Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Sa




Beta: Ami



Được Thu Dật Mặc đỡ xuống, Tả Ninh không cần chống nạng mà trực tiếp nhảy một chân dạo quanh trong vườn hoa.



Lúc chân bị thương ở đại học, cô cũng từng ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Phương, chỉ có điều là bệnh viện ở khu Tùng Dương cách trường đại học tương đối gần, diện tích cũng rất lớn, bị thương ở chân căn bản không thể đi dạo dưới vườn hoa.



Mà hiện tại ở đây, bởi vì vòng ở bên trong là tấc đất tấc vàng, diện tích thực sự nhỏ không ít, không bao lâu liền dạo hết bệnh viện một vòng.



Bệnh viện được phủ một màu xanh tươi mát, cô vẫn luôn dạo dưới bóng cây, đi mệt thì ngồi ở trêи ghế nghỉ ngơi.



Thu Dật Mặc viện cớ đi lấy nước cho cô nhưng lại đi vòng rồi lên lầu của tòa nhà bên cạnh xong nhìn xuống toàn bộ vườn hoa phía dưới, đem cô và cảnh vật xung quanh thu vào đáy mắt.



Không bao lâu, ánh mắt anh liền dừng lại ở một bóng dáng.



Đó là một người đàn ông rất cao, ăn mặc quần áo rộng rãi đắt tiền, đội mũ, mang khẩu trang, đeo kính râm, cả người đều che kín mít.



Ở bệnh viện,ăn mặc như vậy cũng không tính là nổi bật, người bệnh dạng nào cũng có nhưng Thu Dật Mặc khẳng định, anh ta không phải người bệnh.



Bởi vì cách anh ta đứng, bước chân ngẫu nhiên nhanh nhẹn lưu loát, đều biểu hiện ra vẻ khỏe mạnh
cực có tinh thần.



Anh ta vẫn luôn đứng cách xa nơi Tả Ninh ngồi, mắt lại hướng tới chỗ cô, xuyên qua cây cối cùng hoa cỏ có thể che nửa thân người của anh ta.



Có đôi khi Tả Ninh vô tình quay đầu lại, anh ta liền nhanh chóng ẩn vào chỗ tối, trong chốc lát lại chậm rãi lộ ra.



Nếu là ở trong vườn hoa thì sẽ không ai phát hiện ra anh ta, nhưng từ góc độ của Thu Dật Mặc lại không gì có thể che dấu được.



Rình coi rõ ràng như vậy.



Thu Dật Mặc hừ lạnh một tiếng xong liền đi xuống lầu trở lại trong vườn hoa.



“Anh không phải đi lấy nước sao? Nước đâu?”



“Bên ngoài quá nóng, em cũng nên trở về phòng bệnh rồi, trở về rồi uống.”



Còn không đợi Tả Ninh nói, anh liền khom lưng bế Tả Ninh lên, nhìn như là vì tránh nắng nên đi một vòng rất xa, nhưng thật ra là cố ý lướt qua người đàn ông mang kính râm.



Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trêи ghế đá, bị vườn hoa che khuất hơn nửa người, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn qua giống như người bệnh đang nghỉ ngơi, Tả Ninh nằm trong lòng ngực Thu Dật Mặc thậm chí vẫn chưa phát hiện ra ở đây còn có người.



Thời điểm chỉ còn cách vài cây xanh, Thu Dật Mặc đột nhiên lớn tiếng nói: “Đi dạo một vòng cả người em đều là mồ hôi, trở về tôi giúp em tắm rửa.”



Tả Ninh hoảng sợ: “Tôi có thể tự mình tắm, tìm một hộ sĩ cũng được.”



“Chúng ta đã làm qua nhiều lần như vậy, em còn thẹn thùng cái gì? Chỉ có điều đúng là chưa thể nghiệm qua cảm giác làm tình ở bệnh viện, trở về liền thử xem?”



Tuy rằng trong vườn hoa không có người nhưng anh vừa lớn tiếng lại còn nghiêm trang nói ra những lời đó vẫn làm cho Tả Ninh đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực của anh, đồng thời dùng tay hung hăng cấu vài cái lên cánh tay anh.



Thu Dật Mặc không dao động, ngược lại trong con ngươi sâu thẳm hiện lên vài tia đắc ý.



Sau đó Thu Dật Mặc cũng không giúp Tả Ninh tắm rửa, bởi vì Thu Đồng Tâm gọi điện thoại kêu anh lập tức trở về.



Thu Đồng Tâm tuy nói là học thạc sĩ về ngành quản lý chuyên nghiệp nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ, lại phải tiếp nhận một công ty lớn như vậy, vấn đề phát sinh khẳng định rất nhiều.



Cứ nói làm việc quen một tháng sẽ giao cho cô phụ trách nhưng đến lúc gặp vấn đề cũng sẽ tìm tới Thu Dật Mặc.



Nói trắng ra là nếu không phải có thân phận đại tiểu thư nhà họ Thu thì chỉ sợ ngay cả tư cách đảm nhiệm chức giám đốc Thu Đồng Tâm cũng không có.



Chẳng qua là có khởi đầu cao như vậy, có lẽ không đến mấy năm Thu Đồng Tâm cũng sẽ như Thu Dật Mặc hiện tại, mà Thu Dật Mặc khẳng định đã từng từ một bước này mà đi lên.



Ngày thứ ba ở bệnh viện, Du Hạo Nam tới, buổi tối trước đó một ngày khi anh không nhịn được gọi cho Tả Ninh thì Tả Ninh liền chủ động nói địa chỉ cho anh biết.



Cô lại suy nghĩ cho rằng đây là cơ hội, bây giờ cô bị thương, Du Hạo Nam dù có tức giận chuyện cũ cũng không làm gì cô được.



Kết quả đúng như cô nghĩ, Du Hạo Nam vừa nghe đến cô nằm viện liền không truy cứu việc cô chạy trốn nữa, nếu không phải cô trấn an thì chỉ sợ tên kia đã ngay trong buổi tối chạy đến thăm bệnh.



Lúc Du Hạo Nam tới là 9 giờ sáng, bệnh viện tư nhân vốn không chen chúc giống như bệnh viện công lập, buổi sáng rất ít người.



Anh vừa từ thang máy ra thì liền nhìn thấy một người đàn ông che kín mít đứng ở hành lang, không ngừng nhìn vào phòng bệnh.



Mới đầu anh cũng không để ý, trực tiếp đi thẳng, người đàn ông phát hiện có người thì liền chậm rãi đi nơi khác.



Đến khi Du Hạo Nam tìm được phòng bệnh của Tả Ninh, mới ý thức được người đàn ông kia chính là nhìn vào phòng bệnh này.



Cẩn thận hồi tưởng một chút về hình dáng của người đàn ông kia,cùng với cách ăn mặc khác thường đó, Du Hạo Nam chưa đi vào phòng bệnh mà ngược lại đứng ở một bên gọi điện thoại: “Hôm nay Cao Hạ có ở phim trường sao?”



Anh thường xuyên gọi đến nên phó đạo diễn kia nhanh chóng bắt máy: “Không có, nghe nói tối hôm qua trở về liền bị bệnh, hôm nay cậu ấy không đến quay.”



Cúp điện thoại, Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng: “Bị bệnh? Đúng thật là tới bệnh viện nhưng người bệnh lại không phải anh ta.”



Thời điểm Du Hạo Nam đi vào, Tả Ninh đang ngồi trêи giường cầm di động viết tiểu thuyết.



“Đang làm cái gì?”



“Tôi đang viết tiếp tiểu thuyết, đột nhiên có ý tưởng, cần phải nhớ kỹ.” Tự nhiên trả lời song Tả Ninh mới ý thức được đang nói chuyện với ai, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, “Anh… Tới sớm như vậy a?”



“Ừm, đến công ty sắp xếp công việc một chút xong liền tới đây.” Du Hạo Nam nhìn thoáng qua mắt cá chân bị bọc băng gạc của cô: “Đau không?”



“Không sao, không phải chuyện lớn gì.” Bởi vì lần thân mật ở rạp chiếu phim, giờ phút này gặp mặt Tả Ninh ngược lại không được tự nhiên, “Mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, không cần đến thăm tôi.”



Du Hạo Nam không để ý lời cô nói mà tiếp tục hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”



“Ừm, đã ăn rồi, đợi viết xong đoạn này thì chuẩn bị xuống lầu tản bộ."



“Vậy tôi không quấy rầy em, lúc nào xong tôi đưa em xuống dưới.”



Suy nghĩ một lúc, Tả Ninh đành buông di động, Du Hạo Nam đỡ cô, khập khiễng đi xuống lầu đến vườn hoa.



Hai người đi dọc theo bóng cây, đi hai vòng thì ngồi xuống một bàn đu dây nghỉ ngơi.



Du Hạo Nam đứng ở phía sau Tả Ninh đong đưa bàn đu dây cho cô. Anh trầm giọng hỏi: “Vì sao lại chạy trốn? Em không thích tôi đến như vậy sao?”



Tả Ninh vừa rồi vẫn luôn sợ ngã xuống, chỉ lo chú ý giữ thăng bằng, nên không biết anh đang hỏi cái gì, cô chỉ nghi hoặc mà quay đầu nhìn anh: “Hả?”



Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, Du Hạo Nam thở dài một tiếng rồi đột nhiên khom lưng, hung hăng hôn lên môi cô.



Hai tay của anh còn bắt lấy hai bên xích sắt của bàn đu dây, Tả Ninh một tay vịn tấm ván gỗ bên dưới, bất thình lình bị hôn môi, làm cô sợ hãi thân mình sẽ ngã xuống dưới, anh cố tình không đỡ cô, cô chỉ có thể một tay vịn lấy cổ của anh, ý đồ tìm được điểm thăng bằng.



Động tác của cô như cổ vũ anh, làm cho anh càng dùng sức ɭϊếʍ mút cánh môi cô, bắt đầu cạy ra hàm răng, cùng đầu lưỡi cô đưa đẩy.



Dần dần, tay còn lại vịn trêи bàn đu dây của cô cũng hoàn toàn để trêи cổ anh, kéo hai người lại gần hơn.



Anh cực kỳ hưởng thụ mà nhấm nháp hương vị trong miệng cô, trong lúc vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy đối diện phía xa, có một người đàn ông che kín mít đang ngơ ngác nhìn về phía bên này.



Trong mắt nảy lên vài tia khiêu khích, anh dứt khoát vòng lên phía trước bàn đu dây, đem cô kéo vào trong ngực xong lại lần nữa bá đạo mà hôn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK