Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, dựa theo "Trực ban biểu", ngày Trừ Tịch* hôm nay là Cao Hạ chiếu cố Tả Ninh.



(*Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.



Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.)



Nhưng mà một ngày lễ quan trọng như vậy, mỗi người đều có nhà để về, có người nhà cùng vui vẻ, xác thật cùng chỉ có Cao Hạ có thể làm bạn với Tả Ninh.



Nga, năm nay còn nhiều thêm một Thu Dật Bạch.



Mới sáng sớm, Thu Dật Bạch đã tới bên này của Tả Ninh, thương lượng cùng với hai người đang ăn sáng chuyện cùng nhau ăn tết.



Tả Ninh nghiêm túc nhìn hắn: "Anh xác định không quay về?"



Căn cứ theo tin tức mà cô biết được từ chỗ của Thu Đồng Tâm, Thu Dật Bạch tuy rằng đã đoạn tuyệt quan hệ với Thu gia, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên đi thăm gia gia tuổi cao thân thể lại không tốt, mấy ngày giống như Tết Âm Lịch này, tin tưởng lão nhân gia cũng nhất định sẽ kêu hắn trở về.



"Về chỗ nào? Nơi đó đã không phải nhà của anh." Thu Dật Bạch không sao nhún nhún vai, "Chờ khi xong năm những cái thân thích lung tung rối loạn đó đều đi rồi, anh một mình đến gặp gia gia là được."



Cao Hạ lấy giấy ăn xoa xoa miệng: "Tôi vừa mới mới tra được gần đây vẫn còn một siêu thị bán hàng, chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu ăn, đi cùng không?"



Nếu không phải Tả Ninh bây giờ bỏ gậy hỗ trợ ra tốc đi đường so với rùa đen còn chậm hơn, cô thật sự muốn cùng bọn họ đi ra ngoài một chút, bất đắc dĩ què chân, cô chỉ có thể ở nhà chán chết một mình.



Chờ hai nam nhân từ siêu thị trở về, cô nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay bọn họ mà sợ ngây người: Câu đối xuân, chữ phúc, cây quất, các loại quả hạch, trái cây, rau dưa, thịt cá......



"Không phải chứ? Lần trung thu đó đã liền rất phong phú, bây giờ qua năm định làm giống như Mãn Hán toàn tịch*?"



(Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.)



"Nếu em thích, cũng có thể a, anh đối với trù nghệ của rất có tin tưởng." Cao Hạ mỉm cười với cô, "Không phải em rất thích cảm giác gia đình sao? Bây giờ chỗ này, còn không phải là nhà của em sao? Tết nhất, nên hảo hảo thu thập một chút."



Vì thế, khi Tả Ninh hàng động không tiện ngồi trêи sô pha giống như một đại đương gia, Cao Hạ với Thu Dật Bạch đã phân công bắt đầu làm việc nhà, quét rác, dọn nhà, lau cửa sổ, rửa sạch tất cả các góc trong phòng.



Kỳ thật để biểu hiện tốt trước mặt Tả Ninh, các nam nhân mỗi khi chiếu cố cô đề sẽ giúp cô lau dọn nhà cửa. Vậy nên chung cư của cô vẫn luôn ngăn nắp sạch sẽ, nhưng nà hôm nay nhìn bọn họ lau dọn càng thêm tinh tế một phen, nhìn qua xác thật có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên.



Sau khi ăn xong bữa ăn mà Cao Hạ gọi là "Rất đơn giản, tùy tiện ăn một chút", kỳ thật là một bữa cơm trưa rất phong phú, hai nam lại cùng Tả Ninh xem phim điện ảnh một lát xong đó lại tiếp tục công việc lu bù.



Cao Hạ ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu phải dùng để đêm nay nấu ăn, bắt đầu làm một ít đồ lạnh, điểm tâm ngọt, cũng nấu rất nhiều loại canh, còn Thu Dật Bạch thì đi dán câu đối xuân với chữ phúc trước cửa.



Đương nhiên, đãi ngộ như vậy cũng chỉ giới hạn trong chung cư ba người họ, cửa phòng của bốn nam nhân khác vẫn quạnh quẽ như cũ.



"Ninh Ninh, em nghe anh đối câu đối xuân một chút không?" Thu Dật Bạch đứng ở ngoài cửa chung cư, nhìn hai bên vách tường nghiêm túc nói:



"Trăng đưa cành liễu qua bóng đình,



Gió đưa hoa mai vào toà hương."



Mấy câu đối ở siêu thì quá thô tục, cái này là anh chọn ở một quầy hàng nhỏ ở ven đường, cảm thấy chỉ có cái này mới xứng với em."



"Khá tốt nha, vậy anh chọn cho mình cái gì?"



"Quân tử không ưu còn không sợ,



trượng phu có thể khuất có thể duỗi."



"Phốc!" Tả Ninh cuối cùng là nhịn không được cười ra tiếng, "Anh cảm thấy chỗ nào ủy khuất?"



