Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang sức mà Phương Dĩ Nhu dùng trong hôn lễ đại bộ phận đề là hàng định chế, nhưng mà hình như cô có vẻ không vừa lòng lắm, bây giờ có thời gian rảnh lại hẹn Tả Ninh đi dạo cùng cô, nhìn xem có cái gì vừa ý không.



Chỗ này là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, tất nhiên là các cửa hàng đều san sát nhau, cần các loại nhãn hiệu gì cũng đều có, chỉ cần có tiền, dạo phố không hề lao lực chút nào.



Khi tới cửa hàng châu báu tầng bảy chiếm cứ toàn bộ trung tâm thương mại, Tả Ninh mới phát hiện bốn phía đều là tiêu chí quen thuộc của tập đoàn Châu Nhân.



Tuy rằng lúc trước chỉ là một công ty tiêu thụ nhỏ, nhưng bây giờ tập đoàn Châu Nhân đã hoàn chỉnh về sản phẩm mua sắm——chế tác châu báu——hệ thống nhã hiệu tiêu thụ, ở đây có đủ các loại cửa hàng cao cấp tất nhiên cũng đủ tư cách xa xỉ như vậy.



Nhưng mà còn chưa kịp đi một vòng trong cửa hàng, Tả Ninh liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc từ người bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, thật là không thể không cảm thán đúng là oan gia ngõ hẹp.



Liên Kỳ Vân hiển nhiên cũng nhìn thấy Tả Ninh, nhưng đại khái là ngại với Thu Dật Mặc đang ở bên cạnh, hai ngày trước mới vừa ăn một bạt tai của cô xong hôm nay cư nhiên còn có thể cũng cô mỉm cười chào hỏi: "Trùng hợp như vậy, Tả tiểu thư cũng ở đây."



Thái độ của cô ta như vậy làm Tả Ninh nhớ lại ngày hôm qua khi cùng Thu Đồng Tâm nói chuyện phiếm, đánh giá của Thu Đồng Tâm đối với người chị dâu này là:



"Vị đại tiểu thư kia không hề đơn giản, kỹ thuật diễn của cô ta tuyệt đối là cấp bậc ảnh hậu, trưởng bối trong Thu gia đều bị cô ta hù đến sửng sốt, nói cô ta ưu nhã hào phóng, thiện lương hiếu thuận, sau này nhất định sẽ là một nội trợ hiền thục của Thu lão đại."



"Đúng là trùng hợp." Tả Ninh tất nhiên cũng bày ra gương mặt tươi cười, "Liên tiểu thư đến đây để xem trang sức đính hôn sao?"



"Đúng vậy, vừa vặn hôm nay A Mặc có thời gian rảnh, để anh ấy đưa tôi đi dạo."



Rốt cuộc cũng đã gặp qua Thu Dật Mặc, Phương Dĩ Nhu vẫn lễ phép chào hỏi cùng hắn, đổi lấy cũng chỉ là gương mặt không mặn không nhạt đáp lại, hơn nữa cô có thể rõ ràng cảm nhận được, tầm mắt của hắn vẫn luôn đặt trêи người Tả Ninh.



Cô lo lắng Tả Ninh nhìn thấy Thu Dật Mặc cùng với niềm vui mới của hắn sẽ thấy xấu hôt, chỉ có thể kéo tay Tả Ninh đi đến quầy bên kia xem vòng cổ.



"Tôi nghe nói công ty của các người 5 năm trước ở Thuỵ Sĩ đã đấu giá được một viên kim cương hồng nhạt hiếm có, làm thành một chiếc vòng cổ điếu truỵ, chiếc vòng cổ kia tại sao không có trong tiệm?"



Nghe xong vấn đề của Liên Kỳ Vân, nhân viên bán hàng nhanh chóng cười làm lành: "Thực xin lỗi, Liên tiểu thư, chiếc vòng cổ kia là do công ty đặc biệt định chế, không bán ra ngoài."



"Không bán ra? Tin tức đều đã truyền ra bốn phía, như thế nào lại không bán?"



"Thực xin lỗi, Liên tiểu thư, đây là quyết định của tổng bộ, nguyên nhân cụ thể như thế nào chung tôi không rõ, ngài có thể xem các mẫu khác ở trong cửa hàng......."



"Nhưng tôi vẫn muốn cái kia." Liên Kỳ Vân vẻ mặt ủy khuất nhìn Thu Dật Mặc, "Mặc, không phải công ty của anh vẫn luôn hợp tác với tập đoàn Châu Nhân sao? Có thể cùng bọn họ nói chuyện, bán chiếc vòng kia cho em được không, bao nhiêu tiền cũng được."



Thu Dật Mặc lạnh lùng nói: "Cô cảm thấy lấy quan hệ hiện tại của tôi với Du Hạo Nam, anh ta sẽ nghe tôi?"



"Thu tổng thật đúng là tự mình hiểu lấy." Giọng nói cao ngạo lại tràn ngập từ tính từ xa xa truyền đến, Tả Ninh không khỏi sửng sốt một chút.



Đưa ánh mắt nhìn lại, đúng là Du Hạo Nam vũ khí hiên ngang đang từ một phòng nghỉ đi ra, nhìn phía sau hắn còn có mấy nam nhân mặc tây trang đi giày da, đoán chừng là vẫn luôn ở bên trong bàn công việc.



Lúc trước chính là Du Hạo Nam đưa Tả Ninh đến bệnh viện làm kiểm tra, Phương Dĩ Nhu tất nhiên cũng nhận ra hắn, bây giờ thấy tình huống này, cô thật sự muốn đỡ trán nói một câu, thế giới này thật nhỏ.



"Liên tiểu thư là muốn hỏi chiếc vòng cổ kia vì sao không bán ra ngoài đúng không?" Du Hạo Nam đắc ý giương khoé môi, "Bởi vì đó là tập đoàn Châu Nhân cố ý chế tạo cho phu nhân chủ tịch."



Nói đến đây, hắn đột nhiên đi tới một phen ôm lấy vai Tả Ninh, "Nhạ, chính là vị này, phu nhân chủ tịch tương lai."



Tả Ninh lập tức không phản ứng kịp, chỉ có thể để hắn tuỳ ý ôm, nhưng mấy vị giám đốc cùng với nhân viên bán hàng trong tiệm, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Tả Ninh.



Hoàn toàn bỏ qua ánh mắt lạnh băng của Thu Dật Mặc, Du Hạo Nam cúi đầu nhìn Tả Ninh, ôn nhu nói: "Nhưng mà vòng cổ này còn chưa có đặt tên, em nói xem nên đặt là Du Ninh, Nam Ninh, hay là..... Bỏ đi, tất cả đều khó nghe, chỉ trách ba anh lúc trước không cho anh lấy một cái tên đôi xứng với em, thật sự không được, hay là phỏng theo trứ danh của Hải Dương chi tâm và Vương Quốc chi tâm, gọi nó là nam chi tâm đi, đại biểu cho trái tim của anh tặng cho em."



Mẹ ơi, quá buồn nôn, Tả Ninh nhịn không được dùng khuỷu tay thọc thọc hắn một chút, ý bảo với hắn ở đây còn có người ngoài, ai ngờ liếc mắt liền nhìn thấy, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều nhìn cô với biểu tình cảm động sâu sắc với hâm mộ ghen tị.



Phương Dĩ Nhu ở một bên thở dài một tiếng, móc điện thoại ra gửi cho Phương Kinh Luân một tin nhắn: Tình đich quá cường đại, nhanh hành động, nhớ quý trọng.



Từ toilet đi ra, Tả Ninh liền nhìn thấy Thu Dật Mặc đang đứng ở bên ngoài chờ, hắn hình như rất thích như vậy hay sao.



"Có việc gì không?"



"Em với Du Hạo Nam châm lại tình xưa?"



"Vẫn là câu nói kia, có liên quan gì đến Thu đại công tử anh sao?"



Đón nhận con ngươi thâm thuý lạnh nhạt của hắn, Tả Ninh cười khẽ lắc đầu, "Nhưng mà hình như lần này thật sự có quan hệ. Nếu khi không phải lần trước ngài gửi ảnh cưới, Du Hạo Nam sẽ không biết tôi ở đâu, chúng tôi làm sao có thể, theo như lời ngài nói, châm lại tình xưa?"



Thu Dật Mặc tiến lên một bước, nắm lấy tay cổ tay cô, giọng nói lạnh băng tới cực điểm: "Em quên đã từng bị anh ta tổn thương nghiêm trọng như thế nào sao?"



"Như thế thì sao?" Tả Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng, "Thu tổng Thu đại công tử, ngài chính là người đã có hôn thê, mong ngài chú ý ngôn hành cử chỉ."



Lực đạo của hắn quá lớn, niết đến Tả Ninh sinh đau, giãy giụa một chút cũng không tránh thoát, cô cũng không hề lộn xộn, chỉ là bày ra vẻ mặt trào phúng mà nhìn hắn: "Như thế nào? Lần này còn muốn cường hôn? Hoặc là...... Mạnh hơn? Thu tổng không phải là muốn cùng tôi ở WC yêu đương vụng trộm chứ? Đáng tiếc, vị hôn thê của ngài còn ở bên ngoài, Du Hạo Nam cũng còn ở bên ngoài, anh đoán xem nếu là tôi và anh ở chỗ này làʍ ȶìиɦ, bọn họ vài phút sau có vọt vào không?"



Thu Dật Mặc yên lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, lúc này mới chậm rãi buông tay.



Khi tới quầy bên, Tả Ninh quả thực nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Liên Kỳ Vân, nhưng mà bây giờ cô không muốn nóng nảy dùng cái việc nhỏ nhặt này để kϊƈɦ thích nữ nhân kia.



Nhìn thấy cổ tay của cô đỏ lên, Du Hạo Nam bỗng chốc từ ghế đứng dậy, nhanh chóng nắm lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: "Ai làm?"



Tả Ninh nhìn hắn lắc đầu, vốn định nói không có việc gì, không cần phải đi để ý, ai ngờ ánh mắt sắc bén ánh mắt của hắn đảo qua sau lưng cô, tiếp theo đó đột nhiên xông ra ngoài.



Thu Dật Mặc mới vừa đi ra, liền bị một quyền của Du Hạo Nam đánh vào mặt, toàn bộ cơ thể lảo đảo lui về sau mấy bước, tuy không té ngã, nhưng khóe miệng đã hiện lên tơ máu đỏ tươi, chỉ sợ rất nhanh nửa bên mặt cũng sẽ bầm tím.



Biến cố thình lình xảy ra làm mọi người trong tiệm đột nhiên không kịp phòng bị, chờ mọi người phản ứng lại muốn đi can ngăn, hai đương sự đã đứng thẳng người đối diện nhau, trong ánh mắt tràn ngập địch ý nhưng không có xu thế muốn tiếp tục động thủ.



"Sau này, cách xa nữ nhân của tôi một chút." Đây là câu nói duy nhất mà Du Hạo Nam nói với Thu Dật Mặc trước khi rời đi.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK