Tối hôm qua, cô tựa hồ lại một lần nữa luân hãm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thứ chi phối cô tối hôm qua hình như cũng phải ɖu͙ƈ vọng, ngoại trừ một khắc cao trào kia những lúc khác đầu óc của cô vẫn luôn thanh tỉnh.
Thu Dật Mặc không biết đã mở mắt từ khi nào, con ngươi lãnh túc mang theo vài tia nhu hoà: "Tỉnh?"
Vì tránh buổi tối khi ngủ đụng tới mắt các chân của cô, tối hôm qua sau khi hoan ái hắn đã cố ý dịch ra gần mép giường nằm, giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách rất rộng.
Nhìn cô dù chưa trang điểm khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn kiều tiếu như cũ, hắn dịch người lui vào trong một chút, kéo cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô: "Em ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng."
Tủ lạnh không còn thừa đồ ăn, hắn cũng chỉ nấu cháo thanh đạm, làm hai ly sữa đậu nành, hai người còn chưa ăn xong, cửa chung cư đã bị một người dùng chìa khoá mở ra.
Người đến là Thu Dật Bạch, dựa theo kế hoạch thay phiên trong hiệp nghị lúc trước của bọn họ, hôm nay hẳn là ngày hắn chiếu cố Tả Ninh. Nhìn thấy Thu Dật Mặc, hắn cũng không hề giật mình, chỉ quét mắt nhìn bữa sáng trêи bàn: "Còn muốn ăn cái khác không?"
Tả Ninh lắc đầu: "Cái này là đủ rồi, anh cũng cùng ăn đi."
Thu Dật Mặc không chút biểu tình liếc Thu Dật Bạch một cái: "Cháo ở trong nồi, sữa đậu nành không còn, vẫn còn một ít đậu, muốn uống thì tự mình làm."
Thu Dật Bạch vốn đã chuẩn bị khi xác định Tả Ninh đã rời giường liền đi xuống lầu mua bữa sáng, hiện giờ xem tình hình này, hắn cũng không khách khí lấy một bát cháo đến uống.
Ngồi xuống đối diện với Tả Ninh, hắn vừa mới uống một ngụm, ngẩng đầu lên liền xuyên qua cổ áo hơi trễ của cô nhìn thấy hai dấu hôn rõ ràng.
Cái tay cầm muỗng ngừng lại, sắc mặt Thu Dật Bạch tối sầm vài phần, nhìn chằm chằm Thu Dật Mặc: "Vết thương của cô ấy còn chưa hoàn toàn hồi phục."
"Anh biết." Thu Dật Mặc tiếp tục không nhanh không chậm uống cháo, "Anh sẽ cẩn thận."
Cảm nhận được áp suất thấp giữa anh em hai người, Tả Ninh cũng không cảm thấy khẩn trương hay xấu hổ, dù sao tất cả mọi chuyện đều là do bọn họ một hai muốn lựa chọn, cô lại không ngăn cản được, vậy thì chỉ có thể tiếp tục làm một đoá tiểu bạch liên như trong miệng Liên Kỳ Vân làm mọi người ghê tởm thôi.
Nhưng mà bữa ăn sáng này quả thật biến đổi bất ngờ, Thu Dật Bạch vừa mới ngồi xuống, chưa ăn được hai miếng, Phương Kinh Luân cũng liền bước vào cửa.
Từ khi bọn họ phân chia thay phiên nhau chiếu cố Tả Ninh, trêи tay mỗi người đều có chìa khoá chung cư của cô, chỗ này của cô nháy mắt trở thành nơi công cộng, bất kỳ ai cũng có thể đến.
Phương Kinh Luân cầm điện thoại lạnh lùng nhìn Thu Dật Mặc: "Anh đây là có ý gì?"
Thu Dật Mặc cũng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: "Ý ở mặt chữ."
Nhận ra Phương Kinh Luân đang nói là cái gì, Tả Ninh nhanh chóng mở điện thoại ra xem xét cái nhóm trêи WeChat mà cô mới gia nhập kia, quả thật nhìn thấy tin nhắn Thu Dật Mặc gửi đến vài phút trước: Hôm nay tôi chiếu cố cô ấy.
Chỉ ngắn ngủi vài chữ nhưng đã truyền đạt rất nhiều tin tức. Tuy rằng không ai ở trong nhóm biểu hiện thái độ thái quá, nhưng mà nhìn bộ dáng này của Phương Kinh Luân cô liền biết, chỉ sợ phản ứng của mỗi người cũng không quá tốt đẹp.
"Ninh Ninh, đây là ý của em?"
Đón nhận biểu tình như nai con bị thương của Phương Kinh Luân, không hiểu sao Tả Ninh cảm thấy có chút chột dạ, chỉ có thể cắn cái muỗng, mơ hồ không rõ đáp một tiếng "Phải".
Phương Kinh Luân yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới cười khổ than nhẹ một tiếng, gật gật đầu nói: "Được rồi."
Sau đó, hắn lại nhấc điện thoại lên nhìn thời gian, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Thu Dật Mặc: "Ngày hôm qua lúc 6 giờ 15 phút anh bước vào đến bây giờ vừa vặn là 14 tiếng đồng hồ, cái này vốn là thời gian của tôi, vậy nên mời anh mau chóng trở về."
Thu Dật Mặc cho rằng hắn sẽ phẫn nộ đến phát điên, hiện giờ nghe xong lời này của hắn ngược lại có chút vi lăng, ngay sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Tôi vào đây lúc 6 giờ 15 phút không sai, nhưng cậu 7 giờ 30 phút mới rời đi, vậy nên phải là 12 giờ 45 phút."
Quét mắt nhìn hai người, Thu Dật Bạch cũng hừ nhẹ một tiếng: "Vậy làm phiền hai người sáng mai giao tiếp tiếp, thời gian của tôi, một giây cũng không thể thiếu."
Một bữa ăn sáng bị ba người này làm thành tư thế thẩm vấn công đường, khiến Tả Ninh xem đến sửng sửng sốt sốt. Nhưng mà hiểu rõ bản thân mới là kẻ đầu xỏ gây tội, cô chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào uống cháo, làm bộ làm tịch cái gì cũng chưa nghe thấy.
Nhưng ở trong đầu cô vẫn không tự chủ được mà nổi lên một ý niệm: Nếu như bọn đàn ông này đánh nhau, ba bảo tiêu cách vách có thể ngăn cản thành công không? Hay là nói, ba bảo tiêu đó sẽ giúp ai?
Uống xong cháo, Thu Dật Mặc rút khăn giấy ra thong thả ung dung lau miệng, lúc này mới ngước mắt nhìn Phương Kinh Luân: "Hiện tại là 8 giờ 25 phút, buổi tối 9 giờ, tôi sẽ đúng giờ quay lại đây."
Nói xong hắn thật sự không nhanh không chậm bước chân đi ra khỏi cửa.
Thu Dật Bạch nhìn nhìn Tả Ninh, cũng đứng dậy rời đi: "Sáng mai anh sẽ lại qua đây."
Chung cư lại khôi phục cảnh hai người quạnh quẽ, Phương Kinh Luân vẫn trầm mặc không nói, Tả Ninh liệt miệng cười cười: "Em còn tưởng rằng anh muốn cùng anh ấy đổi thời gian buổi tối a, bằng không anh thiệt nha."
"Mệt ở đâu không? Buổi tối có thể ôm em ngủ không?" Phương Kinh Luân tự giễu cười cười, "Anh thấy em nên dứt khoát chuẩn bị mấy cái thẻ bài đi, buổi tối muốn ở cùng ai chỉ cần lật thẻ là được."