"Em nói xem?" Thu Dật Bạch đóng cửa đi vào, khom lưng in một nụ hôn lên trán cô, "Anh nhất định sẽ đánh bại hết tất cả tình địch, sang năm sau nhất định chỉ có hai người chúng ta ăn tết."



"Vừa vặn, những lời này cũng là lời anh muốn nói." Cao Hạ vừa vặn từ trong phòng bếp ra, liền cười ôn hòa nhìn về phía hắn, rõ ràng trong mắt không có khiêu khích, nhưng giữa hai anh em tốt này vẫn sinh ra khí thế phân cao thấp.



Tả Ninh còn đang suy nghĩ liệu hai người này có đánh nhau hay không thì kết quả, hai người này lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, một người quay lại nhà bếp, một người đi ra huyền quan trang trí cây quất, thậm chí sau khi Thu Dật Bạch làm xong còn đi vào phòng bếp giúp đỡ.



Không thể không nói, bị hai người bọn họ lăn lộn như vậy, toàn bộ trong nhà thật đúng là tràn đầy hơi thở của ngày tết, đặc biệt là nhìn đến bàn cơm tất niên lớn kia, Tả Ninh càng nghẹn họng nhìn trân trối.



"Cao Hạ, chờ khi anh quay lại nhậm chức, nhất định phải lên TV triển lãm trù nghệ của anh, bằng không thật sự quá lãng phí, nếu một bàn đồ ăn này anh đăng lên Weibo, phỏng chừng anh sẽ đứng đầu hot search hai ngày liền a."



Nhìn đến cô trong mắt ứa ra ngôi sao, Thu Dật Bạch bất mãn bĩu môi: "Anh cũng hỗ trợ, tại sao em không khen anh?"



" Được được được, khen anh khen anh, Tiểu Bạch của chúng ta giỏi nhất, được rồi chứ?"



Nhìn bộ dáng như đang trêu chọc đứa trẻ của cô, Thu Dật Bạch càng tức giận liếc cô một cái: "Bên kia anh có hai bình rượu ngon, anh đi lấy."



Lúc ăn cơm, điện thoại của Tả Ninh đặt trêи bàn vẫn luôn không ngừng đổ chuông, nhắc nhở có tin nhắn gửi tới, không cần nhìn cũng biết là từ mấy nam nhân kia gửi tới.



Chờ cô cơm no rượu say nhất nhất quay lại xem tin nhắn WeChat, thậm chí sau khi cùng Du Hạo Nam với Phương Kinh Luân gọi video, cô vẫn luôn nhắc mãi muốn xem kết xuân, mà hai nam nhân bận rộn trong phòng bếp cũng đã thu thập xong đi ra.



"Vừa rồi em gọi video cho Phương Kinh Luân sao?" Thu Dật Bạch mới vừa ngồi xuống liền một tay kéo cô vào trong lòng ngực, "Tại sao lúc trước gọi video với anh không ôn nhu như vậy?"



"Em đối với anh như vậy còn chưa đủ ôn nhu a?" Tả Ninh bất đắc dĩ bĩu môi, "Rõ ràng em đối với anh còn ôn nhu hơn anh ấy nha! Em còn thường xuyên hung với anh ấy, em có thường xuyên hung với anh không?"



"Có a." Thu Dật Bạch trong mắt sớm đã không dấu được ý cười, nhìn trêи màn hình TV bảy tám cái minh tinh cùng nồi lẩu thập cẩm dường như hợp xướng thành một bài hát, hắn lại nhịn không được phun tào, "Kết xuân mấy năm nay, thật là càng ngày càng không thú vị, một đám tụ tập tụ họp, ngón giọng kỳ lạn một hai phải đi ca hát, ngay cả khẩu hình miệng đều không tốt, kỹ thuật diễn không xong còn dám đi diễn tiểu phẩm."



Tả Ninh tán đồng gật gật đầu: "Đúng là không thú vị, vốn đang muốn xem một kết xuân hợp với tình hình, ai biết lại nhàm chán như vậy."



Thu Dật Bạch nhướng mày: "Vậy chi bằng, chúng ta làm chút chuyện không nhàm chán đi?"



Ánh mắt này của hắn có ý nghĩa gì, Tả Ninh đã quá quen thuộc, nhưng tưởng tượng đến Cao Hạ còn ở bên người, cô vẫn theo bản năng co rúm lại một chút: "Vừa mới cơm nước xong......"



"Đều đã ăn cơm xong từ lâu, dù sao chúng ta lại không tuân thủ tuổi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong hắn liền trực tiếp bế Tả Ninh lên đi vào phòng ngủ.



Tả Ninh chỉ có thể gắt gao bám vào cổ hắn để phòng mình bị rơi xuống, nhưng trước khi vào phòng ngủ cô lại nhịn không được liếc nhìn Cao Hạ một cái, thấy sắc mặt của hắn vẫn nghiêm chỉnh như thường nhìn bọn họ, chỉ có trong mắt đen tối không rõ, cũng không biết có phải đang tức giận hay không?



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK