Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Miu



Beta: Su




Di động ở đầu giường vang lên không ngừng, Tả Ninh gian nan mở mắt ra, nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ rưỡi.









Vậy cho nên Tả Ninh nhanh chóng rời giường rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì đó xong chọn cho mình một chiếc váy liền áo màu đen rồi lại nhanh chóng trang điểm, cô cười cười nhìn trong gương, sau đó mới xoay người ra khỏi nhà.









Nhưng đến khi ở trên tàu điện ngầm, cô vẫn không màng đến hình tượng mà ngáp vài cái, xác thực là buồn ngủ quá a!









Nếu không phải đêm qua bận đưa con ma men kia đến bệnh viện thì khẳng định trạng thái tinh thần hôm nay của cô sẽ rất tốt.









Tên xấu xa! Cho rằng say rượu thì liền có thể khi dễ người khác! Chỉ mong cả đời này sẽ không phải gặp lại anh ta.









"Chị gì đó ơi, chị mang giày cao gót đứng khẳng định là rất mệt, chỗ ngồi này nhường cho chị."









Đón nhận ánh mắt của một gương mặt trời sinh tuấn lãng, Tả Ninh mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi đã sắp đến chỗ mình muốn xuống rồi."









Sáng hôm nay ở trên tàu điện ngầm, cô đã nhận được năm lời mời nhường chỗ ngồi, loại chuyện này cô sớm đã thành thói quen, bạn cùng phòng Tiền Nhã ở đại học đã nói, mỹ nữ đến chỗ nào cũng đều được chào đón, mà Tả Ninh không giống đại mỹ nữ tầm thường, thế cho nên cách chào đón cũng đều là cao cấp.









Cũng không phải là Tả Ninh không muốn nhận ý tốt của người khác, dù sao thì việc mang đôi giày cao gót 8cm dưới chân lâu cũng xác thực rất mệt, nhưng cô không biết đã có bao nhiêu người ngồi quá lâu ở trên ghế kia, về điểm này, thói quen sạch sẽ của cô vẫn không thể tiếp thu được.









Cho nên mỗi lần đi tàu điện ngầm, cô gần như đều sẽ tận lực quan sát, tìm một chỗ ít người mà đứng, thậm chí không cần tay vịn, như vậy mới có thể không làm bản thân phải tiếp xúc
với vật
mà những người khác đã đụng chạm.









Đi giày cao gót không cần tay vịn vẫn có thể vững vàng đứng ở trên tàu điện ngầm, nhiều năm qua cô đã luyện tập nó thành một loại kĩ năng.









Chỉ là đôi khi người khác cũng sẽ dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, tỷ như hiện tại, cách vách thùng xe có vài vị trí trống nhưng cô lại không ngồi mà nhất định cứ phải đứng.









Liếc mắt nhìn xung quanh, hình như cũng chỉ có một mình cô đứng.









Nga, không đúng, còn có thêm một người nữa.









Tả Ninh phóng ánh mắt tới nơi xa, nhìn người đàn ông cũng giống cô tìm một chỗ ít người để đứng, nhìn đôi tay anh để trong túi, không có dựa vào bất kì thứ gì mà vẫn có thể đứng thẳng tắp.









Chẳng lẽ anh ta cũng giống cô, cũng có thói quen thích sạch sẽ, rồi lại "Làm ra vẻ một kẻ kì lạ?"









Tả Ninh cảm thấy thú vị, ánh mắt liền không tự giác dừng lại trên người đàn ông trong chốc lát.









Người đàn ông tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn anh, thế cho nên anh chậm rãi xoay người đối diện với Tả Ninh.









Kì thực là anh đeo kính râm lớn, cơ hồ che khuất hơn nửa khuôn mặt, Tả Ninh không thể nhìn thấy rõ đôi mắt anh đang nhìn về hướng nào, nhưng cô cứ có cảm giác, người đàn ông kia cũng đang nhìn về phía cô.









Nửa khuôn mặt dưới là một đường cong, sóng mũi cao, đôi môi mỏng...Tả Ninh có thể kết luận, người đàn ông này trời sinh tuấn tú, hơn nữa còn cảm thấy có chút quen mắt.









Là đã từng gặp ở nơi nào rồi sao?









Tả Ninh không chút nào che dấu ánh mắt đánh giá của mình, cô liếc mắt thấy có rất nhiều cô gái trộm lấy di động ra chụp ảnh người đàn ông kia thì liền âm thầm phỏng đoán ở trong lòng: Nói không chừng anh ta là một minh tinh, hơn nữa độ nổi tiếng cũng không ít, thoạt nhìn là người giàu có?.









Đại minh tinh mà còn phải lên tàu điện ngầm, đây là muốn thể nghiệm cuộc sống hay sao?









Tả Ninh bĩu môi nhưng vẫn chưa thu hồi ánh mắt, bất chợt cô cảm giác có một bàn tay đang dán lên mông mình.









Ra ngoài gặp sắc lang vô số lần, cô tất nhiên biết phải xử lý như thế nào. Nhưng cô vẫn chưa lập tức thoát ra, ngược lại duỗi chân chen vào phía sau, không cảm xúc mà tàn nhẫn dẫm xuống.









Đôi giày cao gót 8cm cũng không phải chỉ để nhìn.









Tả Ninh nghe rõ được tiếng của người ở phía sau, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết, chân tiếp tục tăng thêm lực đạo cho đến khi người nọ hét lên thảm thiết.









Tả Ninh thu chân xoay người lại rồi cách xa người đó vài bước, lúc này cô mới tỏ vẻ xin lỗi mà lớn tiếng nói: "Thật sự xin lỗi a, tôi không biết phía sau có người, vốn nghĩ rằng sẽ không có ai đứng cùng, thật sự có lỗi quá, anh không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?"









Hành khách xung quanh nhìn tình hình này sớm đã biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều dùng vẻ mặt khinh bỉ lại tựa như xem kịch vui mà liếc nhìn tên đàn ông kia.









Tên đàn ông vừa bị dẫm kia lại không thể biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Tả Ninh, có thể nhìn thấy được dục vọng trần trụi ở trong đôi mắt đó, tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt.









Tả Ninh quá quen thuộc với loại ánh mắt này, cô chỉ giả vờ như không biết rồi trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Thật sự rất đau sao? Tôi thấy anh không nói gì, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra?"









Mới vừa nói xong cô liền làm bộ muốn thử xem chân của hắn ta. Lúc cô khom lưng xuống, viền áo trong nháy mắt liền lộ ra cảnh xuân, đôi mắt tên đàn ông kia cứ nhìn đăm đăm vào chỗ đó của cô.









Đặc biệt là giờ phút này, một cô gái xinh đẹp với dáng người cực kì hoàn hảo đã duỗi tay kéo ống quần hắn lên, loại cảm giác này thực làm cho hắn dục hỏa đốt người, hận không thể ôm cô gái trước mặt vào trong lòng.









Nhưng trong nháy mắt, hắn cảm thấy chân phải bị người khác dùng lực lôi kéo, cả người té ngã trên mặt đất, tư thế cực kì chật vật.









"Ai nha, thực xin lỗi, là do tôi quá dùng sức, anh không sao chứ?" Thanh âm của Tả Ninh rất lớn, nghe chói tai nhưng lại có chút mềm mại tràn đầy sự vô tội.









Cô bước nhanh lên phía trước nhưng không có ý định đỡ hắn dậy, thoạt nhìn là muốn dìu hắn, nhưng kì thực lại âm thầm dùng sức dẫm lên chân hắn.









Tên đàn ông đau đớn giãy giụa, nhưng cô vẫn cứ dẫm lên chân hắn không chịu buông tha.









Mắt thấy đã sắp đến trạm cần xuống, cảm thấy bản thân đã làm quá mức, Tả Ninh lùi về sau hai bước, chỉ vào cánh cửa đã mở của tàu điện ngầm rồi cười nói: "Tôi đến nơi rồi, không có cách nào đưa anh đi bệnh viện được, anh nên tự mình đi thôi, tạm biệt!"









Chờ cô xuống tàu điện ngầm, cửa tàu lại một lần nữa đóng lại, xuyên qua cánh cửa, cô thấy tên đàn ông kia bò dậy rồi oán hận mà trừng mắt nhìn mình.









Vừa vào đến trung tâm thương nghiệp, trên tàu điện ngầm rõ ràng có rất nhiều người mà cô lại bị khi dễ những hai lần, nhìn xuống tay phải của mình rồi thầm mắng: "Mẹ nó! Vì muốn cho sắc lang một bài học mà đã phải đụng tới chiếc quần dơ của hắn ta, đúng thật là không đáng giá."









"Thế cho nên đây gọi là làm địch tổn hại 1 vạn nhưng cũng tự làm cho mình tổn hại đến 8 ngàn?"









Giọng nam trầm thấp lại êm tai truyền đến, Tả Ninh vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy người đàn ông mang kính râm đứng ngay trước mặt, anh ta thế nhưng cũng xuống tàu cùng lúc với cô.









"Tôi đây cũng chẳng lời được 2 ngàn đâu!" Tả Ninh vươn tay lập tức đi vào toilet.











Rửa tay thật sạch sẽ xong cô mới từ từ đi ra ngoài nhưng lại phát hiện người đàn ông kia vẫn đứng ở cửa toilet đưa lưng về phía cô.









"Tại sao anh vẫn chưa đi?Chẳng lẽ là...Chờ tôi?"









Người đàn ông xoay người rồi quỳ xuống đất gật đầu: "Đó là tất nhiên, dù sao thì bên cạnh cô vẫn còn thiếu một người bảo vệ mà."









Một người đàn ông chủ động như vậy, dùng những ngôn từ cũ rích, Tả Ninh không biết đã nghe qua bao nhiêu lần. Nhưng ngoài ý muốn, cô lúc này lại không cảm thấy phản cảm.









Tả Ninh nghiêng đầu nhìn anh xong cười cười, sau đó lại nói tiếp: "Đáng tiếc, anh không thể bảo vệ tôi được rồi, bởi vì tôi đã đến nơi mà mình cần đến rồi."









Người đàn ông nhếch khóe môi: "Thật trùng hợp, nơi tôi cần đến cũng đã tới rồi, có lẽ nơi chúng ta muốn đến lại là cùng một chỗ."









Nhìn dung mạo bất phàm của người
đàn
ông trước mặt, Tả Ninh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."









Nơi cô muốn đến là Tinh Thần Giải Trí ngoài tàu điện ngầm, mà người đàn ông thoạt nhìn như đại minh tinh này không phải là cũng đang cùng cô đi đến đó sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang