Thật cẩn thận đứng trước gương quan sát, Phương Dĩ Nhu nhăn nhăn mày: "Lúc trước liền nghĩ có chút đặc biệt, tại sao bây giờ nhìn lại có chút biệt nữu* như vậy?"
(*Biệt nữu: khó chịu, kỳ cục)
"Nhìn rất đẹp, khí thế mười phần, rất xứng với chị a, nhưng mà lúc mặc xác thật quá lao lực, chị xem chị đi đường cũng lao lực, đợi đến lúc hôn lễ mặc nhất định sẽ rất mệt."
"Chị cũng cảm thấy có một chút..... Như thế nào cũng thấy có chút giống nhà giàu mới nổi a?" Phương Dĩ Nhu chỉ chỉ bộ váy Tả Ninh vừa thay ra, "Chị cảm thấy bộ kia đẹp mắt hơn."
Tả Ninh không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Chị Dĩ Nhu chị đừng có đùa em, giá cả của bộ váy này đắt gấp mấy chục lần bộ kia, không phải chị muốn một lần nữa chọn cái kia đấy chứ?"
"Chính là chị cũng cảm thấy mặc cái này có cảm giác giống như trực tiếp trải nhân dân tệ lên người, quá cao điệu."
"Nha, chị của em rốt cuộc cũng ý thức được chị ngày thường rất cao điều?" Phương Kinh Luân từ xa xa đi tới, nghiêm túc đánh giá Phương Dĩ Nhu một chút, sau đó liền không nhịn được gật đầu, "Chậc chậc, tại sao chị không đem tất cả mấy cái kim cương châu báu phỉ thuý đó trải hết lên người?"
Tả Ninh kinh ngạc nhìn Phương Kinh Luân: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới xem bộ dáng em mặc áo cưới." Thấy cô đã thay lại quần áo của mình, Phương Kinh Luân không khỏi có chút thất vọng, "Ninh Ninh, sao em không đợi anh tới a?"
"Em không biết anh muốn tới nha."
"Vậy bây giờ em mặc lại lần nữa cho anh xem đi." Phương Kinh Luân liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp bộ áo cưới kia, vội vàng gỡ xuống đưa cho Tả Ninh, "Mặc thử cái này đi, ảnh chụp siêu đẹp, anh vẫn còn chưa xem đủ."
"Mặc cái này rất phiền toái, anh đã xem qua ảnh chụp......"
"Ảnh chụp với người thật làm sao mà giống nhau được, Ninh Ninh, em mặc một chút cho anh xem đi, nếu em sợ phiền toái anh có thể mặc giúp em nha!"
Phương Dĩ Nhu đứng ở một bên nhìn bộ dáng làm nũng của em trai mình liền cả kinh đến da gà rớt đầy đất:
"Phương Kinh Luân, cậu nha đã là một nam nhân trưởng thành 27 tuổi rồi, ở bên ngoài có thể chú ý hình tượng một chút không, đừng có làm cho Phương gia chúng ta mất mặt?"
Tả Ninh cuối cùng vẫn không lay chuyển được Phương Kinh Luân, đành quay lại phòng thử đồ thay bộ váy cưới kia, cũng may cô tay mắt lanh lẹ kịp thời đóng cửa, nếu không để Phương Kinh Luân đi theo cô vào phòng thay quần áo, không biết chừng sẽ phát sinh cái gì a.
Chờ khi Tả Ninh từ phòng thử đồ đi ra ngoài, ánh mắt Phương Kinh Luân nhìn cô đều thay đổi. Nói dễ nghe một chút thì là kinh diễm, nói khó nghe một chút thì chính là biểu tình cơ khát của sói đói khi nhìn thấy tiểu bạch thỏ.
"Lộ quá nhiều." Phương Kinh Luân một bên đứng ở sau lưng cô giúp cô sửa sang lại khoá kéo, một bên lẩm bẩm tự nói, "Nếu như hai chúng ta kết hôn, anh tuyệt đối sẽ không để em mặc như vậy, nhưng mà mặc bộ này ăn uống cũng rất được, chi bằng chúng ta mua nó đi?"
"Anh điên rồi? Loại quần áo này, ngoại trừ hôn lễ, cho dù ngày thường tham gia tiệc hội cũng không thể mặc, mua nhiều rất lãng phí a?"
"Em ở nhà mặc cho anh xem là được a." Phương Kinh Luân ôm cô từ phía sau lưng, ở bên tai cô nói nhỏ, "Nhìn em mặc thành như vậy anh đều ngạnh, thật muốn để em
mặc bộ quần áo như thế này làm với anh một lần."
"Đây chính là ở bên ngoài, anh đừng nghĩ xằng bậy. Bây giờ đã xem rồi, em có thể đi thay quần áo lại được không?"
"Đừng nha!" Phương Kinh Luân buông tay ra, xoay cơ thể cô đối diện lại với hắn, sau lại lui về sau mấy bước nghiêm túc đánh giá một phen, đột nhiên quay đầu nhìn giám đốc Hannah vẫn luôn đi theo một bên, "Bộ này đã có người đặt trước chưa? Nếu không có thì tôi muốn, nếu có người đặt rồi vậy thì làm cho tôi một bộ giống bộ này y đúc."
Hannah mỉm cười nói: "Đây là hàng thiết kế triển lãm, trước mắt không có người đặt trước, tiên sinh yêu cầu nói là có thể bán."
"Được, vậy tôi muốn bộ này."
"Phương Kinh Luân, có phải anh ngại tiền nhiều dùng không xong không? Còn nữa, đây là áo cưới, anh tùy tùy tiện tiện liền mua bộ áo cưới, thích hợp không?"
"Hình như đúng thật là có chút không thích hợp." Phương Kinh Luân giống như suy tư gì đó gật đầu, "Nếu không..... Hai chúng ta dứt khoát tổ chức hôn lễ đi? Như vậy không phải thích hợp rồi sao?"
Tả Ninh vô lực trừng mắt hắn một cái, còn chưa kịp phản bác, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, cư nhiên lại nhìn thấy Văn Khải An đã lâu không gặp.
Còn chưa có kịp mở miệng hỏi gì, cô đã bị nam nhân vội vàng kéo vào trong ngực.
Văn Khải An vẫn còn đang há miệng thở dốc, tim đập đặc biết kịch liệt, ngay cả áo sơ mi trước nay không nhiễm một hạt bụi cũng đã bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, cả người chật vật trước nay chưa từng có.
Gắt gao ôm Tả Ninh thở dốc một hồi lâu hắn mới bình ổn hơi thở, giọng nói khàn khàn nói: "Không cần kết hôn có được không? Không cần gả cho cậu ta được không?"
Tả Ninh còn đang muốn hỏi chuyện kết hôn là như thế nào, nhưng nghe thấy hắn nói chuyện đều có chút phát run, liền bất giác duỗi tay ôm lấy eo hắn trấn an: "Anh làm sao vậy?"
Phương Kinh Luân lúc này mới từ trong ngây người phản ứng lại: "Này, Văn Khải An, anh làm gì?"
Nếu không phải bản thân đang ở nơi công cộng, hắn đã sớm xông lên đem hai người tách ra, lại hung hăng đánh cho nam nhân kia mấy quyền.
Ôm thêm một lát, Văn Khải An mới buông Tả Ninh ra, nhưng lại chưa từng cho Phương Kinh Luân một cái liếc mắt, chỉ thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của Tả Ninh: "Anh thích em, em không cảm nhận được sao? Em nói em không cần tình yêu, được, anh không cho em tình yêu, em để anh bồi em là được, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, cho dù em không thích anh cũng không thành vấn đề, nhưng em.... Đừng kết hôn, không cần phải gả cho nam nhân khác, được không?"
Tả Ninh ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhìn hai bên hốc mắt hắn sớm đã đỏ, nhìn mồ hôi trêи trán hắn không ngừng chảy xuống, nhìn áo sơ mi của hắn đã ướt phân nửa, nhất thời căn bản không biết nên nói cái gì.
Cô trước nay đều chưa từng nghĩ tới, nam nhân lạnh nhạt lại ít lời này, cư nhiên còn có một mặt như vậy, hắn chật vật, trong mắt hắn cực nóng, đều khiến người ta đột nhiên không kịp phòng ngừa, cũng làm người ta có chút...... Không tự chủ được say mê.
Phương Kinh Luân đã phẫn nộ, trái tim lại càng hoảng loạn, cuối cùng bước nhanh lên phía trước đẩy Văn Khải An ra, cánh tay đặt lên vai của Tả Ninh: "Anh đừng có quá phận!"
Văn Khải An đứng thẳng người lạnh lùng mà nhìn hắn: "Theo đuổi nữ nhân mình thích, có cái gì mà quá phận?"
Khí thế giương cung bạt kiếm làm Hannah ở một bên xem đến run sợ trong lòng. Âm thầm suy nghĩ vạn nhất nếu như hai nam nhân tình địch này đánh nhau, trong tiệm lại không có bảo an thì nên làm thế nào cho phải, kết quả lại nghe thấy tiếng bước chân từ một đầu khác lại gần.
Thấy rõ người đến là một nam nhân cao lớn tuấn lãng, hơn nữa lại rất vội vàng, sắc mặt xanh mét, Hannah nhịn không được ở trong lòng thở dài một tiếng. Cái này mẹ nó sẽ không phải cũng là tình địch chứ? Nếu ba nam nhân ở chỗ này đánh nhau, liệu có khiến cả tầng lầu này phá huỷ không?
Editor: sacnu
*Mọi người có đoán được người đến là ai không nè??
Các nam chính đã xuất hiện hết rồi, bỏ phiếu một chút đi, mọi người thích nam chính nào nhất nào?