Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Sa




Beta: Mol + Su



"Nơi này không có người ngoài tới, khăn trải giường và đệm chăn đều là đồ mới, ngày mai phải tới phim trường, dậy sớm một chút, đến lúc đó tôi sẽ gọi em."



Cao Hạ dẫn Tả Ninh vào phòng dành cho khách, anh hơi trầm ngâm một chút rồi chỉ chỉ khóa trêи cửa phòng: "Cái kia.... Nếu em khóa trái ở bên trong thì bên ngoài dù có chìa khóa cũng không mở ra được, cho nên em có thể yên tâm nghỉ ngơi."



Tả Ninh nhìn ra được anh đang thấp thỏm cùng cẩn thận, cũng hiểu rõ anh lo lắng rằng ở sâu trong nội tâm cô vẫn còn sợ hãi anh, sợ cô ở nhà của anh ngủ không được an ổn.



Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng cho người đàn ông trước mặt này.



Bất luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, ở trong lòng cô, chuyện đó giống như tờ giấy đã lật qua, cô cũng mở rộng cửa lòng bỏ qua cho anh.



Nhưng anh tựa hồ vẫn chấp nhất cho rằng anh luôn nợ cô, lúc nào cũng muốn bồi thường, anh ở trước mặt cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.



"Cao Hạ....."



"Tả Ninh...."



Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại bởi vì nghe thấy thanh âm của đối phương mà cũng đồng thời dừng lại, Tả Ninh nhẹ giọng cười: "Anh nói trước đi."



Cao Hạ sửa sang lại suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: "Trước đây, vẫn luôn là em chủ động nói chuyện với tôi, có rất nhiều lời, tôi chưa bao giờ nói với em, thật ra...."



Anh còn chưa nói xong thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.



Tả Ninh xin lỗi, mắt lại nhìn vào di động không ngừng vang lên trong tay, lại là dãy số lạ.



Cao Hạ cười cười: "Không có việc gì, em nghe điện thoại trước đi."



Cô bắt máy, người bên kia trực tiếp nói: "Tôi là Dương Cảnh Diệu."



Tả Ninh đương nhiên nhớ rõ người này, lại không nghĩ rằng hắn sẽ gọi cho cô: "Có việc gì sao?"



"Cô xuống lầu đi, tôi ở cửa số 3."



"Hả?"



"Tôi tới đón cô đi gặp Du Hạo Nam."



Tả Ninh nhăn mày: "Tôi chưa nói muốn gặp anh ta, mà anh có biết mấy giờ rồi không? Tôi phải đi ngủ."



"Đại minh tinh hẳn là ở tầng 9 đi? Cô không xuống thì tôi cũng chỉ có thể tự mình lên đó."



"Anh có phải bị bệnh không? Chơi trò gì mà vô lại thế?"



"Bà cô ơi, vô lại không phải tôi, là Du Hạo Nam nhà cô, uống say đến hóa điên ở nhà tôi, một hai đòi phải gặp cô, cô coi như là thấy tôi tội nghiệp mà đi gặp cậu ta đi."



Uống say hóa điên? Tả Ninh nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Du Hạo Nam, tên kia cũng uống say, lúc ấy còn cưỡng hôn cô, nhưng trừ bỏ lần đó, anh giống như rất an tĩnh, có thể điên đến mức nào cơ chứ?



"Xin lỗi, hiện tại đã rất muộn, tôi cũng không thể ra ngoài, càng không thể đi gặp anh ta."



"Cho dù bình thường cậu ta giúp cô nhiều như vậy cũng không được sao? Chẳng phải cô nợ cậu ta một cái ân tình sao? Coi như trả ân tình cho người khác, có được không?"



Tả Ninh nhất thời cứng họng, bởi vì ân tình này, cô mới luôn không có biện pháp cự tuyệt Du Hạo Nam, kết quả sau này lại biến thành quan hệ không rõ ràng.



Cao Hạ đứng gần cô, nội dung cuộc gọi đại khái anh đều nghe được, thấy vẻ mặt cô khó xử, anh liền mỉm cười nói: "Không cần bận tâm tới tôi, em muốn đi thì đi đi, không muốn cũng không cần sợ, anh ta cũng không thể bắt em đi."



Dứt lời anh nói vào di động với Dương Cảnh Diệu: "Nếu đã biết địa chỉ nhà tôi thì có muốn lên ngồi một chút không?"



"Ngược lại không cần, tôi sợ nhà anh quá nhỏ, chứa không nổi Đức Phật như tôi đây." Dương Cảnh Diệu dừng một chút, sau đó vẫn giương giọng tiếp tục hỏi Tả Ninh: "Bà cô ơi, cô rốt cuộc có đi xuống không? Trả lời một câu chắc chắn đi!"



Chung cư của Dương Cảnh Diệu cũng ở xung quanh đây, tuy nhiên không ở trong cùng tiểu khu này với Cao Hạ, mà là ở phía đông sông Lâm, kiểu căn hộ hai tầng nối liền.



Tả Ninh mới vừa vào cửa thì liền nhìn thấy Du Hạo Nam ngồi trêи thảm dựa vào sô pha.



Anh mặc một bộ quần áo xám ở nhà, dưới chân mang dép lê, vẫn luôn gục đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.



Thẳng đến khi Tả Ninh đi đến trước mặc anh, anh mới ngẩng đầu nhìn cô: "Tới rồi?"



