Đến khi hai người đi ra khỏi viện bảo tàng thì đã là chạng vạng, Văn Khải An nhìn chiếc Cayenne* màu đen đang đứng chờ ở một bên, nhẹ giọng nói: "Cùng nhau ăn tối đi."
(*Cayenne: Porsche Cayenne có giá từ: 4,65 tỷ VND.)
Tả Ninh không cự tuyệt, đi theo hắn lên xe, vốn tưởng hắn sẽ đưa mình đến nhà hàng nào đó kết quả lại đến một khu dân cư xa hoa.
"Đây là do viện bảo tàng bên kia chuẩn bị phòng ở cho tôi, tôi không thích ở khách sạn, liền ở tạm chỗ này." Văn Khải An móc chìa khoá ra mở cửa, một cỗ mùi hương thức ăn mê người liền bay ra ngoài.
Khi đi vào Tả Ninh mới phát hiện, đây là một căn chung cư có diện tích rất lớn, thoạt nhìn hình như trước giờ chưa ai ở qua, trang hoàng rất nhiều dụng cụ cao cấp, trong bếp còn có một đầu bếp chuyên nghiệp đang bận rộn nấu ăn.
Cô không thể không cảm thán, đầu năm nay vẫn là người có kỹ thuật xài được, đi đến đâu cũng có được siêu cấp đãi ngộ của khách quý.
Lúc làm xong đồ ăn đầu bếp tự động rời đi, Tả Ninh cũng không khách khí bắt đầu nếm thử tay nghề của đầu bếp, phát hiện thật sự rất hợp với khẩu vị của cô.
Sau khi rượu đủ cơm no, Văn Khải An vào phòng lấy một đồ vật đưa cho cô, Tả Ninh liếc mắt một cái có thể nhận ra đây chính là chiếc hộp mà cô để di vật.
Cái vòng ngọc đã từng bị quăng vỡ thành vài khối bây giờ lại hoàn hảo không một chút tổn hao nằm trong hộp. Cô còn cầm lên cẩn thận nhìn xem, phát hiện một chút vết nứt cũng không có, quả thật giống như một kỳ tích.
Văn Khải An vốn tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ rất kϊƈɦ động, không nghĩ tới cô lại không biểu hiện ra một chút cảm xúc. Cô vui vẻ nhưng giống như cảm kϊƈɦ đối với hắn còn chưa kịp sâu nặng.
"Hình như anh chỉ còn kém mỗi một việc là chưa đeo nó lên người nữa thôi?"
"Tôi nghĩ nếu may mắn có thể gặp lại, còn có thể giao luôn cho em, làm em vui vẻ một chút, nhưng mà nhìn qua hình như là tôi thất sách."
"Cũng không có a, chỉ là tôi đã nghĩ thông rồi thôi. Người cũng đã không còn nữa, ôm đồ vật lạnh băng như vậy nhớ lại quá khứ, ngoại trừ tra tấn chính bản thân mình thì cũng không có chỗ nào tốt cả." Tả Ninh đem chiếc hộp đặt sang một bên, "Nhưng mà thấy sự rất cảm ơn anh, bất kể là chuyện giúp tôi chữa cái vòng này, hay là lúc trước giúp tôi mở ra khúc mắc trong lòng."
"Cho nên, đã hơn một năm nay, tất cả các khúc mắc em đều đã mở ra hết rồi sao?"
Tả Ninh gật gật đầu: "Anh còn nhớ lúc trước tôi có năm nhiệm vụ cấp địa ngục không? Lúc trước kia khi đối mặt thật sự tôi rất sợ hãi, nhưng bây giờ, đối mặt với chúng kỳ thật cũng không có gì ghê gớm."
Nói đến đây, cô đột nhiên cười nhìn về phía Văn Khải An, "Nhiệm vụ cấp địa ngục của tôi đã hoàn thành, vậy còn anh thì sao? Tôi vẫn luôn tò mò, người giống như anh, nhiệm vụ cấp địa ngục sẽ là cái gì?"
"Người giống như tôi là dạng người gì? Không thú vị sao?"
"Anh cũng quá keo kiệt đi, tôi chỉ tuỳ tiện nói một câu như vậy trong lúc say, anh cư nhiên còn nhớ đến bây giờ?"
"Đương nhiên phải nhớ kỹ, em có biết rằng câu nói kia của em đã cho tôi đả kϊƈɦ rất lớn không? Tôi còn cố ý hỏi qua Dương Cảnh Diệu, làm thế nào mới có thể trở thành một người thú vị?"
"Anh ta trả lời như thế nào?"
"Cậu ta nói nói, nếu là người khác, làm theo hướng dẫn sửa đổi một chút là được, còn nếu là tôi, vậy phải đầu thai lần nữa."
"Phốc!" Nhìn hắn nghiêm trang thuật lại lời nói của Dương Cảnh Diệu, Tả Ninh cuối cùng cũng nhịn không được cười ra tiếng, "Miệng lưỡi của anh ta thật độc."
Thấy cô ngồi trêи thảm núm đồng tiền tươi như hoa, Văn Khải An dừng một chút, trầm giọng nói: "Em không phải vẫn tò mò nhiệm vụ cấp địa ngục của tôi là cái gì sao?"
