"Nguyên lai Tiểu Cao thật sự rất túng a, em tốt xấu gì cũng là người chơi Nhân Dân Tệ, cư nhiên một trạm kiểm soát đơn giản như vậy cũng không vượt qua được."
"Đó là tại em một hai đòi mua."
Tả Ninh oai thán liếc liếc màn hình điện thoại của Phương Kinh Luân: "Loại trò chơi này nhiệm vụ mỗi ngày có thể làm chỉ có ít như vậy, phỏng chừng chơi khoảng hai tuần là chán, anh làm sao có thể luyện đến cấp 80 mấy? Thời gian lâu như vậy không thấy nhàm chán sao?"
"Ngại a, chẳng qua là thói quen." Phương Kinh Luân tiếp tục không chút để ý càn quét chiến đấu trạm kiểm soát, trong lòng vẫn nhịn không được tự giễu, quỷ mới biết hắn làm sao lại yêu thích trò chơi này?
Đừng nói là trò chơi này nhàm chán như vậy, cho dù nguyên bản này là bộ manga anime, từ trước cũng hoàn toàn không phù hợp với yêu thích của hắn. Phải biết rằng hắn là một người phim hoạt hình cũng chưa từng xem qua, sau khi trưởng thành đối với cái gì đồ hoạ manga anime cũng càng không có một chút hứng thú.
Những năm ở Anh quốc đó, học tập nhiề thứ không biết ngày đêm, hắn chỉ biết dùng tiểu thuyết của Tả Ninh làm bạn, mỗi ngày kiên trì truy càng, những khi có thời gian rảnh rỗi liền xem qua ôn lại nội dung một lần nữa.
Tận đến một ngày nọ ở trêи Weibo của Tả Ninh nhìn thấy cô chia sẻ cùng người đọc thích nhất một bộ manga anime tên là Tần thời minh nguyệt, vì thế chưa từng tiếp xúc qua manga anime hắn cũng muốn thử xem sao.
Hắn cũng không thể nói manga anime đẹp hay không đẹp, chỉ là ở đoạn thời gian dài cô độc này, lại nghĩ đến bản thân có lẽ đang xem thứ giống như cô, hắn cũng có thể sinh ra vài phần sung sướиɠ.
Đặc biệt là nhiều lần ở trêи Weibo nhìn thấy cô thư mê tham khảo cốt truyện manga anime, hắn cư nhiên cũng có thể hiểu nội dung bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng hắn cảm thấy giống như được gần cô một chút.
Dần dần, bỗn chữ "Tần thời minh nguyệt" này đều trở nên đặc biệt thân thiết, cho nên một thứ đối hắn mà nói vô cùng nhàm chán cư nhiên cũng có thể đi theo hắn nhiều năm như vậy, lại dựa vào thời gian tích lũy đem bản thân xoát thành đại thần.
Hắn nghĩ bệnh của hắn đã rất nghiêm trọng, nhưng hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì được? Mỗi lần nhìn thấy cô nhắc đến đồ vật mới trêи Weibo, hắn liền nhịn không được muốn nhìn xem, muốn đi thử, tựa hồ là làm như vậy bản thân hắn có thể gần cô một chút.
Vì thế, nhìn thấy cô ở trêи Weibo nói nơi bản thân mình muốn đi nhất chính là đại học Andrews, hắn liền thừa dịp cuối tuần đi đến nơi đó nghiêm túc đi dạo rất nhiều lần.
Nhìn thấy cô đề cử phim phóng sự lịch sử, những thứ hắn vốn không có kiên nhẫn xem kia cũng liền xem xong không sót một tập.
Nhìn thấy cô nói muốn đến Thuỵ Sĩ học trượt tuyết, cho dù bản thân sợ lạnh, mùa đông hắn cũng chạy đến Thuỵ Sĩ......
Hắn cảm thấy, căn bệnh của hắn đâu chỉ là bệnh không nhẹ, đó quả thật chính là không thể nói lý, hết thuốc chữa, nhưng cố tình hắn lại rất vui vẻ chịu đựng.
"Qua quan qua quan, em thăng cấp!"
Nghe thấy tiếng hoan hô của Tả Ninh, suy nghĩ của Phương Kinh Luân bị kéo lại. Nhìn người trêи giường bệnh khó được mà nhảy nhót, hắn cũng cảm thấy có thể canh giữ ở bên người cô như vậy, tất cả đều đáng giá.
Nhưng mà tươi cười trêи mặt hắn vừa mới đậm một chút, liền nghe thấy tiếng Tả Ninh cương người hít khí lạnh.
"Làm sao vậy?" Hắn sợ tới mức vội vã đứng lên, nhanh chóng xốc chăn lên xem xét mắt cá chân của cô.
Thu Dật Bạch vẫn luôn yên lặng đứng ở cửa cũng nhanh chóng chạy lại: "Có phải động đến miệng vết thương hay không?"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thu Dật Bạch, Tả Ninh ngẩn người: "Không tức giận nữa? Chịu mở miệng rồi?"
Thu Dật Bạch cười khổ một tiếng, nhìn thấy bộ dáng này của cô, hắn còn tức giận cái gì a? Hơn nữa hành động lúc trước của hắn nêu như nói là tức giận chi bằng nói là đau lòng thì đúng hơn. Là bởi vì cô căn bản không xem hắn như người thân cận, cái gì cũng giấu kín không chịu nói cho hắn, cũng là lo sợ bởi vì cô thiếu chút nữa đã bị đẩy xuống cầu thang.
"Có phải vừa rồi lộn xộn đụng tới miệng vết thương hay không?" Thu Dật Bạch ngẩng đầu nhìn bộ đàm ở giường bệnh, "Gọi bác sĩ đến xem đi."
"Không cần, bọc thành như vậy rồi, em cũng chưa xuống đất, không động đến miệng vết thương, các anh đỡ em nằm xuống ngủ một lát đi."
Cô vẫn tiêm thuốc giảm đau thường xuyên, nhưng hình như hiệu quả không được rõ ràng lắm, toàn bộ mắt cá chân vẫn đau đến khó chịu, tuy không đau đến mức làm người ta chết đi sống lại nhưng cũng rất tra tấn người.
Nhìn hai nam nhân thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống, lại ôn nhu đắp chăn cho cô, trong đầu cô đột nhiên nảy lên một ý niệm, nếu như không có bọn họ, quá trình nằm viện dày vò tra tấn như vậy, cô nên làm như thế nào?
Nhưng mà tưởng tượng lại, bệnh viện có bác sĩ có y tá, cô còn có thể mời hộ lý tư nhân, cũng không phải đến mức thiếu ai liền sống không nổi, thiếu tiền mới sống không nổi a.
Cho nên trong Nguyên Đán hôm nay, cô rốt cuộc cũng đem bộ tiểu thuyết đã sớm hoàn kia đăng lên.
Lúc trước cô sáng tác ở trong hai trang web, nhà thứ nhất có quy mô rất nhỏ, ở nhà thứ nhất cô chỉ đăng ba bộ tiểu thuyết không nổi cũng không chìm sau đó liền đi qua nhà thứ hai. Nhưng mà hai năm trước vì thân thế bị đưa ra ngoài ánh sáng, Liên Kỳ Vân lại tìm thuỷ quân bình luận ác ý tiểu thuyết của cô, còn bắt ép tranh web thứ nhất kia hạ giá tiểu thuyết của cô xuống.
Còn về phía trang web thứ hai, đó là một trang web tiểu thuyết trêи internet nổi tiếng nhất trong nước, tuy rằng thuỷ quân vẫn luôn công kϊƈɦ mấy tác phẩm của cô, nhưng hợp tác của cô với trang web chưa từng chịu ảnh hưởng. Sau khi liên hệ với biên tập, rất nhanh sẽ hồi phục đề cử mạnh mẽ cho cô, độ tương tác nhất định không thành vấn đề.
Cô nghĩ, tân niên tân khí tượng, nhân ngày Nguyên Đán hôm nay đăng một tác phẩm mới, cũng coi như bắt đầu một cái tốt.
Một hơi đăng tải mười chương, có trang web tạo thế, tiểu thuyết rất nhanh liền đột phá mười vạn người đọc, rất nhiều độc giả lâu năm của cô đều sôi nổi hoan hô cô rốt cuộc đã trở lại.
Nghĩ lại lúc trước cô vô thanh vô tức mất tích ở Weibo, kỳ thật vẫn cảm thấy rất có lỗi với độc giả, cô liền mở Weibo ra, chuẩn bị gửi lời cảm ơn chân thành đến những người yêu sách vẫn luôn không từ bỏ cô, ai ngờ trong lúc vô tình liếc nhìn bảng hot search Weibo, nơi nơi đều là tên của Cao Hạ:
Xu hướng giới tính của Cao Hạ
Cao Hạ GAY
Bạn gái của Cao Hạ
Bạn trai của Cao Hạ
Sinh hoạt cá nhân của Cao Hạ
"Đây đều là cái quỷ gì?" Tả Ninh ném điện thoại đi, cả người đều sợ đến ngây người, theo bản năng nhìn về phía Thu Dật Bạch.
Thấy hắn vẫn còn bình tĩnh uống nước, cô mới nhận ra hắn đã sớm không còn quan hệ với Thu gia, phỏng chừng cũng sẽ không có người báo trước cho hắn những chuyện này, mà cả ngày ngày hôm nay Thu Dật Mặc cũng không đến bệnh viện.
"Làm sao vậy?" Phương Kinh Luân nghi hoặc nhìn cô, "Có người đọc mắng em sao? Đăng lại tiểu thuyết cũng sẽ có người mắng, yên tâm, đừng để ý."
"Không phải." Tả Ninh lắc lắc đầu, "Các anh xem hot search Weibo đi."
Thu Dật Bạch, Phương Kinh Luân cùng Văn Khải An đồng loạt mở điện thoại ra, Văn Khải An với Thu Dật Bạch thật ra không biểu hiện cái gì, nhưng Phương Kinh Luân vừa nhìn thấy nội dung, cả người đều kêu to không thôi: "Ngọa tào! Kính bạo như vậy? Chuyện này nếu như là sự thật thì tốt rồi, anh ít nhất cũng sẽ ít đi một tên tình địch."
Nhưng mà hắn vui sướиɠ khi người gặp họa cũng không có tiếp tục được bao lâu, cả khuôn mặt nháy mắt đã bị nội dung trêи Weibo làm cả kinh đến cứng đờ: "Đây mẹ nó không phải anh sao? Ai chụp lén? Mẹ nó! Ai nói anh cùng anh ta là một đôi?"
Editor: sacnu
Trailer:
"Mẹ nó! Ai liếc mắt đưa tình? Không nhìn ra lúc ấy lão tử đang muốn đánh anh ta sao?"