Beta: Ami
"Có phải cô bị bỏ thuốc hay không?"
"Giúp tôi... Cầu xin anh...."
Một lời rên rỉ yêu kiều, tuy âm thanh ở trong video rất nhỏ nhưng Du Hạo Nam vẫn nghe được rõ ràng.
Hai câu nói ngắn ngủi khiến cho anh hiểu rõ sự việc từ đầu đến cuối, cô lúc ấy bị người ta bỏ thuốc, thế cho nên mới phát sinh quan hệ với Thu Dật Mặc và có những tấm ảnh chụp lén kia.
Khó trách lúc trước Giang Thuần Tâm chỉ đưa ảnh chụp cho anh chứ không hề đề cập đến video.
Cô ta cố ý làm anh hiểu lầm, mà anh cư nhiên lại tin đó là sự thật, cho nên lúc ở nhà Văn Khải An, thấy cô cùng Thu Dật Bạch thân thiết, anh mới để tức giận lấn át lý trí mà nói ra những lời khó nghe đó.
Nếu không phải ngày hôm qua Tả Ninh tới đây cầu xin anh giúp đỡ thì anh căn bản sẽ không biết chuyện này, mà trong lòng Tả Ninh chỉ sợ vẫn luôn ghi hận anh.
Video trên di động vẫn còn bật, tiếng rên rỉ của cô gái không ngừng truyền vào tai, làm anh bực bội, lại nhịn không được mà hô hấp gấp gáp.
Hình ảnh cô gái không mặc gì, thân thể mềm mại run rẩy, da thịt trắng nõn, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át, ánh mắt mê ly, tiếng ưm từ trong làn môi đỏ khẽ tràn ra, nhìn thật mê người.
Du Hạo Nam tắt video, ném di động lên bàn, kéo cà vạt xong bước vào phòng tắm.
Văn phòng có điều hòa, toàn thân anh lại khô nóng bất an, yết hầu như có lửa đốt, cấp bách tắm nước lạnh mới bình tĩnh được một chút.
Chờ anh từ phòng tắm đi ra thì mới phát hiện Dương Cảnh Diệu đã ngồi ở trên sô pha chờ anh. Mắt nhìn di động trên bàn, anh cảm thấy vô cùng may mắn khi Dương Cảnh Diệu không phải là người tùy tiện chạm vào đồ của người khác, nếu không thì tư thái mê người của cô gái kia, chỉ sợ sẽ bị tên sắc lang này nhìn thấy hết.
"Lúc này đi tắm rửa, thật không giống với thói quen của cậu." Dương Cảnh Diệu đột nhiên cười xấu xa xem xét Du Hạo Nam quấn khăn tắm nửa người: "Đừng nói với tôi là, cậu 'chào cờ', nên vừa rồi mới giải quyết? Cậu cũng thật lợi hại."
Du Hạo Nam không để ý đến Dương Cảnh Diệu, anh tiếp tục dùng khăn lông lau tóc: "Tìm tôi làm gì?"
"Này, cậu thật không có lương tâm? Tối hôm qua cậu ép tôi giao người đẹp, còn cho tôi leo cây mà không một lời xin lỗi?"
"Có khi nào cậu nghe tôi nhân đạo xin lỗi người khác chưa?"
Nhìn bộ dángưa ăn đậpcủa Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu đúng là không có lương tâm, nhưng tôi lại rất thiện lương, tối hôm qua không phải có việc thỉnh giáo tôi sao? Gặp chuyện liền biết cậu không giải quyết tốt, nói đi, xem tôi có thể phân ưu giúp cậu hay không."
Du Hạo Nam vừa mặc áo sơmi vừa chậm rãi nói: "Lúc trước, cảm xúc của tôi đối với một cô gái rất phức tạp, tôi muốn cậu phân tích giúp tôi."
Dương Cảnh Diệu vừa nghe liền có tinh thần, hai mắt tỏa sáng: "Là cô gái hôm qua tìm cậu đúng không? Cậu cư nhiên lại có lúc phiền não vì một cô gái?"
Du Hạo Nam không tỏ ý kiến: "Nhưng hiện tại tôi không cần thỉnh giáo cậu nữa, tối hôm qua gặp cô ấy, tôi đã tìm được đáp án."
"Đáp án gì?"
"Tôi muốn cô ấy làm người phụ nữ của tôi."
Dương Cảnh Diệu tỏ vẻ mặt khinh bỉ: "Vậy mà cũng gọi là đáp án? Trước đây cậu còn thiếu phụ nữ sao?"
"Không giống trước." Du Hạo Nam lắc đầu: "Tôi cảm thấy, không giống trước. Tôi cũng hi vọng, lần này sẽ không giống như lúc trước."
"A! Tôi ghét nhất bộ dáng ra vẻ thâm trầm của cậu!" Dương Cảnh Diệu đứng lên duỗi eo: "Hiện tại, chuyện này cậu không cần tôi làm quân sư? Nhưng tôi nói với cậu, kinh nghiệm đó, loại đàn ông như cậu cả đời cũng không lĩnh ngộ được."
Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Tặng hoa, mời ăn cơm, cùng xem phim điện ảnh, nói vài lời ngon ngọt xong sau đó lên giường? Cậu có muốn thử xem tổng tài tập đoàn Châu Nhĩ và công tử nhà họ Dương khi đi tìm người đẹp sẽ có kết quả gì không?"
"Được! Dù không có tiền tôi vẫn còn gương mặt đẹp trai này, nói cho cậu biết, chỉ cần tôi mặc đồ vỉa hè cũng sẽ thành công thu hút vạn cô gái chủ động tới tìm, cậu tin không?"
"Phải không?"
"Không tin? Được, đánh cuộc thử xem, hiện tại tôi bảo trợ lý đi mua một bộ quần áo, tan tầm mặc vào rồi tới quán bar, tôi đi xe đạp, nếu hết đêm phụ nữ đến tìm tôi dưới 30 người tôi liền thua, thế nào?"
Du Hạo Nam nhướng mày: "Nếu cậu thua...."
"Nếu tôi thua, tôi sẽ làm công cho cậu cả đời, chỉ cần cậu vẫn là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ."
"Được, một lời đã định." Du Hạo Nam chỉnh lại cà vạt rồi cầm di động trên bàn xong đi ra cửa: "Bây giờ chủ tịch muốn ra ngoài, phiền Dương tổng tài thay tôi sắp xếp hội nghị."
"Mới sáng sớm cậu muốn đi đâu?"
"Tinh Thần Giải Trí."
Du Hạo Nam đi gặp Thu Dật Mặc, từ trước đến nay đều hẹn trước, chỉ có lần này lại đột nhiên tới, làm thư ký bên ngoài phòng trở tay không kịp.
"Chủ tịch Du, thật xin lỗi, Tổng giám đốc đang bàn chuyện quan trọng với đạo diễn Thu, nói là không để ai vào quấy rầy."
"Thu Dật Bạch?" Du Hạo Nam nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia rồi hứng thú nhướng mày: "Tôi ở lại đây chờ."
Anh khăng khăng muốn ngồi chờ ở ngoài, bí thư cũng không dám mời anh đi chỗ khác nên chỉ có thể đem trà tới tiếp đón.
Hiệu quả cách âm của văn phòng quả thực không tồi, bên trong nói gì đều không nghe được nhưng vẫn mơ hồ có âm thanh truyền ra, xem ra là bên trong đang cãi nhau kịch liệt.
Thời điểm chén trà thứ hai bị quét xuống đất, Thu Dật Mặc rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn đứa em trai trước mặt bởi vì phẫn nộ mà hô hấp không xong và hỏi: "Vẫn không đủ?"
"Không đủ!" Thu Dật Bạch một quyền đấm xuống bàn, gắt gao trừng mắt nhìn Thu Dật Mặc: "Anh biết rõ đó là người phụ nữ của em, là bạn gái em quang minh chính đại công khai, vì cái gì anh lại chạm vào cô ấy?"
Sắc mặt Thu Dật Mặc lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh: "Anh cũng là một người đàn ông bình thường."
Thu Dật Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói ra được nên chỉ có thể gắt gao cắn răng, cả người phẫn nộ, so sánh với bộ dáng lịch thiệp ưu nhã hằng ngày là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Thu Dật Bạch." Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn Thu Dật Bạch: "Buổi tối ngày hôm đó, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ em đến tìm anh, nhưng chỉ tiếc, bây giờ em mới chịu đến. Em mất tích suốt 2 ngày nay, trừ bỏ trốn tránh, trừ bỏ dày vò bản thân, em còn làm được gì?"
Thấy Thu Dật Bạch không nói được lời nào, Thu Dật Mặc nói tiếp: "Em nói tin tưởng Tả Ninh nhưng em lại không muốn đi điều tra rõ chân tướng, em nói em không phải không cần cô ấy nhưng lại chơi trò mất tích để cô ấy một mình ở khách sạn và đoàn làm phim. Lần trước anh đã nói với em, từ nhỏ đến lớn em vẫn không bỏ được cái tính cách không quyết đoán, làm việc gì cũng đều do dự, cho nên khiến nó vẫn luôn tồn tại đến tận bây giờ."
Ánh mắt Thu Dật Mặc thâm trầm, từ trên ghế đứng dậy, nhìn thẳng vào Thu Dật Bạch: "Em cứ như vậy thì lấy gì cho Tả Ninh một tương lai? Em biết không, nếu không phải ngày hôm đó em về nhà lỗ mãng nói với người mình hiện tại đang hận nhất là muốn kết hôn với Tả Ninh thì ông ta căn bản sẽ không tính kế anh cùng Tả Ninh. Ông ta vô tình đến mức nào, chẳng lẽ em còn không biết? Năm đó ông ta tính kế chính đứa con gái của mình như thế nào, em quên rồi sao?"