Nỗ lực mở mắt ra nhìn hai bên sườn, Du Hạo Nam một bên gắt gao ôm cô vào trong ngực, Văn Khải An một bên ôm lấy eo cô.
Ba người tối hôm qua sau khi hoan ái kịch liệt như vậy, cư nhiên cứ ngủ chung như vậy.
Xuyên thấu qua rèm cửa nhìn ra bên ngoài trời, Tả Ninh ngáp một cái, không đành lòng đánh thức hai nam nhân, chỉ có thể tự mình giãy giụa chuẩn bị bò dậy.
Ai ngờ động tác của cô hơi lớn một chút, Du Hạo Nam lập tức phát hiện, lập tức đè đầu cô lại ấn vào trong lòng ngực: "Ngoan, ngủ tiếp đi."
"Nhưng em muốn uống nước, khát nước." Tả Ninh nhẹ giọng ở trong lòng ngực hắn làm nũng, "Tối hôm qua rêи đến miệng khô lưỡi khô, còn không phải do các anh làm hại."
Du Hạo Nam ngay cả mắt cũng chưa mở, nhưng lại chuẩn xác không lầm ở trêи trán cô hôn một cái, giơ chân đá đá Văn Khải An ở bên sườn khác: "Đi lấy nước."
Khi bọn họ nói chuyện, Văn Khải An cũng đã tỉnh, nghe thấy mệnh lệnh của Du Hạo Nam, hắn ngược lại một tay cướp Tả Ninh vào trong lòng ngực mình: "Tại sao cậu không đi?"
Du Hạo Nam xoa xoa đôi mắt, ʍôиɠ lung trừng mắt nhìn Văn Khải An: "Tối hôm qua cậu thua."
Tả Ninh tò mò nhìn về phía Văn Khải An, rất muốn hỏi một câu "Hôm qua anh bắn trước anh ấy sao", nhưng lại sợ hắn bị tổn thương lòng tự trọng, chỉ có thể hôn hôn khóe môi hắn, nhẹ giọng gọi câu ông xã.
Du Hạo Nam tức khắc không cao hứng, hôn một cái hôn thật dài lên mặt Tả Ninh, cuối cùng còn đắc ý nhướng mày: "Hiện tại cãi có khát không?"
Tả Ninh còn chưa kịp trả lời, Văn Khải An không cam lòng yếu thế trực tiếp áp lên cổ cô mãnh lực ɭϊếʍ hút, muộn thanh nói: "Tối hôm qua anh với cậu ta cùng nhau bắn, cậu ta một hai nói anh bắn nhanh hơn cậu ta hai giây, vậy hiện tại so lại một lần nữa, anh nhất định sẽ thắng."
Tả Ninh lập tức cảm nhận được trêи bụng nhỏ có thứ vừa ngạnh vừa thô chống lên, cô đương nhiên biết đó là nam nhân "Chào cờ" bình thường, nhưng mà tối hôm qua mới vừa trải qua một hồi hoan ái vui sướиɠ tràn trề, hiện tại lại tiếp tục, có thể đáng sợ hơn hay không?
Nhìn hai người đã bắt đầu tình cảm mãnh liệt triền miên, Du Hạo Nam bất đắc dĩ đứng dậy xuống giường: "Để tôi đi lấy nước, bằng không sợ cô ấy sẽ thật sự mất nước."
Chờ Du Hạo Nam ra khỏi phòng, Văn Khải An mới từ trêи người Tả Ninh dời đi, cứ như vậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, động tác lưu loát khoá trái cửa.
Tả Ninh nhìn đến sửng sốt: "Anh...... Bất hòa với anh ấy sao?"
Văn Khải An đi đến bên án thư cầm lấy bình giữ nhiệt, lại nâng Tả Ninh từ trêи giường dậy: "Tối hôm qua mới lấy đầy, vẫn còn nóng, uống đi."
Chờ Tả Ninh uống nước xong, Văn Khải An đặt bình giữ nhiệt lên đầu giường, lại lần nữa chui vào ổ chăn ôm cô: "Lừa cậu ta, em mệt mỏi, làm sao có thể tiếp tục nhanh như vậy? Hiện tại có thể ngủ thêm một giấc, ngủ đi."
Tả Ninh nhất thời cứng họng, tò mò nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc: "Em phát hiện anh thay đổi nha."
"Biến thành vô lại? Hay là biết chơi tâm nhãn?"
"Đều có chút." Tả Ninh si ngốc cười, "Nhưng mà bộ dáng của anh như này càng đáng yêu."
Văn Khải An thở dài một tiếng: "Xem như là em nói, anh sẽ tiếp thu cái từ đáng yêu này đi."
Tả Ninh tiếp tục ở trong lòng ngực hắn cười khẽ: "Người ta nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen, anh là bị bọn họ dạy hư nha."
"Vậy em thích anh như vậy sao?"
"Thích, mặc kệ anh là dạng gì em đều thích."
Văn Khải An vừa lòng cười cười, ở trêи môi cô nhẹ nhàng hôn hôn: "Ngủ đi, hiện tại còn sớm, em cần nghỉ ngơi."
"Nhưng mà......" Tả Ninh vặn vẹo eo, dùng bụng nhỏ động động côn thịt cương cứng giữa háng hắn, "Anh cứ như vậy có thể tiếp tục ngủ sao? Không khó chịu?"
"Không có việc gì."
"Nếu không......" Tả Ninh ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, "Hai ta làm đi, chỉ làm một lần, anh phải ôn nhu một chút, cũng không cho nghẹn không bắn."
Đôi tay vuốt ve khuôn mặt kiều tiếu của cô, ý cười của Văn Khải An càng đậm, xoay người ngăn chặn cô: "Được."
Động tác của hắn quả thật ôn nhu tới cực điểm, cực kỳ kiên nhẫn vỗ về chơi đùa cơ thể cô, chậm rãi làm dạo đầu, chờ cô hoàn toàn ướt, mới từng chút thẳng tiến, chậm rãi đi theo phân phó của cô mà luật động, toàn bộ quá trình vừa thư hoãn vừa triền miên.
Chờ hai người rời giường, ở trong phòng tắm của Văn Khải An rửa mặt đi ra, cơm trưa đều đã dọn ra bàn.
Bởi vì là cuối tuần, ba nam nhân khác cũng ở nhà, cơm trưa là Thu Dật Mặc làm.
Nhìn Văn Khải An ôm Tả Ninh ra ngoài, Du Hạo Nam tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Tâm cơ kỹ nữ."
Lừa hắn ra ngoài lấy nước sau đó khoá trái cửa, lúc hắn gõ cửa còn nghiêm trang nói với hắn Tả Ninh cần nghỉ ngơi, bảo hắn đừng làm ồn.
Nguyên lai hắn còn chưa bao giờ phát bạn tốt nhiều năm của hắn này sẽ dùng cái thủ đoạn như vậy, đặc biệt là còn bày ra cái gương mặt đứng đắn mà gạt người.
Thu Dật Mặc cũng lạnh lùng nhìn Văn Khải An: "Lợi hại a, tôi còn chưa từng bị người ta lừa gạt, tối hôm qua anh là người đầu tiên thành công."
Văn Khải An nhàn nhạt mà nhìn hắn: "Quá khen, chủ yếu là mấy người dạy dỗ tốt."
Một câu làm Phương Kinh Luân đang muốn phát tác nhất thời nghẹn không nói được gì, dù sau hắn nói cũng rất có đạo lý, chơi xấu chơi tâm nhãn, hình như bọn họ đều làm nhiều hơn so với Văn Khải An.
Du Hạo Nam buồn bực nhét đầy một miệng đồ ăn, nhìn Tả Ninh: "Có phải hai người sáng nay lại làm hay không?"
"A?" Tả Ninh sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu.
Sáng nay Văn Khải An ôn nhu như vậy, cô cũng không có phát ra âm thanh quá khoa trương, Du Hạo Nam nhất định chỉ là suy đoán, cô nhất thiết phủ nhận, nếu không nhất định sẽ bị gắn tội danh đối xử thiên vị với Văn Khải An.
Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng: "Không làm giặt khăn trải giường làm gì? Anh vừa nghe được tiếng máy giặt vang lên."
Tả Ninh phản bác: "Vậy không phải do các anh tối hôm qua làm cho sao?"
Du Hạo Nam tiếp tục cười lạnh: "Hôm qua bọn anh chỉ làm dơ một cái khăn trải giường, hiện tại có hai máy giặt kêu, hay là em muốn chính mắt anh đi xem giặt cái gì?"
Tên này hóa thân thành Holmes khi nào vậy? Ngày thường không phải không bao giờ chú ý động tĩnh ở phòng giặt? Tại sao hôm nay lại chú ý tới?
Phương Kinh Luân lạch cạch buông đũa, u oán nhìn Tả Ninh: "Mấy người tối hôm qua 3P?"
Nhận thấy ánh mắt của Thu Dật Mặc cũng phóng lại đây, Tả Ninh không hiểu sao cảm thấy chột dạ với hoảng loạn: "Ngoài ý muốn, kỳ thật...... Chính là ngoài ý muốn."
Nhưng mà nhìn biểu tình của Thu Dật Mặc với Phương Kinh Luân liền biết, hai người bình dấm chua này lại đổ rồi, những ngày kế tiếp của cô, nhất định không tốt chút nào.
Tội danh thiên vị bất công, làm thế nào cũng trốn không thoát.
Nhưng mà rõ ràng cô không có a, rõ ràng vẫn luôn đối xử bình đẳng.
Ai, phải làm để tất cả mọi người chịu thừa nhận là công bằng, thật sự rất khó.
Editor: sacnu
*Hôm qua phải đi sửa điện thoại nên không báo với mn được. Xin lỗi mọi người nhiều nha!
Tận chiều nay tui mới lấy máy về được, định edit hai chương nhưng chợt nhận ra, chưa học bài nên...... Haizzzz