Trêи người anh nồng nặc mùi rượu, Tả Ninh đã ngửi thấy từ xa, bây giờ nhìn sắc mặt của anh trắng bệch, ánh mắt mê mang, chỉ sợ còn chưa tỉnh táo.



Nhìn bộ dáng này ít nhiều cũng có chút đáng thương, ngọn lửa trong lòng Tả Ninh vừa rồi cũng ngay lập tức tan biến, cô bất đắc dĩ hỏi: "Anh có ổn không?"



Du Hạo Nam nhìn cô rồi vẫy vẫy cánh tay: "Lại đây, ngồi cùng tôi một lát."



Dương Cảnh Diệu bĩu môi, chỉ lên căn phòng trêи lầu: "Nơi đó là địa bàn của tôi, hiện tại tôi muốn ngủ, ai cũng đừng hòng quấy rầy, còn những nơi khác tùy hai người lăn lộn."



Tả Ninh ngồi xuống bên cạnh Du Hạo Nam, cô quét mắt nhìn bình rượu đã cạn: "Có chuyện gì sao?"



Du Hạo Nam tựa đầu lên vai cô, cái gì cũng không nói.



Nhìn cái túi trêи tay mình, Tả Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô hỏi: "Anh đã ăn cơm tối chưa? Nếu đói, tôi có mang theo mấy cái bánh trung thu đây này, hôm nay vừa mới làm, anh có thể nếm thử."



"Em làm?"



"Ừm."



"Tôi muốn ăn."



Thấy anh ngồi thẳng dậy xòe tay, giống như đứa trẻ xin kẹo của người lớn, Tả Ninh không nhịn được mà bật cười, cô lấy từ trong túi ra hai cái bánh trung thu đã đóng gói và đưa cho anh: "Bánh dẻo lạnh (*), không biết anh có thích ăn không."



Nhưng biểu hiện kế tiếp của Du Hạo Nam, thích hay không không phải là vấn đề.



Nhìn anh ăn sạch hai cái bánh, còn chưng ra bộ dáng chưa đã thèm, Tả Ninh hiếu kỳ hỏi: "Anh thật sự chưa ăn cơm tối sao?"



"Chưa ăn, giữa trưa cũng không ăn."



Tả Ninh đưa hai cái bánh cuối cùng trong túi cho anh: "Nơi này của Dương Cảnh Diệu ngay cả cơm tối cũng không có sao? Anh cũng có thể kêu cơm hộp mà?"



Du Hạo Nam cúi đầu trầm mặc hồi lâu xong mới nhàn nhạt nói: "Tôi cãi nhau với ba, không có tâm trạng ăn."



Thấy anh không ăn nữa, Tả Ninh nói: "Hay là tôi kêu bữa ăn khuya cho anh nhé?"



"Không muốn ăn." Bàn tay to của anh duỗi ra kéo Tả Ninh vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu cọ cọ vào cần cổ của cô rồi ồm ồm nói thật: "Đêm nay em ngủ cùng tôi đi."



Tả Ninh chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt đập lỡ một nhịp, khuôn mặt hơi đỏ lên: "Tôi....Tôi tới kỳ dâu rụng, không thể làm cái kia....."



Du Hạo Nam ngẩng đầu, tỏ biểu tình quái dị nhìn cô: "Ai nói muốn....."



Nói đến đây, anh đột nhiên cười ha hả: "Thì ra là em muốn a, xem ra tôi không thể từ chối em được rồi."



"Ơ?"



Tả Ninh thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt: "Yên tâm, em không muốn, tôi sẽ không chạm vào em, chỉ muốn em ở cùng tôi."



Phòng dành cho khách ở dưới lầu, diện tích rất lớn, giường cũng rộng, Tả Ninh vừa mới nằm xuống thì đã bị thân hình cao lớn của Du Hạo Nam dán lên.



"Anh... Chẳng phải anh nói không làm gì sao? Anh gạt tôi....."



"Thật sự không làm gì cả." Du Hạo Nam ôm cô vào trong ngực xong thấp giọng nỉ non ở bên tai cô: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ngủ cùng tôi là được."



Anh mặc áo ngủ, Tả Ninh cũng không dám cởi quần áo, nhưng vải dệt mỏng, cảm giác ấm áp từ ngực của anh truyền tới trêи lưng Tả Ninh dù cách hai lớp áo.



Khuôn mặt Tả Ninh nóng lên, cô theo bản năng xê dịch thân mình, nhưng lại bị bàn tay to của anh giữ chặt eo, anh trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn!"



"Vậy anh... Anh cách xa tôi một chút, giường lớn như vậy, chúng ta mỗi người ngủ một bên có được không?"



"Không được." Đầu của anh vẫn chôn trêи cần cổ cô, đôi tay vẫn giữa eo cô, bản thân anh còn dịch qua một chút: "Cứ ngủ như vậy đi, để tôi ôm em."



Tả Ninh bất đắc dĩ, lại sợ không cẩn thận đốt lửa nên không dám lộn xộn mà chỉ có thể cứng đờ toàn thân nằm ở trong ngực anh.



Chỉ có điều anh trừ bỏ ngẫu nhiên dùng cằm cọ vào vai cô một chút, hoặc là tay hơi cử động thì xác thật anh không có làm gì cả và vẫn luôn an tĩnh mà nằm như vậy.



Thân thể dần dần thả lỏng ra, nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tả Ninh cũng bắt đầu buồn ngủ, trong bất tri bất giác cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.




(*): 冰皮月餅: bánh trung thu da tuyết, bánh dẻo tuyết, bánh da lạnh có nguồn gốc từ Singapore.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK