Beta: Ami
Nghe được ba chữ "Thu Dật Bạch", khuôn mặt Tả Ninh cứng lại, nơi này là nhà của Thu Dật Bạch? Cô gái này....Là em gái của anh?
Tả Ninh từng nghe Thu Dật Bạch nói qua có một cô em gái đang ở Anh quốc nhưng Tả Ninh không biết cô em gái ấy tên gì, hơn nữa cô gái này lớn lên có chút không giống với anh em nhà họ Thu nên Tả Ninh căn bản là không nghĩ đến chuyện này.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của Tả Ninh, cô gái cười cười: "Xin lỗi chị dâu, không nói trước với chị, chủ yếu là vì muốn cho chị một bất ngờ, thế nào? Không nghĩ tới đúng không? Em không phải họ Đồng, em là Thu Đồng Tâm."
Khóe miệng Tả Ninh cười cười, còn chưa kịp nói gì thì liền thấy Thu Dật Bạch mặc quần áo ở nhà vội vàng bước từ tầng hai xuống. Anh còn tưởng mình nghe lầm, nhưng không ngờ rằng thật sự nhìn thấy Tả Ninh đứng ở phòng khách.
Hai người cứ ngơ ngác nhìn nhau 2 giây, sau đó đều ăn ý mà cười cười. Dù sao bọn họ cũng thường xuyên chạm mặt ở đoàn làm phim, nói chuyện, ở chung vẫn luôn rất tự nhiên, giờ phút này không chọc thủng, ngược lại sẽ không ai phải xấu hổ.
Thu Đồng Tâm và Tiền Nhã vẫn chưa phát hiện ra vấn đề, chỉ cảm thấy đôi vợ chồng son này khi ở trước mặt người ngoài tương đối rụt rè và không dám quá mức thân mật.
Thu Dật Bạch cười đón tiếp bọn họ ngồi xuống, còn Thu Đồng Tâm thì vào phòng bếp dạo một vòng rồi thực mau đã trở lại và đắc ý nói: "Lập tức có thể nếm thử tuyệt phẩm tiệm ăn tại nhà, người ở bên trong không dễ dàng gì mới xuống bếp, em về nhà nửa tháng, mỗi ngày đều cầu xin nhưng anh ấy cũng không chịu, ngày hôm qua nửa đêm trở về, giống như tâm tình thực tốt, đột nhiên lại đáp ứng em, hai người hôm nay thực sự rất may mắn."
Nghe cô nói một chuỗi dài như vậy, Tả Ninh cảm thấy một dự cảm xấu, người bên trong chẳng lẽ là....
"Có khách tới sao?"
Giọng nói lãnh đạm từ trong phòng bếp truyền đến, Tả Ninh vừa ngẩng đầu thì liền thấy Thu Dật Mặc mặc quần áo ở nhà đứng đó. Trên eo anh buộc tạp dề, trên mặt không mang kính, cả người thiếu đi vài phần lạnh lùng.
Hình ảnh xấu hổ tối hôm qua đột nhiên hiện lên trước mắt, cộng thêm Thu Đồng Tâm vừa rồi nói "Hơn nửa đêm về nhà tâm tình anh ấy thật tốt", Tả Ninh trong tích tắc liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Thu Dật Mặc mà chỉ nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc Thu, làm phiền rồi."
"Không sao, tối hôm qua tâm tình của tôi quả thực rất tốt." Ngữ khí cùng thời tiết hôm nay đều lãnh đạm giống nhau, nghe không ra bất kỳ ám chỉ ý vị gì cả, càng làm cho Tả Ninh không có chỗ dung thân.
Sắc mặt Thu Dật Bạch khẽ biến rồi chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đồ ăn xong rồi sao?"
Thu Dật Mặc rốt cuộc dời ánh mắt từ trên mặt Tả Ninh đi xong xoay người tiến vào phòng bếp: "Đón khách rửa tay ăn cơm."
Nhìn trên bàn toàn là thức ăn, Tả Ninh cùng Tiền Nhã kinh ngạc một chút, theo lý thuyết người có gia thế như Thu Dật Mặc, hẳn là mười ngón tay không dính bụi trần mới đúng, kết quả không những biết nấu ăn mà còn nấu không hề giống cơm nhà.
Như nhìn thấu ý nghĩ của hai người, Thu Đồng Tâm đắc ý cười cười: "Anh cả của em lợi hại không? Trước đây đồ mà gia đình ăn vẫn luôn là anh ấy nấu. Anh ấy là người kén ăn, thay đổi nhiều người giúp việc vẫn không chịu, cuối cùng lại tự mình nấu ăn, chẳng qua là sau này công việc càng ngày càng nhiều, nhà cũng càng ngày càng quạnh quẽ nên anh ấy cũng không vào bếp nữa."
Nói đến đây, Thu Đồng Tâm còn cố ý thọc thọc Thu Dật Bạch: "Tiểu Bạch, anh học hỏi anh cả đi, tục ngữ đều nói, muốn giữ lấy trái tim của một cô gái thì trước tiên phải lấp đầy dạ dày của họ, hiểu không?"
Tâm tình của Thu Dật Bạch vốn không vui, bị Thu Đồng Tâm nói như vậy thì càng khó chịu, nhưng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cô em gái một cái.
Nếm thử món đầu tiên, Tiền Nhã đã nhịn không được mà tán thưởng ra tiếng: "Thật đúng là khó tìm được một tiệm ăn tại nhà, hôm nay đến đây một chuyến đúng là đáng giá."
"Đúng không đúng không? Chị Tiền Nhã, em không lừa chị chứ?" Nhìn bộ dáng Thu Đồng Tâm đắc ý, nếu ai không biết thì còn tưởng rằng bàn đồ ăn này là do Thu Đồng Tâm làm: "Về sau nếu có cô gái nào gả cho anh cả của em thì nhất định rất hạnh phúc. Chỉ có điều anh ấy là một khối băng lớn, nửa điểm tình thú cũng không có, vì thỏa mãn dạ dày mà gả cho anh ấy thì sẽ có chút ủy khuất."
"Còn chưa chắc." Thu Dật Mặc vẫn luôn an tĩnh ăn cơm lại đột nhiên nói một câu: "Ít nhất thì tối hôm qua lúc trên giường cô gái kia cảm thấy anh rất có tình thú."
"Khụ khụ..." Tả Ninh ăn một ngụm cơm nghẹn họng, mãnh liệt ho một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là nghẹn hay là bị một câu nói của Thu Dật Mặc trêu chọc.
Thu Dật Bạch ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy khăn giấy cho cô, anh vỗ vỗ lưng cô một chút rồi lại ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ai ngờ người ta lại bày bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình mà tiếp tục chậm rì rì ăn thức ăn.
Thấy Tả Ninh đã đỡ hơn nhưng gương mặt còn có chút đỏ, Thu Đồng Tâm cho rằng là bởi vì mới vừa rồi chật vật mà thẹn thùng nên giơ ly nước trái cây lên và nói sang chuyện khác: "Chị Tả Ninh, chị Tiền Nhã, hôm nay cảm ơn ý tốt của hai người, em mời các chị một ly."
Tiền Nhã dũng cảm vẫy vẫy tay: "Thật không có gì, trên đời chị ghét nhất cái loại sắc lang này, thấy một người thì xử một người, chị nói với em a, chị đối phó sắc lang rất giỏi, Ninh Ninh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thời đại học luôn bị một đoàn sắc lang nhìn chằm chằm."
"Sắc lang? Em không sao chứ?"
Thấy Thu Dật Bạch khẩn trương như vậy, Tả Ninh cười nhẹ ra tiếng: "Anh đã quên em đối phó sắc lang cũng rất giỏi sao?"
Nói như vậy, ngược lại làm Thu Dật Bạch nhớ tới tình cảnh hai người gặp nhau ở trên tàu điện ngầm, ngay lúc đó Tả Ninh tươi cười xinh đẹp, nụ cười đó, anh chắc hẳn sẽ nhớ cả đời.
"Này này! Hai người đừng có ân ái nữa được không?" Thu Đồng Tâm bất mãn mà gõ mâm: "Tiểu Bạch, người gặp sắc lang là em gái của anh, sao anh chỉ quan tâm tới chị dâu?"
Thu Dật Bạch nhếch môi với Thu Đồng Tâm: "Người anh nên quan tâm hẳn là tên sắc lang đã bị em lột da rút gân."
"Không có lương tâm, có vợ quên em gái!" Thu Đồng Tâm căm giận mà ăn một miếng thức ăn to, lúc này nói không rõ lời: "Thịt này ăn rất ngon, mọi người mau nếm thử."
Tả Ninh gắp một miếng đưa lên miệng thì lại đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, cô nhanh chóng che miệng đứng lên, không màng đến trường hợp hiện tại mà trực tiếp chạy vào toilet.
Nôn khan hồi lâu cũng không ra cái gì, cô đang chuẩn bị đứng dậy lấy khăn giấy thì Thu Dật Bạch đã bước vào, anh vừa vỗ lưng cô vừa khẩn trương hỏi: "Có phải em mang thai rồi không? Không có khả năng a, chẳng phải em... Chẳng phải em đã qua kì kinh nguyệt rồi sao?"
Tả Ninh lắc đầu: "Không có khả năng mang thai được, có thể là... Hôm nay em uống thuốc tránh thai, chắc là tác dụng phụ."
Sắc mặt Thu Dật Bạch phát lạnh, anh bỗng chốc xoay người nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đằng sau: "Anh lại bắt cô ấy uống thuốc? Lần trước cũng là anh, lần này cũng là anh! Anh không biết loại thuốc đó hại cho cơ thể thế nào sao?"
Thu Dật Mặc không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tả Ninh đang ngồi xổm trên mặt đất.
Nhưng ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng đũa rơi xuống, Thu Đồng Tâm ngơ ngác nhìn hai nam một nữ bên trong, biểu tình phức tạp.