Tả Thục Viện." Cũng không biết đã phát ngốc bao lâu, Tả Ninh mới quay đầu, nhìn sáu nam nhân đối diện ở sô pha, "Nhưng mà chắc không cần em nói, từ gương mặt kia của bà ta, các anh nhất định cũng đoán được."
Thở một hơi thật dài, cô lại mang theo trêu chọc nói: "Từ nhỏ đến lớn, thi thoảng lại có người khen em lớn lên xinh đẹp, mỗi lần em đều muốn hỏi lại một câu, em lớn lên giống mẹ mình, có thể khó coi sao? Bà ta nếu như không xinh đẹp, làm sao có thể trở thành tình nhân của Trịnh Thành Hoa? Làm sao có thể thông đồng với nhiều người đàn ông quyền thế như vậy?"
"Ninh Ninh......"
"Em không có việc gì, yên tâm đi, em với bà ta, đã sớm không còn quan hệ gì, bà ta đã không muốn em, em cũng không muốn nhận bà ta, cho nên, tựa như vừa rồi, gặp được cũng coi như không quen biết, chính là kết quả tốt nhất."
Sáu nam nhân đều liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết nên mở miệng nói cái gì.
Vừa rồi tất cả bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là người đàn bà kia chột dạ trốn tránh Tả Ninh, rõ ràng là người đàn bà kia làm bộ không quen biết con gái ruột của mình, mà Tả Ninh, là sau khi người đàn bà kia hoảng sợ kéo con trai của mình rời đi, mới từ trong khϊế͙p͙ sợ cùng hoảng hốt hồi phục tinh thần lại.
"Các anh hẳn là mệt mỏi đi? Chi bằng về phòng nghỉ ngơi một chút? Em muốn ra ngoài đi dạo một chút." Tả Ninh từ trêи sô pha đi xuống, đi giày bước ra khỏi cửa, thấy các nam nhân đang chuẩn bị đi theo, cô lại bổ sung, "Em muốn một mình đi hóng gió, yên tâm, chỉ ở gần đây, không đi xa."
Nhưng kỳ thật, cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc muốn đi đâu.
Bên ngoài tất cả đều là địa phương xa lạ, tất cả đều là người không quen biết, nhưng tất cả mọi người cũng đều chơi rất vui vẻ.
Đại khái cũng chỉ có một mình cô, tiêu nhiều tiền như vậy đến đây nghỉ dưỡng, ở một địa phương đẹp như vậy, nhưng ngay cả một nụ cười tươi cũng không cười nổi.
Từng hàng biệt thự đặt san sát nhau trêи nước, nếu từ trêи cao nhìn xuống, có thể nhìn ra rất nhiều hình dạng xinh đẹp.
Bên ngoài biệt thự còn có rất nhiều bể bơi công cộng rải rác, nhưng người tiến vào nơi này bơi lội cũng không nhiều.
Sau khi dạo qua một vòng trở về, cô mới nhìn thấy bên cạnh bể bơi nào đó, có một hình bóng quen thuộc.
Là đứa bé lớn lên có chút giống cô kia.
Đứa trẻ đó kéo tay một bé gái, ngửa đầu đắc ý mà khoe ra: "Nhà tớ còn có mô hình phi cơ tốt hơn gấp mấy lần cái phi cơ kia của cậu nha, là mẹ tớ mua cho tớ, mẹ nói chờ tớ lên lớp 3, sẽ mua cho tớ cái lớn hơn nữa, mẹ tớ đối với tớ rất tốt, tớ muốn cái gì mẹ đều mua cho."
"Muốn cái gì đều mua." Tả Ninh không nhịn được lẩm bẩm tự nói, cười có chút trào phúng.
Cũng không biết ngơ ngác nhìn bao lâu, cô đang chuẩn bị xoay người trở về, không muốn nghe những lời nói chói tai đó, nhưng lại thấy hai đứa nhỏ hình như nổi lên tranh chấp, bé gái thở phì phì đẩy về phía trước, bé trai vốn đang đứng ở ven bể bơi lập tức ngã xuống.
Bé gái sợ đến mức phát khóc, chờ bé phản ứng lại hình như nên đi tìm người cầu cứu, đã có một bóng người nhanh chóng xông tới, nhảy vào bể bơi.
Nước trong bể bơi cũng không lạnh, bé trai lại rất nhẹ, Tả Ninh rất nhanh liền ôm người lên, nhưng tình huống của đứa trẻ tựa hồ không đúng lắm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa suyễn vừa khụ.
"Nhà cậu bé này ngôi biệt thự nào?"
Bé gái vẫn lắc đầu: "Em...... Em không biết......"
Nhìn quanh bốn phía một lần, Tả Ninh cũng không biết đây là đâu, cái chỗ này xung quanh không có người, cô lại không mang điện thoại, càng không biết nên gọi bác sĩ như thế nào, chỉ có thể ôm đứa bé quay về biệt thự mà bọn họ ở.
May mắn cách cũng không xa, Phương Kinh Luân tuy không phải bác sĩ ở phương diện này, nhưng có lẽ cũng có thể hiểu một chút.
Thấy Tả Ninh cả người ướt đẫm ôm đứa trẻ chạy vào, sáu nam nhân đều sửng sốt, chờ thấy rõ khuôn mặt đứa trẻ kia, bọn họ càng nhất thời không kịp phản ứng.
"Phương Kinh Luân anh có biết tình huống của nó là như thế nào hay không? Là suyễn sao? Hay là...... Bỏ đi, nhanh chóng gọi điện thoại kêu bác sĩ đi."
"Hẳn là bị suyễn, không có việc gì." Phương Kinh Luân nghiêm túc xem xét bệnh trạng cảu đứa trẻ một chút, "Hô hấp vẫn còn bình thường, sẽ không có nguy hiểm, hai người đây là...... Nhóc này chết đuối?"
"Không phải, nó mới vừa ngã xuống em liền cứu nó lên đây, hẳn là không bị sặc đến như vậy đi."
"Vậy phỏng chừng chính là dọa, em đừng lo lắng, anh gọi điện thoại nói bác sĩ đến đây xem xem."
Cao Hạ mới vừa cầm hai cái thảm lại đây, chuẩn bị đưa cho bọn hắn bọc lên, tiếng chuông cửa dồn dập liền vang lên.
Thu Dật Bạch mở cửa ra, nhìn thấy chính là gương mặt rất giống với Tả Ninh.
Tả Thục Viện cơ hồ là thở hồng hộc mà tiến vào, vừa nhìn thấy đứa trẻ trêи sô pha, bà ta liền vội vội vàng vàng xông lên, một phen ôm vào trong ngực.
Đi theo phía sau bà ta tiến vào, còn có một người đàn bà khác trẻ tuổi hơn một chút. Đưa đứa trẻ cho người đàn bà kia, Tả Thục Viện mới mở miệng nói: "Dẫn nó về trước đi."
Bộ dáng người đàn bà kia nhìn qua rất thuận theo, cũng không dám hỏi nhiều cái gì, ôm đứa trẻ đi.
Tả Thục Viện vẫn đề phòng nhìn Tả Ninh, chờ hô hấp hơi bình phục chút, bà ta mới nói: "Ninh Ninh, mẹ biết con hận mẹ, nhưng nó là vô tội, con đừng thương tổn nó, có chuyện gì con cứ hướng về mẹ."
Ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn bà vẻ mặt cảnh giác trước mặt vài giây, Tả Ninh mới đột nhiên cười nhạo ra tiếng: "Như thế nào? Bà liền như vậy khẩn trương? Nó là con ruột của bà? Hay là bà làm mẹ kế cho người ta, cũng muốn giương ra trách nhiệm với cảm tình?"
Dừng một chút, cô lại lẩm bẩm: "Nhìn bộ dáng kia, nhất định là con ruột của bà, tôi cần gì phải hỏi a?"
Tả Thục Viện thần sắc phức tạp mà nhìn cô, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Đúng vậy, nó là em trai của con."
Hai tay Tả Ninh rũ bên người vẫn không cách nào khống chế mà nắm chặt, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Mấy tuổi?"
"Bảy tuổi."
"Vậy lúc mà bà sinh ra nó, đều đã 40 đi? Lợi hại nha, sản phụ lớn tuổi. Lần này sẽ không phải ảo tưởng mẫu bằng tử quý mới sinh con đi? Mục đích của bà đã đạt được chưa? Hiện tại địa vị, là chính thất sao?"
"Bọn mẹ...... Mười năm trước đã đăng ký kết hôn."
"Đúng không? Vậy thì chúc mừng, rốt cuộc bà cũng có được gia đình hợp pháp, vợ chồng ân ái, con cái hiếu thảo. Tôi thật đúng là không nghĩ tới, có một ngày, bà cũng sẽ là một người mẹ biết yêu thương con mình, hình ảnh này nhìn rất không quen."
Editor: sacnu