Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn tâm toàn ý.



Bốn chữ này giống như là ma chú, mỗi một khắc không ngừng xoay quanh trong đầu Tả Ninh.



Ngồi ở bên án thư suốt một buổi sáng, nói là muốn nghiêm túc sáng tác không muốn có người quấy rầy, nhưng cô ngay cả máy tính cũng không mở ra.



Trêи thực tế, cô đã lâu không đánh chữ, bây giờ cô căn bản không có cách nào tập trung tinh thần sáng tác cốt truyện mới.



"Ong ong ong......" Đột nhiên điện thoại trêи mặt bàn rung lên làm cô giật mình, nhìn kỹ lại điện báo là một dãy số xa lạ.



"Xin chào."



"Tôi là Dương Cảnh Diệu."



"Có việc sao?"



"Bảo Du Hạo Nam nhận điện thoại."



"A? Anh ấy không ở chỗ này của tôi a."



"Cô hiện tại không ở bệnh viện?"



"Không a, sao lại ở bệnh viện?"



"Còn không phải là Du...... Từ từ, cô không biết?"



"Biết cái gì?"



"Tình trạng của ba cậu ta không ổn, đã nằm viện hai ngày, tôi cho rằng cô đến bệnh viện cùng cậu ta mới nói Thu Đồng Tâm đưa số điện thoại của cô cho tôi, tại sao cô......"



Tả Ninh lúc này mới nhận ra, hình như hai ngày nay cô chưa thấy qua Du Hạo Nam, thận chí hắn cũng chưa liên hệ với cô, nhưng cô vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là đang bận công việc.



Ngay cả Dương Cảnh Diệu cũng đương nhiên cho rằng cô sẽ ở bên cạnh hắn, nhưng cô cư nhiên vẫn không biết nhà hắn xảy ra chuyện.



Theo tin nhắn Dương Cảnh Diệu gửi tới, là một bệnh viện khác của Phương thị, Tả Ninh ở bên ngoài phòng bệnh VIP nhìn thấy Du Hạo Nam.



Đó là Du Hạo Nam tiều tuỵ chật vật mà cô bao giờ từng nhìn thấy.



Áo sơmi nhăn lại, tóc hỗn độn, vành mắt thâm đen, dưới cằm còn có thể nhìn thấy râu nhỏ lún phún trồ ra.



Du Hạo Nam như vậy, ánh mắt đầu tiên khi mới nhìn thấy, cô liền cảm thấy chóp mũi cay cay.



Cô rất đau lòng.



Thẳng đến khi cô chậm rãi đi đến hắn trước mặt, hắn mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: "Sao em lại tới đây?"



Nhìn hắn trong mắt trải rộng tơ máu hồng hồng, Tả Ninh càng cảm thấy trong lòng đau đến lợi hại: "Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho em?"



"Vốn là đã chuẩn bị nói, nhưng mà hôm trước thấy em chơi vui vẻ như vậy, cũng không muốn quấy rầy em."



Hôm trước, là sinh nhật của Phương Kinh Luân, bọn họ cùng nhau đi Disney, xác thật chơi thật sự vui vẻ.



Ngày hôm qua, bởi vì nghĩ đến sinh nhật của Thu Dật Bạch tổ chức không thành, cô lại bồi Thu Dật Bạch một ngày.



Nhưng chỉ duy nhất một điều cô không phát hiện, khi cô vui vẻ hạnh phúc lại có người rất thống khổ.



Thấy vẻ mặt hối hận của cô, Du Hạo Nam lắc đầu: "Không liên quan đến chuyện của em, kỳ thật cũng là anh không muốn em nhìn thấy bộ dáng chật vật này của anh."



Chỉ chỉ đầu mình, hắn cười khổ một tiếng: "Anh như vậy, rất khó coi đúng không?"



"Không có, không khó coi." Tả Ninh chậm rãi cúi người ra phía trước, mềm nhẹ ôm hắn, "Du Hạo Nam, em ở đây, em ở đây cùng anh."



Du Hạo Nam cứ như vậy ngồi ở sô pha hành lang, đôi tay ôm lấy eo cô, đem đầu dính sát vào phần bụng mềm mại.



Sau một hồi, hắn mới lẩm bẩm nói: "Anh đã sớm đoán được sẽ có ngày này, tuổi tác của ông ấy đã lớn, nhất định sẽ có ngày này. Anh vẫn luôn cho rằng anh hận ông ấy, nhưng mà nguyên lai...... Anh cũng luyến tiếc ông ấy, mẹ anh đã đi rồi, ông ấy lại rời đi, anh đã không còn thân nhân."



Hơi hơi ngửa đầu đem nước mắt đảo quanh hốc mắt nghẹn trở về, Tả Ninh duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Sẽ không, còn có em, em ở cùng anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều ở cùng anh."



Ba của Du Hạo Nam đã 70 tuổi, gần hai năm nay thân thể vẫn luôn không tốt, bây giờ tuy đã được đưa đến bệnh viện, nhưng kỳ thật bất kỳ ai cùng biết, tất cả mọi chuyện chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cho dù là bác sĩ giỏi thế nào cũng không làm được gì.



Tả Ninh vẫn là lần đầu tiên ở bên ngoài tin tức nhìn thấy người mà Du Hạo Nam hận nhiều năm, nhưng mà ông ấy vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, Du Hạo Nam nói mấy ngày nay vẫn luôn là thế này, mỗi ngày cũng chỉ đứt quãng tỉnh lại vài lần.



Từ nhà đã đóng gói sẵn đồ ăn, Tả Ninh nửa lừa gạt nửa cưỡng ép bắt Du Hạo Nam ăn xong, không bao lâu hắn liền dựa vào vai cô ngủ. Hắn đã hai ngày không chợp mắt, xác thật cần phải nghỉ ngơi thật tốt.



Tả Ninh không có cách nào đưa hắn lên trêи giường, chỉ có thể để cơ thể hắn nằm lên trêи sô pha.



Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của hắn, cô lại đi vào phòng tắm lấy khăn lông với chậu rửa mặt giúp hắn lau mặt rửa chân. Nhưng từ trạng thái ngủ say của hắn bây giờ, cho dù cô có làm mạnh mẽ, kỳ thật hắn cũng sẽ không tỉnh.



Làm xong cái này cô mới nhớ tới chuyện lúc trước gọi điện thoại cho Dương Cảnh Diệu, chỉ có thể gửi cho hắn một tin nhắn: Điện thoại của anh ấy hết pin nên mới tắt máy, người không có việc gì, anh yên tâm.



Dừng một chút cô lại gửi thêm một tin: Nhưng mà anh ấy rất mệt, mấy ngày này để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện công ty đành phiền toái anh xử lý, chỗ này còn có tôi, tôi sẽ chiếu cố anh ấy.



Du Hạo Nam vẫn ngủ rất say, Tả Ninh liền ngồi ở bên giường bệnh thay hắn nghiêm túc túc trực ba hắn, nhưng mà tận đến lúc chạng vạng, lão nhân gia mới từ trong hôn mê tỉnh lại.



"Cho ta nước......"



Nghe thấy âm thanh khàn khàn, Tả Ninh nhanh chóng cầm lấy một bình nước giữ ấm, cắm ống hút để sát vào bên miệng ông ấy.



Hút mấy ngụm nước lão nhân gia mới chậm rãi mở mắt ra, phát hiện người trước mặt không phải Du Hạo Nam cũng không phải y tá, rõ ràng sửng sốt một chút: "Cô là......"



"Xin chào bác trai, con tên là Tả Ninh, là bạn của Du Hạo Nam, anh ấy ngủ rồi, con thay anh ấy chiếu cố bác, bác có yêu cầu gì cứ nói với con, không cần phải khách khí."



Lão nhân gia đánh giá cô hồi lâu, lại gian nan xoay đầu nhìn Du Hạo Nam đang nằm trêи sô pha, nhếch miệng cười cười.



"Bác trai, bác có chỗ nào không thoải mái sao, có cần con giúp bác gọi bác sĩ không?"



"Không cần, giúp ta nhâng giường lên đi."



Lão nhân tuy rằng già nua suy yếu, nhưng hiện tại tinh thần thoạt nhìn hình như cũng không tệ lắm, cư nhiên chủ động cùng Tả Ninh nói chuyện phiếm.



"Tính tình của Hạo Nam không tốt, ngày thường con cũng chịu không ít tức giận của nó đi?"



"Không có không có, anh ấy kỳ thật rất tốt, rất ôn nhu, cũng rất săn sóc."



"Đây là lần đầu tiên ta nghe được có người đánh giá nó như vậy, ngày thường ở công ty không có người nào là không sợ nó."



"Anh ấy là chủ tịch, tất nhiên cần phải có khí thế vương giả, con cũng rất thích thái độ của anh ấy khi làm việc, nhưng mà khi buông công việc xuống anh ấy lại chính là một đứa trẻ, cái con giỏi nhất chính là dỗ trẻ nhỏ, cho nên sẽ không phải chịu tức giận của anh ấy."



"Vừa nhìn là biết con là một cô gái rất thông minh, Hạo Nam có thể quen biết con, chính là phúc phận của nó."



"Bác trai quá khen, chủ yếu vẫn là do tình tình của Du Hạo Nam rất tốt, khoan dung rộng lượng, cho nên là bác trai có phúc phận tốt mới có một người con trai tốt a."



"Không chỉ có thông minh, cãi còn rất ngọt, biết cách chọc ông già như ta vui vẻ."



"Con chỉ là nói sự thật mà thôi."



Du Hạo Nam từ trong mộng tỉnh lại, nhìn đến chính là hình ảnh như vậy.



Lão nhân gia hòa ái dễ gần, đầy mặt vui vẻ, cô gái trêи mặt vẫn luôn treo nụ cười ngọt ngào, thanh âm tinh tế, ngữ điệu ôn nhu.



Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, lưu lại ánh sáng mờ nhạt trêи mặt hai người.



Hình ảnh như vậy, thật đẹp.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK