Nếu không phải tối hôm qua phòng ngủ của Tả Ninh khóa trái cửa, nhóm tình địch ai cũng không vào được, mà hắn lại không muốn cùng bốn nam nhân kia tranh giành hai căn phòng giành cho khách, nên hắn mới ngoan ngoãn quay lại chung cư cách vách nghỉ ngơi.
Hắn cảm thấy bản thân đã thức dậy đủ sớm, ít nhất so với thời gian rời giường ngày thường của Tả Ninh đã sớm hơn rất nhiều, cho nên khi lấy chìa khoá chung cư của Tả Ninh để mở cửa, tâm tình của hắn vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng khi bước vào đến phòng khách, hắn liền cảm thấy áp suất trong phòng thấp đến mức làm người khác không thở nổi.
Văn Khải An vẫn ôm lấy quyển sách ngồi trêи sô pha, khuôn mặt vốn đã lạnh nhạt lại giống như bao phủ một tầng sương lạnh, làm người ta nhịn không được né xa ba thước.
Du Hạo Nam lại bày ra gương mặt nhăn nhó giống như ai đó thiếu hắn mấy ngàn vạn đứng ở bên ban công, đôi tay nắm chặt thành quyền, giống như tuỳ thời đều có thể tìm người khác liều mạng.
Cao Hạ ngồi ở bàn ăn nhìn một bên bữa sáng phong phú đến phát ngốc, biểu tình tuy không khủng bố như hai người kia nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng tâm tình không tốt.
Phản ứng đầu tiên của Phương Kinh Luân là: Sẽ không những người này theo đuổi quá chặt, lại ép Tả Ninh chạy mất rồi chứ?
Nhưng mà hắn còn chưa kịp dùng tới logic hợp lý phủ định suy đoán của mình, liền nghe được phòng tắm truyền đến một trận tiếng thét chói tai kèm theo tiếng khóc nức nở, ngay sau đó lại là tiếng rêи rỉ đứt quãng.
Bốn nam nhân trong phòng, tất cả đều rất quen thuộc âm thanh như vậy, cũng đều rõ ràng khi Tả Ninh phát ra âm thanh như thế này cả cơ thể với trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu sung sướиɠ.
Nhưng mà, làm cô sung sướиɠ như vậy, lại là nam nhân khác.
"Con mẹ nó!" Phương Kinh Luân đặt ʍôиɠ ngồi bên án thư của Tả Ninh, tức giận đến ngực phập phồng, rồi lại không thể nề hà.
Ngoại trừ người có đam mê đặc thù nào đó, trêи đời này không có bất kỳ một người nam nhân nào có thể tiếp nhận chuyện nữ nhân mà mình thích nằm dưới thân người đàn ông khác trằn trọc thừa hoan, tuỳ ý yêu kiều rêи rỉ.
Nhưng cho dù trong lòng hụt hẫng, hắn có thể làm gì bây giờ?
Hoặc nên nói, tất cả những nam nhân ở chỗ này, cũng không khác gì hắn, có thể làm cái gì bây giờ?
Tả Ninh bây giờ chấp nhất đến đáng sợ, mặc kệ hắn có đối xử tốt với cô như thế nào, đều không thể đả động đến cô, cho dù hắn có đem trái tim của mình móc ra ngoài, cô cũng không muốn, hắn có thể làm như thế nào?
Mãnh truy mãnh đánh, lửa nhỏ hầm chậm, lạt mềm buộc chặt, lì lợm la ɭϊếʍ...... Tất cả các chiêu thức theo đuổi con gái đều dùng trêи người cô cũng không hề có kết quả, thật đúng như cách nói của Cao Hạ, dầu muối không ăn, đao thương bất nhập.
Thậm chí nói càng khó nghe một chút, bây giờ cô nguyện ý để bọn hắn chạm vào cô đều chỉ là bố thí. Dù sao đối với cô mà nói, ai cũng có thể tồn tại cũng có thể không, cho dù hắn có ngay lập tức quay đầu bỏ đi, người thương tâm khổ sở cũng không phải cô.
"A!" Phương Kinh Luân thấp thấp tự giễu một tiếng, thật là không thể hiểu nổi bản thân tại sao lại thua ở chỗ này của Tả Ninh.
Hơn nữa, thua một lần chính là chín năm, từ năm hắn 18 tuổi, đến 27 tuổi.
"A...... Thu...... Thu Dật Bạch...... Chậm một chút...... Chậm...... Nha......" Ửng hồng trêи mặt che kín nước mắt, giọng nói của Tả Ninh sau khi thét chói tai rêи rỉ đã sớm trở nên khàn khàn, toàn bộ cơ thể cũng chỉ có thể bủn rủn vô lực nửa nằm trêи bệ rửa mặt.
Ngoại trừ cao trào lúc trước, cô đã ở dưới thân Thu Dật Bạch liên tiếp cao trào ba lần, nhưng nam nhân cả người đầy mồ hôi trước mặt, tựa hồ vẫn không có bất kỳ một chút xu thế bắn tinh nào.
"Được, anh sẽ chậm một chút." Thu Dật Bạch duỗi tay đưa hai chân cô đặt lên vai hắn khiến cho côn thịt thô dài có thể dễ dàng thâm nhập vào bên trong.
Động tác tiến công của hắn khi thì thong thả khi thì lại tăng gia tốc, khi thì ngẫu nhiên dùng sức đâm đến chỗ sâu nhất, quy đầu cực nóng không ngừng cọ xát với cổ đáy huyệt, kɧօáϊ cảm kɧօáϊ cảm cực kỳ thoải mái.
"Ân......" Thể nghiệm như vậy, tuy âm đế cùng điểm G không kịp cùng cao trào kϊƈɦ thích như vậy nhưng cũng khiến Tả Ninh cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoả mãn thư hoãn sung sướиɠ.
"Vậy em có thể trả lời vấn đề vừa rồi của anh được đúng không? Kỹ thuật của anh có đủ tư cách không? Sau này có tư cách giúp em giải quyết nhu cầu sinh lý không?"
Tả Ninh vô lực lắc lắc đầu: "Anh đừng choáng váng...... Cái gì em cũng không cho anh được......."
"Em có thể cho, Ninh Ninh em biết mà, anh vẫn luôn chỉ cần em, anh muốn thân thể của em, trái tim của em, đều chỉ thuộc về một mình anh."
"Nhưng em...... Ân......"
"Ninh Ninh!" Giữa háng hắn dùng sức kϊƈɦ thích một chút, liền chọc đến Tả Ninh than nhẹ ra tiếng, lời nói gián đoạn, "Chúng ta lúc trước khi chia tay, cũng không phải tình cảm xảy ra vấn đề. Hiện tại, tất cả trở ngại đều không còn, vì sao không thể tiếp tục như trước?"
"Em nói rồi...... Không muốn nghĩ nha, Thu Dật Bạch...... Em......"
"Em có biết mấy năm nay, mỗi đêm anh đều mơ thấy em hay không? Em có biết nếu không có em ở trong mộng làm bạn, anh căn bản không chống chọi được đến bây giờ không?"
"Thu Dật Bạch, anh đừng như vậy......"
"Ninh Ninh, Ninh Ninh......" Thấy thân thể cô đã bắt đầu thả lỏng, thích hợp để giảm xóc, động tác bên hông của Thu Dật Bạch liền dần dần tấn mãnh lên, đôi tay nâng thân thể cô lên nhanh chóng va chạm.
"A......" Kɧօáϊ cảm thình lình ập đến làm cô lại lần nữa thét chói tai.
"Lúc trước chia tay với em chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ, anh không có lý do gì để từ bỏ em." Mồ hôi từ gương mặt tuấn lãng lăn xuống, Thu Dật Bạch hô hấp thô nặng, con ngươi mờ mịt ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại càng thêm kiên định, "Tả Ninh, em là của anh, em chỉ có thể là của anh, sau này đừng mơ tưởng lại đẩy anh ra!"
"Không...... Ân a......"
Động tác thọc vào rút ra của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thâm, Tả Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ đường đi tê trướng đến phát ngứa, một cỗ điện lưu tê dại từ mũi chân chui vào chỗ sâu trong bụng dưới, cuối cùng khuếch tán toàn thân, kϊƈɦ thích đến tứ chi của cô run rẩy, trước mắt trắng bệch, ngay cả thét cũng không còn sức lực.
Cảm nhận rõ ràng hoa huyệt kiều nộn của cô đang phun ra rất nhiều nước, biểu tình của Thu Dật Bạch cũng càng thêm căng chặt, nhưng vẫn cố gắng khống chế xúc động muốn phóng thích, tiếp tục ở trong cơ thể cô va chạm, thẳng đến khi cô ách giọng khóc kêu liên tục, phun ra rất nhiều lần, hắn mới chịu rút côn thịt ra, phóng thích tất cả chất lỏng màu trắng vừa nhiều lại vừa đậm vào khăn tắm dưới thân cô.
Tả Ninh cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống, há miệng to thở dốc, thẳng đến khi Thu Dật Bạch bình ổn cảm xúc đem cô kéo vào trong lòng ngực, cô vẫn không thể bình ổn hơi thở.
Đã từng có nhiều lần tính ái như vậy, cũng cảm thụ qua vô số lần kɧօáϊ cảm cao trào, nhưng tình trạng phóng thích nhiều lần liên tục giống như hôm nay vậy, cô lúc trước chưa bao giờ trải qua.
Cho dù cổ họng của cô đã khô khốc đến phát không ra một chút âm thanh nào, mệt đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, nhưng cũng nhất thiết phải thừa nhận, cái loại sảng kɧօáϊ với thống kɧօáϊ không có từ ngữ diễn tả này đúng là một thể nghiệm tuyệt diệu.
Thu Dật Bạch mềm nhẹ hôn lên môi cô: "Em chảy nhiều nước như vậy, khát nước không? Anh mang em đi ra ngoài uống nước."
Toàn bộ cơ thể của Tả Ninh đều vô lực mềm nhũn nằm ở trong lòng ngực hắn, căn bản không sức lực trả lời, chỉ có thể tùy ý để hắn ôm ra khỏi phòng tắm.
Editor: sacnu
*Hôm nay tui có chút việc bận nên chỉ có một chương thôi nhé, mọi người thông cảm!!!