Thấy cô thật sự mệt đến hoảng, Thu Dật Mặc có chút hối hận về hành vi của mình, cho dù còn chưa phát tiết hoàn toàn ɖu͙ƈ vọng, cũng không đành lòng lại lăn lộn cô, chỉ có thể giúp cô rửa sạch hạ thể, ôm cô vào một căn phòng ngủ khác.
Hắn đã nhiều ngày bởi vì chuyện công việc mà bận tối mày tối mặt, tới phòng ngủ của Tả Ninh vốn chính là muốn mượn cơ hội hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hôm nay cùng cô chung chăn gối, hắn ngược lại không có một chút cảm giác buồn ngủ nào.
Cô nói cô yêu Phương Kinh Luân, cô nói cô rất để ý Du Hạo Nam.
Kỳ thật cô cuối cùng cũng nói yêu hắn, nhưng là tình huống bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ khống chế.
Nghe tiếng hít thở vững vàng của nữ nhân trong lòng ngực, nhìn khuôn mặt còn phiếm đỏ ửng của cô, Thu Dật Mặc tự giễu cười cười, nhịn không được lại ôm cô càng chặt.
Tả Ninh tỉnh lại mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, cô cư nhiên vừa ngủ liền ngủ tới chạng vạng.
Cơ thể mới vừa giật mình, nam nhân bên người liền trầm giọng hỏi: "Tỉnh?"
Thấy con ngươi của hắn là một mảnh thanh minh, Tả Ninh hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Thu Dật Mặc gật gật đầu, vùi đầu vào cổ cô: "Lần trước anh gửi tin nhắn cho em, nhận được không?"
"Chuyện phòng bên kia của anh bị rò nước? Đây là mười mấy năm....."
"Chuyện đấu súng lần đó."
Tả Ninh lúc này mới phản ứng lại, hắn nói chính là cái tin nhắn hơn một tháng:
Anh yêu em, chờ anh trở lại.
Cái này cô đương nhiên là thấy được. Nam nhân này từ trước đến nay lạnh như băng, trước nay đều áp bức cảm xúc của cô, từ lần đầu tiên nói thích cô, đến cầu hôn cô, lại gửi tin nhắn đến nói yêu cô, mỗi một hành vi của hắn đều làm cô khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Tin nhắn hôm đó, đúng là sau khi cô chật vật khóc lớn bởi vì sợ hãi hắn xảy ra chuyện nhận được, nhưng cô vẫn tâm loạn như ma, tất nhiên chưa trả lời hắn bất kỳ cái gì.
Sau đó lại một loạt chuyện xảy ra, cô bị bắt cóc, Phương Kinh Luân bị thương, Cao Hạ đả thương Lê Trạch Khung, ba Du Hạo Nam qua đời, cô căn bản không có thời gian với tinh lực nghiêm túc suy xét chuyện này, hoặc là nên nói, cô lại lựa chọn trốn tránh.
Như vậy bây giờ, nên cho hắn đáp án như thế nào? Hắn khó được thổ lộ như vậy, hắn cầu hôn, tựa hồ đều muốn cô đưa ra một đáp án.
"Có thể hỏi anh một vấn đề không? Thu Dật Mặc, anh rốt cuộc thích cái gì ở em? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, là dưới trường hợp bất kham như vậy, chúng ta lần đầu tiên làʍ ȶìиɦ, cũng là vì em bị trúng xuân dược. Sau đó giữa chúng ta lại xảy ra đủ chuyện, có đôi khi nhớ tới em đều cảm thấy không thể tưởng tượng, anh đến tột cùng vì sao lại thích em? Chẳng lẽ thật là nhân tính mà yêu? Bởi vì thích thân thể của em, cho nên chậm rãi, thích cả con người của em, là như thế sao?"
"Nhất định phải có lý do?"
"Em chỉ là có chút tò mò mà thôi."
"Anh đại khái cũng vì tò mò đi." Thu Dật Mặc vươn tay vén sợi tóc của cô ra sau thái dương, "Từ khi em trời xui đất khiến cùng Cao Hạ phát sinh quan hệ, lại không cần tiền bồi thường, chỉ nói bọn anh về sau nghe được cô gái nào đó nói không muốn thì đừng cưỡng bách, anh liền bắt đầu tò mò về em, tò mò có phải em đang đeo một cái mặt nạ thanh cao, tò mò em đối với Thu Dật Bạch có phải có ý đồ không, thậm chí, nội tâm tà ác mà nghĩ, chờ ngày nào đó mặt nạ của em bị bóc ra, trường hợp này hẳn là sẽ rất xuất sắc."
"Anh từ trước đối với nữ nhân đều mang theo địch ý lớn như vậy sao?"
"Em cũng biết trong giới của anh, tiếp xúc qua rất nhiều nữ nhân, đều là như vậy."
"Vậy khi em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trước mặt anh cầu anh muốn em, trong lòng anh nhất định rất vui vẻ đi? Bởi vì mặt nạ thanh cao kia của em đã xé xuống."
"Không vui, em cũng nói, là bởi vì do em bị trúng dược, không phải phát ra từ chủ ý của em, ít nhất anh cảm giác được em không phải thật sự muốn anh, chỉ là thân thể bị xuân dược khống chế mà thôi."
Thu Dật Mặc yên lặng nhìn cô, "Em nhất định không biết, trong khoảng thời gian đoàn phim bắt đầu quay chụp, mỗi ngày anh đều sẽ xem phim trường theo dõi, vì, chính là xem em."
"Em?"
"Xem em đến tột cùng có mang theo mặt nạ hay không, lòng hiếu kỳ này, có đôi khi thật sự rất đáng sợ, chờ khi anh nhận ra anh chẳng qua là làm một việc cực kỳ nhàm chán, anh mới phát hiện, mỗi ngày nhìn không thấy em, anh ngược lại cảm thấy không quen."
"Vậy anh......" Vừa nhớ tới những ngày cô còn ở cùng tổ quay phim đó Thu Dật Mặc cư nhiên vẫn luôn xuyên thấu qua theo dõi quan sát phim trường, Tả Ninh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Sau đó em với Thu Dật Bạch ở bên nhau, anh cũng thấy rồi?"
"Thấy rồi, nhìn thấy vô số lần hai người ở hành lang hôn môi, nhìn thấy nó ôm em vào phòng nghỉ, sau đó thấy hai người ra ngoài...... Biểu tình kia, anh biết hai người ở bên trong làm chuyện gì."
Tả Ninh nhất thời cứng họng, đột nhiên muốn mắng một câu cuồng rình coi, nhưng mà đón nhận cặp con ngươi tối tăm kia, cô vẫn chỉ có thể cười gượng một tiếng: "Em với Thu Dật Bạch đều cho rằng, cái theo dõi kia chỉ là để phòng tình huống, không nghĩ tới thật sự có người tùy thời đều nhìn chằm chằm a."
"Em hiện tại có phải đang ở trong lòng mắng anh hay không?"
"Không có không có không có."
Thu Dật Mặc cười nhẹ một tiếng, hôn hôn môi cô, đè đầu cô lên lòng ngực ấm nóng của mình: "Nhưng mà cũng bắt đầu từ khi đó, anh mới phát hiện, anh thế nhưng có chút ghen ghét với em trai của mình.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn tuần hoàn theo một nguyên tắc, phàm là thứ Thu Dật Bạch thích, anh tuyệt không sẽ đoạt, nếu có thể, anh thậm chí không muốn chạm vào một chút nào. Cái nguyên tắc này, anh đã thủ hai mươi mấy năm, vẫn chưa từng phá vỡ, thẳng đến khi em xuất hiện.
Khi anh phát hiện, mỗi lần nhìn đến hình ảnh hai người thân thiết, anh liền không tiếp thu được, anh rốt cuộc không quan sát mấy cái theo dõi đó nữa. Anh nói với mình, em là bạn gái của em trai anh, anh không thể đụng vào, càng không thể đoạt.
Nhưng lần đó ba anh thiết kế bẫy, vẫn làm anh mất khống chế. Nhìn thấy biểu tình khϊế͙p͙ sợ của em anh liền biết, chúng ta nhất định là bị người khác tính kế, tin nhắn định ngày hẹn anh kia nhất định không phải em gửi, nhưng anh vẫn muốn em."
"Vậy là nói đêm đó anh là cố ý!" Tả Ninh hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại không phải oán giận, càng giống như hờn dỗi, "Anh là một tên cáo già!"
"Vậy em hận anh không? Là anh ích kỷ, mới hại em với Thu Dật Bạch chia tay."
"Chuyện đã lâu, còn nói lại làm gì? Cho dù không có chuyện kia, em với Thu Dật Bạch chỉ sợ cũng không thể đi đến cuối cùng."
"Vậy em...... Yêu anh không?"
Vấn đề này lại lần nữa được nhắc tới, Tả Ninh trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, gật đầu.
Biểu tình căng chặt của Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng hòa hoãn một chút, giương lên khóe miệng lộ ra một tia ý cười: "Anh muốn nghe chính miệng em nói."
"Nhưng mà...... Thu Dật Mặc, giữa trưa anh cũng nghe được em với Phương Kinh Luân nói chuyện, em......."
"Không liên quan, anh mặc kệ người khác, hiện tại chỉ có anh và em, nói cho anh, em để ý anh, em yêu anh."
"Em để ý anh, em yêu anh, nhưng là...... Ngô......"
Môi đỏ khẽ nhếch bị một lực đạo gắt gao bao vây, Thu Dật Mặc xoay người ngăn chặn cô, đôi tay ôm lấy gương mặt cô, môi lưỡi lửa nóng mạnh mẽ cọ xát hút cắn, giống muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng.
"Đừng nói, anh chỉ nghe một câu này thôi, chỉ cần một câu này."
Editor: sacnu
*Lại sắp có 3P nữa nha, mọi người có đoán được ai không?!!