Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, xung quanh đều bị sương mù bao phủ, Tả Ninh đứng trong rừng cây, khung cảnh mơ hồ trước mắt làm cô không dám bước đi nửa bước.



Cô không biết bản thân mình đi vào chỗ này như thế nào, cô chỉ cảm thấy toàn thân thật lạnh, đầu rất đau, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng đến tột cùng cũng không rõ bản thân mình sợ cái gì.



Đứng im một chỗ hồi lâu, cô đột nhiên nhìn thấy Phương Kinh Luân.



Trêи đầu của hắn chảy máu, trêи mặt lại mang theo tươi cười, hắn nói từ biệt Tả Ninh, nói là muốn đi một nơi rất xa, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.



Tả Ninh khóc lóc đuổi theo, cuối cùng lại không nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa.



Sau đó, cô lại thấy được Cao Hạ.



Hắn mặc quần áo của tù nhân, chậm rãi đi vào ngục giam lạnh băng, tất cả mọi người xung quanh đều đang mắng hắn là tội phạm giết người, thậm chí Lương Tịnh còn giơ lên một khẩu súng lục nhắm thẳng vào hắn.



"Pằng!"



Theo tiếng súng vang lên, Tả Ninh chấn động toàn thân, cơ thể lại co rúm lại run rẩy khóc thút thít.



"Ninh Ninh? Ninh Ninh? Ninh Ninh!"



Bả vai bị một người dùng sức lay lay, Tả Ninh đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mắt của Thu Dật Mặc.



"Mơ thấy ác mộng?"



Thấy Thu Dật Mặc cầm khăn giấy tới gần mình, cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay hắn truyền đến, Tả Ninh mới nhận ra được, vừa rồi cô chỉ đang nằm mơ, nhưng cô cũng thật sự đã khóc.



"Anh...... Sao anh đã quay về rồi? Không phải còn mấy ngày nữa sao?"



"Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh làm sao có thể không quay về?"



Thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, giống như là đã lâu không nghỉ ngơi, Tả Ninh bất giác nhu thuận một chút: "Vừa về sao?"



"Ừ." Đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng lại trêи khóe mắt cô, Thu Dật Mặc chậm rãi ôm cô vào trong lòng ngực, "Không có việc gì, đừng sợ."



Vừa nhớ tới giấc mộng vừa rồi mộng, Tả Ninh vẫn nhịn không được lấy điện thoại qua mở ra giao diện của WeChat.



Trêи đó có một ảnh chụp Phương Kinh Luân gửi đến tối hôm qua, tuy rằng nhìn qua còn rất suy yếu, nhưng hắn xác thật đã tỉnh, cũng xác thật không có chuyện gì.



Còn Cao Hạ hôm qua cũng gửi một tin nhắn cho cô: Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì, nghỉ ngơi cho thật tốt.



Lặp đi lặp lại xác nhận lịch sử trò chuyện không phải ảo giác, Tả Ninh mới mở ra một ứng dụng khác, nghiêm túc xem tin tức ngày hôm nay.



Cô chứ từng như thế này bao giờ, vô cùng hy vọng cái tên Cao Hạ sẽ không xuất hiện trêи bất kỳ tin tức nào.



Tuy rằng ngày hôm qua xe cảnh sát với xe cứu thương đậu ở trước cửa biệt thự đã rút hết đi, ngoại trừ mấy người trong Lê gia cũng không có người bên ngoài biết được chuyện này, nhưng người trong Lê gia muốn xử trí Cao Hạ như thế nào vẫn không có đáp án.



"Yên tâm, Cao Hạ sẽ không có việc gì."



Được Thu Dật Mặc đỡ ra bên ngoài, Tả Ninh lúc này mới phát hiện Văn Khải An, Du Hạo Nam cùng Thu Dật Bạch đều đã ở phòng khách, thậm chí đã chuẩn bị xong bữa sáng.



Bốn nam nhân ở chung, tuy không tính là hài hòa, nhưng rõ ràng cả bốn đều đã thu liễm địch ý của mình, so với ngày xưa đã bình tĩnh hơn nhiều.



"Cảm ơn." Lúc cùng nhau ăn bữa sáng, cô vẫn nhịn không được nói câu này.



Cô biết những thứ bọn họ làm đều vì cô, chỉ một câu cảm ơn như vậy là không đủ, nhưng cô cũng không biết nên nói cái gì.



Về phòng thay quần áo chuẩn bị đến bệnh viện, trong lúc vô tình mở ngăn kéo ra nhìn đến chiếc hộp màu đỏ bên trong. Tả Ninh sửng sốt hồi lâu, chậm rãi lấy chiếc nhẫn Phương Kinh Luân đưa cho cô ra, chậm rãi đeo lên ngón áp út tay trái.



Chỉ là, khi nhìn đến hai thứ khác trong ngăn kéo, cô lại dừng lại.



Nhẫn kim cương của Thu Dật Mặc, vòng cổ của Du Hạo Nam.



Ba đồ vật để cùng nhau ép cô đến không thở nổi, hơn nữa, Thu Dật Bạch với Văn Khải An vẫn còn ở bên ngoài chờ, Cao Han vẫn còn ở Lê gia, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.



Do dự nắm chặt chiếc nhẫn trong tay một hồi lâu, Tả Ninh cuối cùng lại tháo nó xuống, cho lại vào hộp đóng ngăn kéo lại.



=======



"Có đau hay không a?"



"Không đau, nhưng mà sau này nhất định sẽ để lại sẹo, ảnh hưởng đến nhan sắc đáng giá của anh thì làm sao bây giờ?" Phương Kinh Luân chỉ chỉ băng gạc trêи đầu, "Có phải bây giờ anh không còn đẹp trai nữa đúng không?"



Vốn dĩ bước phòng bệnh nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn, sống mũi Tả Ninh cay cay, bây giờ lại nghe hắn nói đùa một câu như vậy, ngược lại làm cô nghẹn nước mắt trở về bật cười: "Đẹp trai, rất tuấn tú, anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp."



"Vừa nghe liền biết đang nói dối, liệu em có dám nói lời như vậy trước mặt năm người kia không?" Phương Kinh Luân vươn tay giúp cô lau nước mắt, "Khóc cái gì nha? Anh cũng không chết."



"Cái miệng thối của anh có thể đừng nói cái từ đó được không? Hôm qua đã bị anh hù chết rồi."



"Em xem em xem, không cho anh nói, chính em cũng không được nói?" Thu liễm ý cười đánh giá cô hồi lâu, Phương Kinh Luân mới ấn vai cô vào trong lòng ngực mình, "Cứ để anh ôm như vậy một chút."



"Ừm." Tả Ninh ngoan ngoãn dán đầu lên ngực hắn, cũng không dám cử động, sợ không cẩn thận đụng đến vết thương của hắn.



"Hôm qua khi Lạc Tiểu Đồng gọi điện thoại cho anh, anh mới thật sự bị dọa, ngoại trừ lần đại học đó, đời này từ trước đến nay anh chưa từng sợ hãi như vậy, hai lần, đều là bởi vì em."



"Em cũng vậy mà, ngày hôm qua nhìn thấy bộ dáng của anh, em cũng rất sợ."



"Sợ anh chết?"



"Đã nói là miễn bàn đến từ kia mà!"



"Ai da......"



"Làm sao vậy làm sao vậy? Em làm anh đau? Có nặng lắm không? Em gọi bác sĩ cho anh......"



Nhìn bộ dáng luống cuống chân tay của cô, nước mắt đảo quanh vành mắt, Phương Kinh Luân cười đến không khép miệng được: "Nguyên lai em quan tâm anh như vậy a? Có thể nhìn thấy bộ dáng này của em, anh bị đánh một gậy cũng đáng."



"Anh hỗn đản!" Tả Ninh chật vật lau nước mắt, rõ ràng cô là người mắng chửi, nhưng lời nói ra lại mang theo chút nức nở mềm mại, lại càng như hờn dỗi, "Lúc trước không phải anh nói luyến tiếc em khóc sao? Bây giờ còn cố ý chọc em!"



"Khó được em vì anh mà khóc một lần, không tha được a!" Phương Kinh Luân xoa xoa chóp mũi cô đỏ lên, "Được rồi, đừng khóc, khóc nhiều thêm chút nữa, anh thật sự sẽ đau lòng."



"Anh bị bệnh a! Cố ý chọc em khóc chính là anh, hiện tại lại không cho......"



Câu nói kế tiếp, tất cả đều dung nhập vào nụ hôn cực nóng của Phương Kinh Luân.



Rõ ràng hắn thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng cánh tay đang đè đầu cô lại cực kỳ mạnh mẽ, từ môi đến đầu lưỡi, đều giống như dùng toàn bộ sức lực, muốn cắn nuốt cả người cô.



Sợ đụng tới miệng vết thương của hắn, Tả Ninh không dám ôm hắn, chỉ có thể cương người đáp lại, cảm nhận được cánh môi hắn khô khốc, cô liền vươn lưỡi ra ở trêи đó ɭϊếʍ láp một chút, kiên nhẫn làm hắn dễ chịu.



"Sau này, anh sẽ không đánh mất em." Kết thúc nụ hôn triền miên, hắn vẫn không chịu buông cô ra, đôi tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Em nói anh vô lại cũng được, da mặt dày cũng được, dù sao, chờ sau khi vết thương của anh hoàn toàn khỏi hẳn, anh sẽ một tấc cũng không rời ở bên cạnh em, nếu như ai muốn tổn thương em, thì phải hỏi xem tiểu bá vương phố cầu vượt là anh đây có đồng ý hay không?"



Tả Ninh buồn cười nhìn hắn: "Tiểu bá vương tại sao còn để bị đánh đầu thế này?"



"Ai bảo tên cặn bã kia dám đánh lén? Nếu cùng anh quang minh chính đại đánh, tên đó có thể thắng được anh sao? Em đừng quên, ba tên trêи tầng đều do anh đánh ngã."



"Vâng, không quên, lúc ấy anh đặc biệt đẹp trai." Tả Ninh cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt dán băng cá nhân của hắn, "Phương Kinh Luân, em là nói thật, anh thật sự, rất đẹp trai, hơn nữa, em cũng rất thích anh."



"Em nói...... Cái gì?"



"Chưa nói cái gì a."



"Rõ ràng nói, anh đã nghe được."



"Nghe được còn hỏi?"



"Vậy em lặp lại lần nữa, anh không nghe rõ."



"Nga, nhưng mà em đã quên."



"Không được, em mau lặp lại lần nữa đi."



......



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK