Nhớ lại trước đây Tả Ninh cũng ở con đường võng văn này liên tiếp tan tác rất nhiều lần, mới thành công thông qua "Khảo cứu sự thật lịch sử" vì mình mở một đường máu, cho dù hiện giờ đã có danh khí không nhỏ, nhưng cô vẫn rất yêu quý cánh chim của mình, trong những chi tiết lịch sử này nửa điểm cũng không dám đại ý.
Vì thế bây giờ lúc cô sáng tác, có đề cập đến vấn đề lịch sử, đều theo bản năng giao lưu với Văn Khải An một phen, nghe một chút về cái nhìn của hắn, cuối cùng đem những khảo cứu lịch sử nào đó mà mọi người không quá hiểu biết cho vào tiểu thuyết, không chỉ có có thể hấp dẫn hứng thú của người đọc, còn có thể khiến tiểu thuyết thoạt nhìn càng cao lớn hơn.
Ngay từ đầu, Tả Ninh chỉ là ở trêи WeChat bàn luận cùng Văn Khải An, ngại gõ chữ liền chuyển qua nói chuyện bằng giọng nói, trò chuyện video, sau đó trực tiếp chuyển thành đối mặt giao lưu.
Tấy cả chuyện này đều chọc đến những nam nhân khác vô cùng bất mãn, tất cả đều chỉ trích Văn Khải An vi phạm quy củ, thời gian thuộc về người khác cũng xuất hiện.
Nhưng hắn là vì công việc của Tả Ninh, lại có Tả Ninh chống lưng, người khác cũng chỉ là dám giận dám nói lại vô pháp oánh người.
Tả Ninh cảm thấy, cái này thật không thể trách cô bất công, ai bảo Văn Khải An người ta hiểu nhiều thứ cô cần như vậy đây?
Thẳng đến ngày nọ, Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Em cho rằng vì sao phải đến bây giờ cậu ta mới bắt đầu chỉ đạo em? Bởi vì lúc trước cậu ta cũng không hiểu nhiều như vậy, nhưng mà lâm thời ôm chân Phật, bây giờ mới học, em còn khen cậu ta bác học cái gì?"
Cái này Tả Ninh hiểu, Văn Khải An mỗi ngày không đi làm, một mình ngồi buồn ở chung cư làm gì. Để tra xét những cái tư liệu lịch sử đó đều rất phung phí công phu, Văn Khải An hiểu biết tinh tế nhiều như vậy, chỉ sợ càng mất rất nhiều tinh lực.
"Vậy mấy ngày nay anh ấy vì em mà vất vả như vậy, em nhất định phải bồi thường cho anh ấy."
Du Hạo Nam:......
Thấy bộ dáng Tả Ninh cùng Văn Khải An nói chuyện tiểu thuyết cùng lịch sử gắn bó keo sơn như vậy, Phương Kinh Luân tất nhiên cũng không phục: "Anh ta hiểu lịch sử, anh còn hiểu pháp luật nha, chờ lần sau em viết tiểu thuyết huyền nghi trinh thám, anh có thể giúp em tham khảo."
Tả Ninh: "Anh chỉ học pháp luật một năm liền xuất ngoại đổi nghề, em chính là học suốt bốn năm, cho nên, anh xác định?"
Phương Kinh Luân: "Anh đây có thể sử dụng tri thức tâm lý học giúp em đắp nặn tội phạm biến thái, còn có thể thiết kế phương pháp phá án."
Tả Ninh: "Cái này không tồi, nhưng mà đã gần hai năm em không viết lại tiểu thuyết trinh thám."
Phương Kinh Luân:......
Tả Ninh: "Chờ viết xong bộ tiểu thuyết lịch sử hiện tại này, em thật ra muốn thử lưu ý đến tiểu thuyết về các ngành sản xuất chức trường, tỷ như, văn vật chữa trị sư."
Phương Kinh Luân:......
Bất mãn của bốn nam nhân đối Văn Khải An liên tục tăng mạnh, thậm chí Thu Dật Mặc công tác ở nước Mỹ xa xôi đều biết việc này, nhưng mà mấu chốt của việc bùng nổ tức giận, chính là ở đêm trước lễ Tình Nhân.
Vốn dĩ lúc mấy nam nhân an bài "Trực ban biểu", đều xác định sẽ thay phiên trình tự, sau này đến tột cùng sẽ đụng tới ngày mấy, bọn họ cũng không chú ý.
Nhưng ngày 14 tháng 2 hôm nay, trùng hợp thế nào lại rơi vào thời gian của một người mà gần đây khiến người ta tức giận nhất Văn Khải An.
Phương Kinh Luân là người thứ nhất ở nhà tỏ vẻ dị nghị, vào trong cái nhóm "Tìm kiếm Tả Ninh" một năm không có mấy tin nhắn kia của bảy người ném một câu: Lễ Tình Nhân hẳn là phải an bài một lần nữa, nếu không không công bằng.
Kết quả ngoại trừ Văn Khải An cùng Du Hạo Nam, bên ngoài tất cả bốn nam nhân đều tỏ vẻ tán thành.
Tả Ninh không thể không cảm thán, mấy tên nam nhân này thật đúng là tính toán chi li.
Tại sao lúc đêm giao thừa không ai la hét không công bằng? Còn không phải bởi vì bọn họ đều biết mình phải về nhà ăn tết, cho dù có tranh thủ thời gian cũng không có cách nào bồi Tả Ninh.
Mà hiện giờ Lễ Tình Nhân mỗi người đều rảnh, Văn Khải An tất nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lần này, Tả Ninh đều có chút đau lòng cho hắn, bị người ta kết phường khi dễ.
Nhưng mà cô cũng biết rõ giờ phút này nếu lại nói chuyện giúp Văn Khải An, chỉ sợ sẽ làm hắn tăng thêm càng nhiều cừu hận, vì thế chỉ có thể để thái độ công bằng ở trong nhóm nói câu: Em cũng cảm thấy Lễ Tình Nhân cùng với Văn Khải An không thích hợp.
Phương Kinh Luân: Xem đi, anh đã nói không công bằng.
Thu Dật Bạch: Vẫn là Ninh Ninh tốt nhất.
Tả Ninh: Cho nên vì để các anh được công bằng tuyệt đối, em quyết định, sẽ đi chơi cùng ba người chị em tốt.
Chúng nam:......
Vết thương ở chân của Tả Ninh tuy khôi phục không tồi, nhưng thoát qua thời điểm bắt cóc vẫn rất lao lực, cho nên mặc kệ đi đến đâu, cũng đều phải có người đỡ.
Sau khi cùng Tiền Nhã từ toilet ra, liền đụng phải một đám trai gái trang điểm thời thượng, nhìn bọn họ động tác khoa trương ngôn ngữ bừa bãi, hai người theo bản năng lui lui về sau, chuẩn bị để cho nhóm người này đi qua hành lang trước, ai ngờ trong đó có một người lại thẳng tắp chắn trước người Tả Ninh.
Tả Ninh ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt cô không mấy quen thuộc nhưng cũng không thể quên được.
Lê Trạch Khung, chính là nam nhân vào sinh nhật hai năm trước của Văn Niệm Tình đã có ý đồ thô bạo với cô.
Hiển nhiên Lê Trạch Khung sớm đã nhận ra cô, bộ dáng che ở trước người cô vừa cuồng vọng lại ngả ngớn, đương nhiên, trong mắt của Tả Ninh chính là đáng khinh đến không nói lên lời, cho dù, hắn còn có một cái túi da không tồi.
"Thật trùng hợp a, lại gặp mặt, hai năm không gặp, giống như càng ngày càng xinh đẹp, là do được nam nhân làm dễ chịu đi"
Nghe ngữ khí thô bỉ của hắn, cùng với đám trai gái phía sau hắn quái dị cười to, Tiền Nhã tức giận, cũng không sợ bọn họ nhiều người, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: "Cút đi!"
Tả Ninh đã nhân cơ hội ngắm qua tình huống xung quanh, tuy rằng không có những người khác xuất hiện, nhưng hành lang có theo dõi, hai bên đều là nhà hàng, những người này hẳn là không dám làm quá phận mới đúng, cho nên cô vẫn nỗ lực duy trì trấn định: "Nơi này là nơi công cộng, anh muốn làm cái gì?"
"Đương nhiên là muốn thượng em, hai năm trước thượng không thành, hiện tại càng muốn thượng?"
"Nha? Xem ra tình cảm của Lê đại thiếu gia nhà chúng ta còn rất sâu nặng, còn nhớ thương người ta tận hai năm nha?" Một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm đậm đi giày cao gót tiến lên trước vào bước, cười duyên túm lấy tay Tiền Nhã, "Chị gái này, chị đừng nghĩ đến việc chắn đường Lê thiếu của chúng tôi, thứ anh ấy muốn có, không gì là khống chiếm được."
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của cô ra!" Tiền Nhã tức giận, bàn tay vung lên trực tiếp đẩy nữ nhân kia ra xa, tiếp tục không chút nào sợ hãi trừng mắt Lê Trạch Khung, "Chỗ này là nơi công cộng, dưới lầu còn có bảo an, các người cứ thử xem!"
"Bảo an?" Lê Trạch Khung cười khinh miệt, "Vậy cô kêu một cái thử xem? Tôi thật sự muốn biết, bảo an chỗ nào có cái lá gan dám chắn đường của tôi."
"Lê công tử không phải đang ở cơ sở cai nghiện sao, nhanh như vậy đã được ra rồi?"
Nghe thế thanh âm quen thuộc, Tả Ninh tức khắc cảm thấy cơ bắp toàn thân đều thả lỏng lại, quay đầu khóe mắt mỉm cười nhìn nam nhân bước đi tự nhiên kia.
Văn Khải An mặt như hàn băng, thanh âm lạnh lẽo: "Nghe nói Lê gia có chuyện lớn xảy ra, Lê lão gia tử gần đây rất không cao hứng, không nghĩ tới Lê công tử vẫn có nhã hứng như vậy, có cần tôi gọi cho lão nhân gia, nói không cần phải lo lắng cho anh nữa không?"
Editor: sacnu
*Vào trang chính của tui để đọc tiếp những chương tiếp nhé