Beta: Hazjk
Từ ngày 11 tháng 7 bắt đầu quay, cho đến ngày 16 tháng 8, cách phân cảnh ở biệt thự cuối cùng cũng hoàn thành.
Việc này cũng thể hiện, lúc đầu biệt thự này vì quay phim nên mới cố ý thay đổi một số chỗ, bây giờ đã quay xong nên sẽ khôi phục trở lại hiện trạng ban đầu.
Tả Ninh chậm rãi đi ở ngoài hành lang, từ tầng năm xuống tầng hai, đều từ từ xem qua mỗi căn phòng.
Phòng khách, phòng sách, phòng đàn, phòng ngủ, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim... Mỗi căn phòng cô đều dựa theo kịch bản để miêu tả từ hình ảnh tới bố cục, cho nên nhìn có chút quen thuộc cùng thân thiết.
Phòng đàn ở tầng hai có một cây piano màu đen cỡ trung, đây là cây đàn yêu thích của Phục Vân, tuy rằng cảnh đánh đàn đã quay xong từ sớm nhưng cây đàn vẫn chưa được dọn đi, thậm chí nắp đàn còn chưa khép lại.
Tả Ninh đi đến bên cây piano, vươn tay lướt nhẹ trên phím đàn, bất giác nhấn xuống vài phím.
Phím đàn phát ra âm thanh cao thấp không đồng nhất, trong căn phòng rộng lớn âm thanh cứ quanh quẩn, thật sự không dễ nghe.
"Em muốn học piano?"
Thanh âm Thu Dật Bạch từ cửa truyền đến, Tả Ninh theo bản năng rút tay lại: "Không đâu, chỉ là tùy tiện nhìn xem."
"Vừa rồi anh đã nhìn em rất lâu." Thu Dật Bạch như đang suy tư mà nhìn cô, "Mỗi căn phòng ở một tầng lầu em đi qua đều nghiêm túc nhìn ngắm, như thế nào? Luyến tiếc sao?"
Tả Ninh nhếch môi cười: "Cứ cho là vậy đi, dù sao cũng đã ở đây hơn một tháng."
"Cũng mới hơn một tháng, không đến mức làm em thương nhớ như vậy chứ?" Thu Dật Bạch đi lên phía trước ôm eo cô, "Bảo bối, em thích biệt thự này sao? Nếu em thích anh có thể gọi người giữ lại, về sau có thời gian liền đến đây ở."
Tả Ninh lắc đầu: "Không cần."
"Không cần lo lắng, đây là biệt thư của tập đoàn Thu Viễn mà một phần của tập đoàn Thu Viễn cũng là của anh. Anh nói với bọn họ một tiếng là được, không thành vấn đề.
"Nghe giọng của Thu nhị thiếu gia ngất trời như vậy nếu em muốn toàn bộ khu nghỉ dưỡng ở đây, anh cũng có thể cho em sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần em muốn!"
"Anh thôi đi!" Tả Ninh đẩy anh ra, cười khổ thở dài một tiếng, "Thật sự không cần, hầu hết những thứ này đều là dựng lên để đóng phim, giả thì chính là giả, cần gì phải tự lừa mình dối người?"
Thu Dật Bạch không rõ ý tứ của cô, đang muốn truy hỏi lại thấy cô cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tiếp theo đi lên núi ba ngày, đêm nay chúng ta cần phải ăn no nê một bữa, anh phụ trách chọn một nơi ăn ngon đi."
Bị cô nói như vậy, Thu Dật Bạch lập tức quên mất thắc mắc trong lòng, nắm tay cô ra ngoài: "Anh bảo đảm, nhà hàng anh ăn qua là ngon nhất trong tất cả các nhà hàng."
Hai người bọn họ chính thức quen nhau đến bây giờ mới hơn nửa tháng nhưng bởi vì mỗi ngày ở đoàn phim cho nên lần này là lần đầu tiên bọn họ giống như những cặp đôi khác, kéo tay cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Nhà hàng này tên là "Dục Tuyền", nằm ở gần hai tòa nhà lớn tập đoàn Thu Viễn và Tinh Thần Giải Trí.
Nơi này vốn là trung tâm thương mại cực kỳ phồn hoa, mà nhà hàng này lại ở giữa những cao ốc 50 tầng trọc trời, xem vị trí ở đây cũng không phải người bình thường có thể đến.
"Nhà hàng này lịch hẹn trước hình như là đã dài đến năm sau, nhưng mà không cần lo lắng, vừa hay ba anh có bạn ở đây, bên trong có giữ lại chỗ chỉ dành cho người quen, em là bạn gái của anh, không tính là người ngoài."
Thu Dật Bạch kéo tay Tả Ninh, đi theo người phục vụ vào đại sảnh bên cạnh, trên mặt vừa đắc ý vừa cưng chiều: "Bảo bối, về sau em không phải là người ngoài, nơi này em muốn tới thì tới, lúc nào cũng có thể hưởng thụ sự phục vụ cao quý nhất."
Nói xong, anh đột nhiên không đứng đắn, ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Khung cảnh ở nơi này không chỉ thích hợp để ăn cơm mà còn thích hợp để ăn em, em có muốn thử không?"
Hai tai Tả Ninh đỏ lên, thẹn quá hóa giận đẩy anh ra hung hăng mắng: "Không biết xấu hổ!"
Thu Dật Bạch tâm tình càng thêm sung sướng, tiếp tục nói nhỏ ở bên tai cô: "Bảo bối, chúng ta đã làm qua nhiều lần như vậy em còn thẹn thùng cái gì?"
Đôi khi, Tả Ninh có cảm giác vào nhầm hang sói, Thu Dật Bạch chính là con sói vĩnh viễn ăn không no, vẫn không biết xấu hổ.
Đại sảnh rộng lớn, tổng cộng có 4 gian lớn nhỏ, cách bày trí không giống nhau và không có người.
Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh ngồi xuống bàn ăn ở cạnh cửa số, liên tiếp mười mấy món ăn được người phục vụ dọn ra, Tả Ninh vẫn luôn trừng mắt với anh.
"Chúng ta chỉ có hai người, anh kêu nhiều món như vậy làm gì? Mười mấy món đủ cho hai mươi người ăn."
"Đương nhiên là muốn cho em nếm thử!"
Thu Dật Bạch dựa toàn bộ người trên người Tả Ninh, "Bảo bối, đừng vì anh mà tiếc tiền, anh có rất nhiều tiền. Thực ra anh tới đây ăn bọn họ đều miễn phí, nhưng mà người ta da mặt mỏng, mỗi lần đều phải ghi sổ."
"A, em đã nói anh là Thu nhị thiếu gia, anh không có tiền thì ai có tiền?"
"Lại trêu chọc anh, xem ra ngày thường trừng phạt còn chưa đủ."
Thu Dật Bạch đè Tả Ninh trên ghế sô pha, "Đã nói với em bao nhiêu lần, tiền của anh là tiền làm đạo diễn kiếm được, còn có đầu tư, sau khi tốt nghiệp đại học anh không hề ngửa tay xin tiền gia đình, em không được nghĩ oan cho anh."
"Trời ơi, né đầu ra, ngứa!"
"Ngứa ở đâu? Phía dưới sao? Muốn anh giúp em hết ngứa không?"
"Thu Dật Bạch!" Tả Ninh lại thẹn quá hóa giận đẩy người đàn ông đang vùi đầu trên cổ ra, "Anh có thể đứng đắn một chút không? Đây là ở bên ngoài!"
"Bởi vì ở bên ngoài nên mới kích thích, bảo bối đừng trốn, anh ôm một chút, không làm gì khác."
"Không được, sẽ có người tiến vào."
"Ở đâu ra người? Nơi này sẽ không có người ngoài vào, đồ ăn dọn cũng đã lâu."
Vừa dứt lời, môi anh liền hôn xuống, đầu tiên là tham lam mút môi cô, sau đó lại nhẹ nhàng cạy ra hàm răng, hút cắn đầu lưỡi mềm mại.
Tả Ninh vô thức duỗi tay vòng qua cổ anh nhiệt tình đáp lại.
Anh cũng không hút thuốc, trên người lại thoáng mùi nước hoa dễ chịu làm cô mỗi lần bất tri bất giác đều say mê.
"Lạch cạch!"
Cửa đại sảnh bị người ta mở ra, ngay sau đó truyền đến tiếng người phục vụ: "Nơi này vừa rồi đã có người, hai vị có thể..."
Sau đó, thanh âm người phục vụ đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy hai vị khách quý lúc nảy đang ở trên sô pha kịch liệt mà ôm hôn.
Loại tình huống này cô đã gặp nhiều nhưng là trong giây lát nhìn thấy vẫn không phản ứng kịp.
Mơ hồ nghe được có người tới, Tả Ninh dùng sức đẩy Thu Dật Bạch ra.
Hai người thật vất vả mới tách ra, thở dốc nhìn về phía cửa, đập vào mắt là hai gương mặt tuấn tú, hơn nữa trong ánh mắt lại cực kỳ lạnh nhạt.
Thu Dật Mặc.
Du Hạo Nam.
-----------------------------
Ad không có quên up đâu nha mọi người không cần nhắc ad. Chỉ là bận việc xong việc rồi thì sẽ có bù