"Phải, là cái gì?"
"Là cái này." Tiếng nói vừa dứt, hắn liền chậm rãi cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Trong miệng hai người vẫn cò hương vị của nước súc miệng, nhàn nhạt hương quất, mang theo một chút ngọt thanh. Đôi môi giao tiếp, đầu lưỡi dây dưa, hút lấy ngọc dịch ngọt lành trong miệng đối phương, nhiệt tình quên mất bản thân.
Trong phòng khách mặc dù đã mở điều hoà nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khô nóng. Cách tay của Văn Khải An đặt sau đầu cô chậm rãi di chuyển xuống, ở phía sau lưng cô không ngừng vuốt ve, độ ấm của lòng bàn tay cách một lớp chiffon sam truyền tới trêи làn da.
Hai tay của Tả Ninh cũng chống lên trêи ngực hắn, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn dập "Thịch thịch thịch" giống như người gõ trống.
"Anh rất khẩn trương? Tim đập thật nhanh."
"Phải, sợ em cự tuyệt tôi."
Thấy bộ dáng của hắn vẫn nghiêm trang như vậy, Tả Ninh nhịn không được nở nụ cười: "Tôi không nên nói anh không thú vị, anh rõ ràng..... Rất đáng yêu."
Mày không tự giác nhíu nhíu, so với không thú vị, hắn tựa hồ càng không thích cái từ ngữ hình dung bây giờ hơn.
Nhìn mấy sợi tóc cô bay bay, cổ áo hơi mở, bộ ngực run rẩy, tươi đẹp mang theo một chút phong tình, trong mắt hắn nhịn không được hiện lên một tầng ý cười, ɖu͙ƈ vọng cũng càng lúc càng nặng.
Đôi tay từ trêи lưng cô chuyển ra trước ngực, cách lớp chiffon nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực mềm mại, giọng nói của hắn hơi khàn khàn, trầm thấp mà gợi cảm: "Đừng cự tuyệt tôi."
Con ngươi của hắn giống như đá hắc diệu, đen nhánh mà sâu thẳm, Tả Ninh thấy vậy theo bản năng gật gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Lần trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không phụ trách với anh."
"Tôi cũng đã nói, tôi sẽ phụ trách với em."
Ngón tay thon dài cởi từng nút thắt trước người cô, nhìn đến hai luồng tuyết trắng bên trong nửa lộ khỏi nội y trắng, hô hấp của hắn lại tăng nhanh gia tốc, cúi người nhẹ nhàng hôn lên nhũ thịt lớn lộ ra ngoài, đôi tay di chuyển ra phía sau tháo bỏ nút thắt nội y.
"Ân...... Nhẹ chút, eo của tôi có chút tê." Cô vẫn còn ngồi quỳ trêи thảm, khi hắn hôn xuống, toàn bộ cơ thể bắt đầu sát lại gần, bây giờ thời gian lâu rồi kỳ thật chịu không nổi.
Văn Khải An rốt cuộc ngẩng đầu nâng eo cô lên chậm rãi đặt trêи thảm, nhìn cơ thể cô trần trụi hắn nhịn không được lăn lộn yết hầu, kéo hai cúc áo của mình ra, cơ thể nóng bỏng hữu lực chậm rãi bao phủ lên.
Tiếng thở dốc dồn dập quanh quẩn ở bên tai, hơi thở nóng bỏng phun lên trêи da thịt mẫn cảm, Tả Ninh cảm giác hơi thở nồng đậm hormone giống đực đều tràn đầy trêи cơ thể mình, khiến toàn thân cô nhìn không được sôi trào.
"Ân...... Có chút ngứa......" Thấy hai bàn tay to lớn của hắn chỉ lo chơi đùa nhũ thịt kiều nộn, lại không đụng chạm đến đầu nhũ phát trướng, cô liền lắc ʍôиɠ, đong đưa cơ thể mềm mại một chút, muốn đưa hai nụ hoa vào trong tay hắn.
Văn Khải An rất nhanh liền hiểu được, nhanh chóng ngậm lấy một bên nhũ hoa nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp, một bên khác được ngón tay hắn khơi mào, không ngừng ấn ấn lôi kéo.
Tả Ninh híp mắt nhẹ suyễn, nhìn đôi tay xinh đẹp trước ngực này lại đột nhiên nhớ đến đôi tay của Cao Hạ. Đôi tay kia cũng thon dài , khớp xương rõ ràng, chỉ là làn da của Văn Khải An trắng hơn một ít, đầu ngón tay cái cũng rõ ràng hơn.
Cái vấn đề trêи mạng kia, bị một đôi tay trêu chọc đến cao trào có thể nghiệm gì? Bây giờ nghĩ lại lúc trước trải qua thật sự là kɧօáϊ cảm cực hạn.
Khi cô thất thần, tay phải của Văn Khải An đã di chuyển xuống bụng dưới của cô, cách một lớp qυầи ɭót, từng đợt từng đợt dùng sức ấn lộng.
Editor: sacnu