Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy hai nam nhân ở ngoài cửa, lửa giận của Phương Kinh Luân cuối cùng cũng không ngăn được: "Hai người có bệnh đúng không? Rốt cuộc muốn như thế nào?"



Thấy hắn chỉ quấn quanh thân một chiếc khăn tắm, đặc biệt bên dưới hạ thân còn phồng lên một mảnh thật lớn, Văn Khải An với Du Hạo Nam tất nhiên là hiểu khả năng trong phòng phát sinh chuyện gì, sắc mặt nhịn không được trầm xuống, nhưng cũng không nói cái gì.



Ông chú bên bất động sản cười ha hả nhìn Phương Kinh Luân: "Nguyên lai các cậu thật sự quen biết nhau a? Thấy hai vị tiên sinh này vẫn luôn đứng ở trước cửa không đi, tôi còn lo lắng là người có ý đồ xấu, bước đến hỏi thì họ nói quen biết chủ nhà bên trong, tôi nghĩ phải xác nhận một chút, nếu các cậu thật sự không quen biết nhau vậy tôi đây chỉ có thể gọi bảo an đưa người đi, chuyển giao cho bên công an."



Bàn tay Phương Kinh Luân vung lên: "Vậy thì nhanh lên, mau mau đưa người đi, chúng tôi không quen biết."



Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Cậu cũng đâu phải là chủ nhà này? Cầm lông gà mà cứ làm như lệnh tiễn."



Nghe động tĩnh ở bên ngoài bên ngoài, Tả Ninh cuối cùng cũng đi ra cửa, mắt nhìn hai nam nhân bên ngoài: "Đi theo bọn em đến đây? Vẫn luôn đứng ở ngoài này?"



Cô mặc áo tắm dài, trêи mặt vẫn mang theo một chút xuân tình chưa rút đi, Du Hạo Nam thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, lại không dám phát tác, chỉ yên lặng nhìn cô: "Anh không muốn quấy rầy em, chỉ là ông chú này một hai phải...... Một hai phải nhấn chuông cửa xác nhận một chút."



Tả Ninh cười cười với ông chú bên bất động sản: "Cảm ơn ngài, chúng tôi xác thật có quen biết, hai người bọn họ cũng không phải người xấu, ngài có thể yên tâm."



Tận đến khi ông chú đó cười rời đi, Tả Ninh mới xem xét hai nam nhân kia: "Đã trễ như thế này rồi, hai anh còn không đi?"



Hai nam nhân đều không nói lời nào, nhìn bộ dáng kia giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương hề hề.



Tả Ninh do dự một chút, cuối cùng lạnh mặt nói: "Nhanh chóng đi về đi, em muốn ngủ."



Thấy cô không lưu tình chút đóng cửa, Phương Kinh Luân vừa đắc ý vừa vui vẻ, nhào lên gặm lấy môi cô: "Ninh Ninh, anh yêu em muốn chết, bộ dáng đóng cửa vừa rồi có chút soái a!"



Tả Ninh một bên đáp lại nụ hôn của hắn, một bên lại không tự chủ được mà nhớ tới tình cảnh buổi chiều ở trung tâm định chế lễ phục. Hốc mắt đỏ bừng cùng với biểu tình nôn nóng của hai nam nhân kia vẫn luôn ở trong đầu cô không vứt đi được.



Thừa dịp khoảng cách thở dốc, Tả Ninh lại lần nữa mở cửa ra, quả thật thấy hai người vẫn không chút sứt mẻ đứng bên ngoài, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mau vào bên trong đi, bên ngoài lạnh lẽo, đừng có để bị cảm lạnh đến lúc đó lại bắt em phụ trách."



Hai người đều sửng sốt một chút, ngay sau đó một trước một sau đi vào. Lọt vào trong tầm mắt là qυầи ɭót ren vừa bị Phương Kinh Luân ném trêи sàn trong phòng khách, lại kết hợp với bộ dáng hai người, cho dù bọn họ không tận mắt chứng kiến một hồi đông cung sống nhưng cũng hoàn toàn có thể rõ ràng chuyện gì xảy ra.



Phương Kinh Luân không kiên nhẫn nhìn hai nam nhân: "Các anh rốt cuộc muốn làm sao? Lì lợm la ɭϊếʍ? Quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ?"



Văn Khải An trầm mặc không nói, nhưng Du Hạo Nam lại làm ra bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên: "Tôi không muốn quấy rầy Ninh Ninh, chỉ muốn ở gần cô ấy một chút."



Phương Kinh Luân thiếu chút nữa bị chọc cười: "Đây chính là chơi xấu a? Tôi phục rồi nha, trêи đời này vẫn còn có người chơi xấu hơn tôi!"



Tả Ninh cái gì cũng chưa kịp nói, đã bị Phương Kinh Luân đột nhiên bế ngang lên, thẳng tắp đi vào phòng ngủ: "Bảo bối, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi, hai người bọn họ thích ở đây bao lâu thì cho họ ở, anh không ngại nhiều thêm hai người nghe."



Cô vẫn còn muốn cùng hai nam nhân kia nói chuyện, để cho bọn họ hoàn toàn chặt đứt chấp niệm với mình, bây giờ lại bị Phương Kinh Luân nháo như vậy, cô cũng tuỳ ý hắn, nói không chừng tận mắt nhìn thấy cô với Phương Kinh Luân ở bên nhau, bọn họ sẽ từ bỏ?



Đến khi bước vào phòng ngủ, Phương Kinh Luân vội vàng đè Tả Ninh lên giường, một lần nữa kéo áo tắm của cô xuống, tay phải nắm lấy một bên иɦũ ɦσα tròn trịa của cô, đem đầu иɦũ ɦσα vẫn đứng thẳng ngậm vào trong miệng tận lực ɭϊếʍ ʍút̼, ngón trỏ với ngón cái tay trái vân vê nụ hoa bên phải, không ngừng ấn ấn xoa bóp.



"A nha...... Nhẹ chút......"



"Anh đã nghẹn muốn chết, không nhẹ được......" Phương Kinh Luân không ngừng thở dốc, môi lưỡi chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở miệng huyệt ướt át.



Địa phương mẫn cảm nhất toàn thân bị đầu lưỡi đụng vào, Tả Ninh nhịn không được run run một trận, cảm giác vừa tê vừa thốn tập kϊƈɦ khắp người làm cô yêu kiều rêи rỉ liên tục: " A a...... Ân...... Chậm...... Chậm một chút...... A Phương Kinh Luân......"



Đôi tay Phương Kinh Luân khống chế lấy hai bên đùi đẫy đà của cô, môi lưỡi tiếp tục ɭϊếʍ láp ở hoa tâm, không ngừng phát ra âm thanh "Chậc chậc" nghe vừa sắc tình vừa kϊƈɦ thích.



Hiệu quả cách âm của phòng ngủ không tính là tốt, Tả Ninh chỉ cần hơi rêи rỉ lớn một chút, hai nam nhân ở phòng khách đều có thể nghe thấy rõ ràng.



Văn Khải An ngồi thẳng, vẫn luôn rũ mắt nhìn sàn nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.



Du Hạo Nam sớm đã nắm chặt tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ, nhìn giống như tuỳ thời đều có khả năng một cước đá văng cửa tiến vào.



Không khí trầm trọng không được bao lâu liền bị tiếng chuông cửa bén nhọn đánh vỡ.



Hai người theo bản năng liếc nhau, Du Hạo Nam bực bội đầy mặt, căn bản không thèm để ý tới, nhưng Văn Khải An lại đứng dậy mở cửa.



Trong nháy mắt cửa được mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.



Cao Hạ nhăn nhăn mày: "Tại sao anh lại ở đây?"



Văn Khải An không trả lời, chỉ nghiêng người để hắn đi vào.



Nhìn thấy Du Hạo Nam ngồi trêи sô pha, Cao Hạ lại sửng sốt: "Ninh Ninh đâu?"



Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà hướng về phía phòng ngủ. Cũng đúng lúc này, bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.



Cao Hạ đã quá quen thuộc âm thanh như vậy, ngay tức khắc hiểu được tình hình bên trong. Nhưng hắn cũng chỉ hơi trầm tư một chút, sau đó mở tủ giày ra thay dép lê, đi về phía phòng ngủ của Tả Ninh, trực tiếp mở cửa bước vào.



Thấy hắn ngựa quen đường cũ như vậy, Du Hạo Nam với Văn Khải An lập tức nhận ra, chỉ sợ hắn đã đến chỗ này, trong lòng lại càng thêm hụt hẫng.



Bên trong phòng ngủ, Phương Kinh Luân vẫn đang ở trong cơ thể Tả Ninh ra sức lao tới, nghe được động tĩnh ở cửa phòng, còn đang sợ hãi hai nam nhân kia cư nhiên dám đi vào, ai ngờ đâu nhìn thoáng qua, xuyên qua mí mắt lại là khuôn mặt của Cao Hạ, toàn thân hắn chấn động cả kinh, thiếu chút nữa kêu to thành tiếng.



"Tại sao anh lại đến đây nữa?"



Tên này không phải mới rời đi còn chưa được một tuần sao? Tại sao đột nhiên lại giống như u linh xuất hiện ở mép giường? Nếu lại bị doạ như vậy vài lần nữa, nói không chừng hắn sẽ bị liệt dương mất.



Vẻ mặt của Tả Ninh cũng khϊế͙p͙ sợ: "Cao...... Sao anh lại tới đây? Em không phải...... Gửi tin nhắn cho anh rồi sao?"



Nhìn cô cả người trần trụi ở dưới thân Phương Kinh Luân, đầy mặt xuân triều, kiều suyễn không thôi, Cao Hạ ánh mắt thâm trầm, nhưng cũng chỉ bình tĩnh gật gật đầu: "Ừm, nhưng mà sau khi xuống máy bay anh mới nhìn thấy."



"Em còn gửi cả thư thoại cho anh, anh tắt máy, em còn tưởng rằng..... Em không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ chạy về đây?"



"Cho rằng em muốn kết hôn, bất luận như nào anh tất nhiên phải chạy về."



Thấy hai người cư nhiên nói chuyện như vậy, Phương Kinh Luân hung tợn trừng mắt liếc Cao Hạ một cái: "Anh có thể đi ra ngoài hay không? Đừng quấy rầy người khác làm chính sự!"



Ai ngờ Cao Hạ một chút xu thế rời đi cũng không có, vẫn yên lặng nhìn hai người trêи giường.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK