Du Hạo Nam không cản, là bởi vì nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh với thản nhiên, hắn nửa điểm cũng không dám lộn xộn, sợ chọc giận cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô lên xe của Phương Kinh Luân.
Văn Khải An không cản, là bởi vì hắn vốn rất tôn trọng nữ nhân thân sĩ, bộ dáng cường ngạnh kia hắn không làm được.
Nhưng mà......
Tả Ninh quay đầu nhìn nhìn hai nam nhân kia vẫn yên lặng đi theo phía sau cô, thật sự là muốn tức không tức được, muốn cười không cười nổi.
Bọn họ không ngăn cản cô rời đi, nhưng lại đi theo cô nguyên một buổi chiều.
Cô cùng Phương Kinh Luân quay lại bệnh viện lấy điện thoại, hai nam nhân kia cũng từng người lái xe đi theo. Cô với Phương Kinh Luân vào nhà hàng ăn tối, hai người kia liền ngồi vào một góc cách bọn họ không xa.
Muốn nói là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ, người ta vẫn luôn duy trì khoảng cách với vô, căn bản không hề quấy rầy đến cô, nhưng nếu muốn nói không phải quấy rầy, vậy thì chính là trần trụi theo dõi.
Hơn nữa hai cái nam nhân to xác này còn làm ra bộ dáng hoàn toàn đương nhiên, căn bản không hề cảm thấy hành vi của mình có bất kỳ vấn đề gì.
Việc này nếu như đổi thành hai nam nhân lớn lên đáng khinh, đoán chừng đã sớm bị báo nguy đến mấy chục lần. Nhưng cố tình hai người kia tướng mạo lại rất xuất chúng, khí chất bất phàm, đi đến chỗ nào cũng đều thành tiêu điểm vây xem của người khác, người như vậy mà muốn nói bọn họ cuồng theo dõi, chỉ sợ ngay cả cảnh sát cũng không tin.
Phương Kinh Luân đã sớm tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng đường lớn người ta đi được, nhà hàng người ta có thể đi vào, hắn còn có thể có cách nào khác?
Ăn xong ngụm cơm cuối cùng, Tả Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lôi điện thoại ra gửi cho Văn Khải An một tin nhắn WeChat: Hai người các anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Văn Khải An hồi: Không có việc gì, không cần phải để ý bọn anh, em muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm, bọn anh tuyệt đối không quấy rầy.
What? Như này còn gọi là không quấy rầy?
Du Hạo Nam còn chưa tính, dù sao với đức hạnh kia của hắn, vừa tự cao lại bá đạo, nhưng Văn Khải An từ lúc nào cũng bắt chước hắn bắt đầu chơi trò vô lại như thế này?
Tả Ninh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gửi lại cho hắn một cái icon bái phục.
Từ nhà ăn ra tới xe, Phương Kinh Luân nói: "Đêm nay hai chúng ta đừng quay lại chung cư nữa, đến khách sạn ở đi."
Tả Ninh tất nhiên hiểu hắn là đang sợ Văn Khải An với Du Hạo Nam một đường sẽ đi theo đến chung cư, làm bại lộ địa chỉ của cô, nhưng đến hôm nay còn giấu được sao?
"Căn chung cư kia của em còn chưa sang tên, trêи danh nghĩa vẫn là của Giang Bình Hải. Nếu như bọn họ vẫn chưa điều tra ra manh mối về Giang Bình Hải, tin chắc nhất định bọn họ sẽ không tìm thấy em ở chỗ nào, nhưng mà....." Tả Ninh cười như không cười nhìn Phương Kinh Luân, "Không phải anh đã mua căn phòng cách vách phòng em rồi sao? Bọn họ sẽ điều tra ra anh nha!"
Phương Kinh Luân rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là vác đá đập vào chân mình, hơn nữa hắn không chỉ có đập một lần mà là những hai lần!
Mua phòng ở cái gì? Thử áo cưới cái gì? Mẹ nó, thế này quả thực chính là trợ giúp cho tình địch, vẽ đường cho hươu chạy!
Thứ làm Phương Kinh Luân không nghĩ đến chính là, sau khi hắn với Tả Ninh quay lại chung cư vẫn chưa hề nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn vốn còn tưởng rằng hai nam nhân kia nhất định sẽ đuổi tới chỗ này tiếp tục quấy rầy cô, kết quả cư nhiên lại không tới.
Nhưng nhìn đến cái túi lớn trêи sô pha kia lại làm hắn giận sôi máu——nguyên bản trong kế hoạch là mua bộ váy cưới kia, về nhà để Tả Ninh mặc vào cùng hắn làm vài chuyện xấu hổ, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ bị Văn Khải An đoạt trước.
Tuy rằng áo cưới bị nam nhân kia cương ngạnh đưa cho Tả Ninh, nhưng đó là nam nhân khác trả tiền mua, hắn tổng cảm thấy trong lòng ức chế đến hoảng.
Thấy Tả Ninh tắm xong mặc áo tắm đi ra ngoài, cả người Phương Kinh Luân giống như sói đói lao tới, cúi xuống ngậm lấy cánh môi hồng thuận của cô gặm loạn: "Hôm nay lúc thấy em mặc thử áo cưới liền muốn thân thân em, nghẹn chết anh."
Tả Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, thấy hắn vươn tay muốn cởi áo tắm của cô ra, cô nhanh chóng ngăn cản: "Đi tắm trước đi."
Phương Kinh Luân u oán nhìn cô một cái, lúc này mới không cam lòng đi vào phòng tắm, nhưng chỉ qua mười phút liền vây khăn tắm quanh người đi ra, trực tiếp đè Tả Ninh lên sô pha điên cuồng hôn, vội vàng lột áo tắm của cô ra: "Lần sau...... Lần sau anh nhất đinh sẽ mua cho em một bộ váy cưới đẹp mắt hơn, để em mặc vào cùng anh làm!"
Biết trong lòng hắn có khúc mắc, Tả Ninh liền cố ý trêu hắn: "Bên cạnh anh không phải có một bộ sao? Nếu thích bây giờ em đi thay?"
"Là nam nhân khác mua, không được mặc!" Phương Kinh Luân cúi xuống in một chuỗi dấu hôn dài lên ngực cô, thở hổn hển nói, "Tắm xong còn không mặc nội y có phải muốn chờ anh thao em không?"
"Còn anh chỉ quấn mỗi khăn tắm thì sao, có phải cũng chờ em thao hay không?" Tả Ninh khiêu khích, cười cười với hắn, từ trêи sô pha bò dậy đẩy hai tay của hắn ra, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, "Bây giờ là em thượng anh không phải là anh thượng em."
Phương Kinh Luân quả thực yêu chết cái bộ dáng chủ động ngày của cô, cho dù bận vẫn ung dung nhìn cô lấy lòng mình.
Tả Ninh mổ nhẹ xuống cằm hắn một ngụm, dọc theo cổ hắn đi xuống, tận tình ɭϊếʍ láp ở yết hầu gợi cảm, tận đến khi nghe thấy hô hấp của hắn gia tăng, cô mới hôn xuống từng chút một, cuối cùng dừng lại trêи lồng ngực lửa nóng.
Tuy rằng hằng năm hắn đều luyên tập thể hình, nhưng lại không có cơ bắp khoa trương, cơ ngực rắn chắc, đường cong ở bụng rõ ràng, cả người đều tản ra hơi thở nồng đậm hormone.
Đầu lưỡi của Tả Ninh chậm rãi chuyển qua hai viên đậu nhỏ trước ngực hắn vừa ɭϊếʍ vừa hút vừa khiêu khích, không bao lâu bên tai liền truyền đến tiếng hít khí: "Bảo bối, anh chờ không kịp."
Tả Ninh đắc ý cười cười: "Còn chưa có đụng đến bộ vị mấu chốt đâu, như này anh đã chờ không kịp?"
"Chỉ nhìn em thôi anh đã ngạnh, nào còn cần em chạm vào?" Phương Kinh Luân gấp không chờ nổi đưa tay thâm nhập giữa hai chân cô, sờ sờ vài cái liền đem chiếc qυầи ɭót ren trắng kéo rớt, khi đầu ngón tay chạm đến một mảnh ướt át, hắn cũng cười khẽ ra tiếng: "Em cũng ướt, không phải cũng chờ không kịp sao?"
"Em vẫn còn có thể chờ nhưng anh thì không được nha!"Tả Ninh đưa tay đến giữa háng hắn dùng sức trảo một cái lập tức liền nghe thấy tiếng hít khí càng sâu.
Một phen kéo khăn tắm ở bên hông ra, Phương Kinh Luân ôm lấy vòng eo trần trụi của Tả Ninh: "Ngồi lên trêи, để anh đi vào."
Tả Ninh không hề chọc hắn, đôi tay chống lên vai hắn để cơ thể chậm rãi tới gần, dùng mật dịch lan tràn ở hoa huyệt nhẹ nhàng cọ xát với côn thịt cực nóng của hắn.
Khi cô đang chuẩn bị dùng sức ngồi xuống, chuông cửa đột nhiên vang lên, kèm theo đó là một giọng nói của nam nhân trung niên: "Bên trong nhà có người không? Tôi là người bên bất động sản, có một số chuyện cần xác minh với hộ gia đình."
"Con mẹ nó!" Phương Kinh Luân muốn tạc khí, căn bản không để ý đến bên ngoài còn có người lôi kéo Tả Ninh chuẩn bị tiếp tục bước sau.
Tả Ninh tất nhiên cũng là ȶìиɦ ɖu͙ƈ dâng cao, không muốn ngừng lại, nhưng vừa nghe là bên bất động sản, lại lo lắng thật sự có việc gì đó gấp, chỉ có thể đẩy đẩy Phương Kinh Luân, ý bảo hắn đi mở cửa.
Phương Kinh Luân cực kỳ không tình nguyện quấn lại khăn tắm, cũng mặc kệ côn thịt dưới hạ thể đang dựng thành túp lều nhỏ, tức giận đi ta mở cửa.
Nhưng mà ngoài cửa, không chỉ có ông chú bên bất động sản mà còn có hai nam nhân khác—— Du Hạo Nam với Văn Khải An.
Editor: sacnu