Tả Ninh vốn dĩ cố ý nói đùa như vậy là để chọc hắn vui vẻ, không nghĩ tới lại bị hắn chọc cười ngược lại: "Một đại nam nhân như anh cũng xem phim cung đấu sao? Chân Hoàn Truyện hay là Kim chi ɖu͙ƈ nghiệt?"
"Vốn dĩ không xem, bây giờ anh thấy nên xem một chút." Phương Kinh Luân đã sớm bị mấy câu nói kia của cô làm tan hết hoả khí, hắn hung tợn trừng mắt liếc cô một cái, "Anh cảm thấy bọn anh bây giờ chính là mấy cái phi tử tranh sủng trong mấy bộ phim cung đấu, nói không chừng anh thật đúng là nên cẩn thận nghiên cứu mấy cái thủ đoạn cung đấu trong mấy bộ phim truyền hình đó nha."
"Chuyện đó thì thôi đi, chỉ bằng một chút tâm tư này của anh, ở trong mấy bộ phim cung đấu đó chỉ có thể sống sót không quá hai tập."
"Em là đang mắng anh ngu hay là đang mắng anh xuẩn?"
"Em rõ ràng là đang khen anh đơn thuần đáng yêu."
Ăn uống no đủ, Tả Ninh nằm cuộn trêи sô pha mở ra giao diện tiểu thuyết của mình, muốn nhìn một chút phong ba dẫn phát khen thưởng đại ngạch tối hôm qua có bình tĩnh trở lại không? Kết quả liếc mắt một cái nhìn đến số liệu điến trướng cùng với những bình luận trêи khu quản lý sách.
Nam chi tâm: Không nghĩ tới mọi người sẽ chú ý đến thân phận của tôi như vậy, tôi đây sẽ không che dấu, tôi chính là bạn trai của Tả Ninh, cũng là nguyên hình nam chính trong bộ tiểu thuyết này, cho nên việc duy trì cho bạn gái là chuyện đương nhiên. Tại đây tôi cũng thay bạn gái Tả Ninh của tôi cảm ơn mọi người đã duy trì, hy vọng mọi người có thể tiếp tục yêu thích tiểu thuyết của cô ấy, cùng tiến bộ với cô ấy.
Cái này Du Hạo Nam thật đúng là......
Kéo xuống chút nữa, Tả Ninh liền nhìn thấy một đống bình luận tương tư như vậy:
"Tiểu thuyết mà anh Cao Hạ đề cử thật là hay."
"Vì Cao Hạ mà đến."
"Cùng nam thần xem cùng một quyển sách thật hạnh phúc anh anh anh......"
"Từ Weibo tiến đến vây xem."
Tả Ninh nhanh chóng click mở Weibo của Cao Hạ, chỉ thấy một bài viết mới nhất hôm qua hắn mới đăng: Có sách hay làm bạn, những ngày dưỡng thương ở bệnh viện cũng rất phong phú. Mọi người không cần phải lo lắng cho tôi, mọi thứ đều rất tốt, tôi cũng sẽ nỗ lực dưỡng thương thật tốt, tranh thủ sớm ngày trở lại màn ảnh.
Đi kèm theo bài đăng là ảnh bìa tiểu thuyết mới của Tả Ninh, bây giờ số lượng bình luận đã lên đến mấy chục vạn, cái này không phải là cấp cho Tả Ninh mấy vạn người đọc sao? Cũng khó trách số lượng lượt đọc với bình luận của tiểu thuyết chỉ sau một đêm liền bạo tăng như vậy.
"Nếu đây thật là bộ phim cung đấu, vậy lần này người thắng là Du Hạo Nam hay là Cao Hạ?"
Editor: sacnu
Phương mẫu trừng mắt liếc hắn một cái, biểu tình trêи mặt cũng trở lên nghiêm túc, "Con trai, con thành thật nói cho mẹ, con có phải thích nam nhân hay không? Con cùng Ninh Ninh ở bên nhau, có phải là để che dấu xu hướng giới tính của mình hay không?"