Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Sa




Beta: Mol



Khi Tả Ninh tắm rửa xong rồi bước ra, Cao Hạ đã làm xong vài món đồ ăn.



Đồ ngủ của anh vừa dài vừa rộng, tay áo cùng ống quần phải cuốn lên một đoạn dài, mặc trêи người cô giống như đứa trẻ trộm đồ của cha mẹ mặc.



Thấy Cao Hạ không nhịn được bật cười, cô cũng cúi đầu ngây ngô cười, nhanh chóng đem quần áo bỏ vào máy giặt. Vốn định tiếp tục vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng lần này dù có nói gì Cao Hạ cũng không cho cô vào.



"Vừa rồi cuộc điện thoại thứ hai tôi nghe là của Văn Niệm Tình, tôi đã giúp em lưu tên lại, cô ấy nói có thêm bạn WeChat với em."



Lúc này Tả Ninh mới chợt nhớ lúc đi vào phòng bếp giúp đỡ từ chiều, mãi vẫn chưa xem qua di động.



Cô mở WeChat ra thì thấy khoảng mấy chục tin nhắn chúc phúc, là bạn tốt trêи WeChat của cô, tất cả là mấy chục tin nhắn cá nhân, rất nhiều tin nhắn hẳn là từ trong nhóm.



Đồng ý lời kết bạn của Văn Niệm Tình, thuận tiện gửi tin nhắn cho cô ấy: "Xin lỗi a, vừa mới tắm rửa, không thấy tin tức, chúc em trung thu vui vẻ.



Chờ cô gửi tin nhắn cho những người khác một lúc, Văn Niệm Tình cũng trả lời: Cũng chúc chị Tả Ninh trung thu vui vẻ.



Trêи thực tế, di động của Văn Niệm Tình còn có một tin nhắn chưa gửi đi: Chúc chị Tả Ninh và anh Cao Hạ hạnh phúc mãi mãi.



Tâm tư của một cô gái mới lớn ít nhiều cũng có chút trẻ con, một bên thuyết phục mình phải ôn nhu hiểu chuyện, muốn lòng dạ bao dung, nhưng một bên lại không nhịn được mà trong lòng phiền muộn.



Văn Khải An ngồi đối diện thấy bộ dáng của cô, thở dài một tiếng nói: "Mau ăn cơm đi."



Văn Niệm Tình buông di động, ngẩn ngơ một lát rồi lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Khải An: "Anh, chị Tả Ninh nói chị ấy vừa tắm rửa, có phải hiện tại bọn họ....Có phải là đang làm chuyện đó hay không?"



Cả người Văn Khải An đều sửng sốt một chút, tay cầm chiếc đũa không tự giác nắm chặt, thanh âm cũng trở nên lạnh một chút: "Làm sao anh biết được?"



Vẻ mặt nghiêm túc của cha Văn có chút không vui: "Đứa nhỏ này đang suy nghĩ miên man cái gì? Mau ăn cơm đi."



Văn Niệm Tình ủy khuất mà cắn môi, bưng chén cơm lên một câu cũng không nói, chỉ đưa lên bắt đầu lùa cơm vào miệng.



Nhìn bàn thức ăn phong phú, Văn Khải An lại cảm thấy không thể ăn vào nữa.



"Lại đây ăn cơm." Cao Hạ bưng món ăn cuối cùng lên bàn ăn, rất vừa lòng gật đầu, lúc này mới mở miệng gọi cô.



Tuuy rằng vừa rồi đi vào phòng bếp đã nhìn thấy vài món ăn, buổi chiều hầm hai nồi nước, đã bị cô làm hỏng một nồi, nhưng một bàn ăn phong phú như vậy, vẫn làm cô trực tiếp há hốc mồm.



"Chúng ta chỉ có hai người, nhiều đồ ăn như vậy làm sao ăn hết? Thật ra có khi ăn từ trưa đến tối cũng không phải không thể."



"Chung quy là ăn tết, cũng phải có chút không khí chứ đúng không?" Cao Hạ đưa nước bí đỏ cho cô, "Em không thể uống lạnh, nên tôi làm món này, em nếm thử xem sao?"



Tả Ninh sửng sốt mới nhớ ra mình đang dính mùa dâu rụng, cũng ngại hỏi anh làm sao biết được, chỉ có thể nhận cái ly và nói cảm ơn.



Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa, nhìn ba chữ "Du Hạo Nam" trêи màn hình, Tả Ninh có chút do dự.



Giờ phút này Cao Hạ vẫn đang đứng, cúi đầu một cái liền thấy tên trêи màn hình di động của cô, nhưng anh chỉ mỉm cười nói: "Nếu em nguyện ý, có thể để anh ta đến đây, dù sao nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta cũng không ăn hết. Còn nếu em muốn đi thì cũng không cần khó xử, dù gì em cũng đã đi cùng tôi cả ngày, như vậy là đủ rồi."



Tả Ninh cười lắc đầu, ấn nghe điện thoại: "Có việc gì sao?"



"Em đang ở đâu?"



Giọng Du Hạo Nam lúc nói có chút khó chịu, Tả Ninh phán đoán bằng trực giác, anh hẳn là đã uống rượu say: "Anh uống say?"



"Ở đâu?" Anh lại trầm giọng hỏi lần nữa.



"Khu biệt thự phương Đông." Tả Ninh thản nhiên nói: "Ở nhà của Cao Hạ, hôm nay tôi cùng anh ấy gặp nhau ở bên ngoài, liền cùng nhau ăn tết."



Du Hạo Nam không nói gì, thậm chí hừ lạnh một tiếng cũng không, Tả Ninh cảm thấy giống như không phải anh, bất giác có chút nghi hoặc: "Anh không sao chứ? Đã ăn cơm chưa? Cao Hạ làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta cũng mới vừa bắt đầu ăn, anh ấy hỏi anh có muốn đến đây không?"



Bên kia trầm mặc thật lâu mới nhàn nhạt nói "Không cần", sau đó liền cúp máy.



Tả Ninh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Cao Hạ ăn bữa tối.



Ước chừng anh làm chín món đồ ăn, mỗi món đều ăn rất ngon, cô bắt đầu hoài nghi, gameshow lần trước biên kịch kêu Cao Hạ nói chưa bao giờ vào bếp, có phải là cố ý hắt hủi anh hay không? Nếu tài nấu nướng này của anh, bộc lộ ở trong gameshow đó, không phải có thể hấp dẫn tròng mắt người khác sao?



Trong nhà có máy rửa chén, sau khi ăn xong chỉ cần dọn dẹp không phải phiền toái nhiều, Tả Ninh ngượng ngùng lại tiếp tục ngồi, hai người liền phân công dọn dẹp, phòng bếp nhanh chóng được dọn sạch sẽ.



Nhìn đồ ăn thừa đầy thùng rác, cô thật sự đau lòng, vốn định đóng gói ngày mai đem đến đoàn phim ăn, Cao Hạ lại nói đồ ăn thừa không khỏe mạnh, một hai đòi bỏ, quả thực là phí phạm của trời.



"Nếu em thích ăn, về sau có thời gian tôi lại làm cho em ăn. Em biết không, đầu bếp thích nhất chính là nhìn người ta thưởng thức mỹ thực do mình làm."



Thời điểm Cao Hạ nói những lời này, là anh đang thuần thục cởi tạp dề ra, cho dù anh mang dép lê mặc quần áo ở nhà, nhưng trêи người anh sinh ra đã có sẵn phong thái, dù thế nào cũng không che khuất được.



Người này tựa hồ nên giống trêи màn ảnh, cao quý, ưu nhã, hoàn toàn không dính vào việc vặt trong nhà, nhưng anh lại đứng trong phòng bếp, nhìn lại cũng tự nhiên mà hài hòa.



Trong TV đang chiếu tiệc tối trung thu, trước mặt bọn họ bày đầy trái cây, quả hạch, điểm tâm, đương nhiên cũng bao gồm đủ loại bánh trung thu.



Tình cảnh như vậy, làm Tả Ninh có chút hoảng hốt.



Mấy năm trước, Tết Trung Thu cô đều đón một mình, hoặc là ăn cơm hộp, hoặc là trực tiếp uống rượu ở cửa hàng cung cấp phần ăn, thậm chí đã nhiều năm, bánh trung thu cô còn chưa từng mua.



Cô không muốn ăn cơm bên ngoài, bởi vì thời điểm ăn ở bên ngoài, tất cả mọi người đều có gia đình, sẽ làm cho cô càng thêm thê lương.



Con người luôn là như vậy, không chiếm được mới có cảm giác trân quý. Những người lễ tết mỗi năm đều có thể đoàn tụ cùng người nhà, khả năng sẽ không cảm thấy ngày lễ này có gì khác biệt, nhưng đối với cô, đừng nói là Tết Trung Thu, ngay cả Tết Trung Nguyên, cô cũng sẽ cảm thấy cô độc.



Bất quá hôm nay, giống như không hề cô độc. Có người cùng cô nấu cơm, chỉ cô làm bánh trung thu, dùng nước bí đỏ thay rượu cùng cô cụng ly, chúc cô ngày lễ vui vẻ, cùng cô ngồi ở ban công ngắm trăng, thậm chí hai người còn nghiêm túc thảo luận về tiệc tối trung thu nhàm chán kia.



Những điều vụn vặt này, giống như đã từng có....Cảm giác gia đình.



"Cao Hạ." Yên lặng nhìn người ngồi bên cạnh, Tả Ninh trêи mặt tươi cười, "Cảm ơn anh, kỳ thật không chỉ là tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi, nhiều năm qua tôi đều đón Tết Trung Thu một mình, hôm nay rất vui vẻ."



Cao Hạ nghĩ, trêи đời này chắc sẽ không có người thứ hai nói như vậy, lại ngẫu nhiên gặp được ở trung tâm mua sắm. Cũng sẽ không ai biết, nếu không có Tả Ninh, kế hoạch hôm nay của anh, bất quả chỉ là ngủ một giấc mà thôi.



Nhưng hiện tại, nhìn cô ngồi bên cạnh, anh cảm thấy tất cả đều thật đáng giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK