Hai người đều là chỉ huy bộ đội thị phi tác chiến, vốn đã xin kéo dài thời gian xuất ngũ, hiện giờ vẫn rời khỏi quân đội, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì làm.
Thường nhắc mãi buồn đến hoảng, thời gian lâu lại đem việc chăm sóc hai đứa cháu trai sinh đôi trở thành thú vui lớn nhất.
Cho dù bọn họ ngay từ đầu cũng không tình nguyện thừa nhận hai đứa nhỏ là người Văn gian bọn họ, càng không muốn tiếp nhận đứa con dâu là Tả Ninh.
Dù sao một nữ nhân đồng thời cùng nhiều nam nhân ở bên nhau như vậy vốn dĩ chính là vô cùng hoang đường.
Nhưng mà không muốn thừa nhận, Tả Ninh cũng đã là vợ hợp pháp của Văn Khải An —— lúc rút thăm, hắn rất may mắn trở thành người đi đăng ký kết hôn với Tả Ninh.
Văn Khải An kiên trì, Tả Ninh ở trước mặt hai vị trưởng bối lần lượt ép dạ cầu toàn, lại có hai đứa nhóc thật sự làm cho người ta yêu thích, trải qua hai năm, nhị lão rốt cuộc cũng đổi ý.
Sau khi tiếp nhận liền xoay chuyển cục diện.
"Ông xem ông xem, bộ dáng bọn nhóc cười rộ lên có phải giống An An nhà chúng ta hồi nhỏ như đúc không?"
Lời nói như vậy, thật sự là cha mẹ hay trưởng bối của sáu nam nhân đều đã từng nói, ba mẹ Phương Kinh Luân cũng nói hai đứa nhóc sinh đôi giống Phương Kinh Luân khi còn nhỏ như đúc, Thu gia lão gia tử còn từng nói hai đứa nhỏ một đứa giống Thu Dật Mặc, một đứa giống Thu Dật Bạch.
Tả Ninh tuy cảm thấy lời này của Văn mẫu nói rất đúng, nhưng nhìn cha mẹ Văn gia ở trong sân tươi cười đầy mặt chơi đùa cùng hai đứa nhóc cô rốt cuộc cũng chậm rãi thở ra.
Ít nhất nỗ lực mấy năm nay không hề uổng phí, một màn ấm áp trước mắt kia, là điều mà cô đã sớm tha thiết chờ đợi.
Một đôi tay hữu lực từ phía sau lưng ôm lấy cô, Văn Khải An đặt đầu lên trêи vai cô, hôn hôn lên cái cổ của cô: "Bà xã, cảm ơn em."
"Cảm ơn em làm gì nha?" Tả Ninh mỉm cười xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của hắn, ở trêи trán hắn in lên một nụ hôn, "Chúng ta là vợ chồng, đây là việc em nên làm."
"Nhưng em vì anh chịu rất nhiều ủy khuất."
Hắn sẽ không quên mỗi một lần Tả Ninh cùng hắn về nhà thăm ba mẹ, thái độ của ba mẹ hắn có bao nhiêu ác liệt.
Ở trong chuyện này, người sai chỉ có hắn, là hắn kiên trì muốn lấy loại phương thức không được người khác chấp nhận cùng Tả Ninh ở bên nhau, làm tổn thương ba mẹ chính là hắn, bất luận ba mẹ đối với hắn như thế nào đều được, nhưng Tả Ninh không nên thừa nhận những cái này.
Nhưng mà mỗi một lần cô đều lấy thái độ kiên quyết cùng hắn về nhà, cùng hắn ở trước mặt ba mẹ hắn yếu thế lấy lòng, so với hắn còn chân thành săn sóc tẫn hiếu hơn, cũng yên chịu ba mẹ hắn lạnh nhạt với phẫn nộ.
Hắn đau lòng cô, hắn ngăn cản rất nhiều lần, hắn chỉ nghĩ muốn đem tất cả ôm hết lên người mình, nhưng cô lại luôn nói muốn cùng hắn gánh vác.
"Chẳng lẽ không phải anh vì cùng ở bên em cũng chịu rất nhiều ủy khuất sao?" Tả Ninh xoay người, gắt gao lấy hắn.
Kết cục hoang đường như vậy, ủy khuất như vậy nhưng sáu nam nhân vẫn luôn thương cô sủng cô.
Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, nhân sinh đều có thể tiêu dao tự tại, có lẽ bọn họ sẽ giống như vô số người bình thường, có vợ một lòng yêu bọn họ, có con nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, thường thường có thể tiếp nhận tán thưởng cùng hâm mộ từ người khác, có thể để ba mẹ hưởng thụ thiên luân chi nhạc bình đạm nhưng cũng đủ trân quý.
Nhưng bởi vì cô, tất cả đều không giống nhau.
Bọn họ là người ưu tú kiêu ngạo như vậy, lại chỉ có thể cùng người khác cùng chung một vợ, thành lập một gia đình không dám làm người ngoài biết được "Dị dạng", lưng đeo lời trách mắng của ba mẹ người nhà, thậm chí ngay cả con cái cũng chỉ là cùng nam nhân khác sở hữu, chưa chắc đã cùng huyết thống với mình.
Đến tột cùng là có bao nhiêu cảm tình sâu nặng, mới có thể làm cho bọn họ nguyện ý vứt bỏ nhiều như vậy, nguyện ý ủy khuất đến tận đây?
Lúc trước Tả Ninh không dám tưởng, hiện tại tất cả kết cục đều đã định, cô liền không suy nghĩ. Điều duy nhất cô có thể làm chính là hảo hảo yêu bọn họ, vì bọn họ trả giá tất cả.
So với hy sinh của bọn họ, chuý uỷ khuất này của cô có tính là gì đâu?
"Anh không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất." Văn Khải An xiết chặt cánh tay lẳng lặng ôm cô, "Có thể ở bên em, anh đã thấy rất đủ."
"Ông xã, em yêu anh." Tả Ninh từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, tìm môi hắn tinh tế hôn lên.
"Anh cũng yêu em, bà xã." Tay của Văn Khải An từng chút di chuyển từ bên hông cô lên, nâng cái gáy làm nụ hôn càng sâu càng nhiệt tình mà truy đuổi lưỡi cô, say mê ɭϊếʍ ʍút̼ nước bọt trong miệng cô.
"Bà nội bà nội bà mau xem, ông nội ông xem, ba ba lại hôn ma ma." Trong vườn Tả Thịnh nghịch ngợm chỉ vào trong phòng, "Tại sao mỗi ngày đều hôn tới hôn lui? Có cái gì mà hôn vậy? Miệng của ma ma lại không ngọt."
Theo ánh mắt của hai đứa nhóc nhìn qua cửa sổ chính là hai người đang hôn đến khó xá khó phân, hai vợ chồng già cười cười nụ cười khó hiểu, mỗi người dắt một đứa nhỏ đi về phía cửa: "Đi đi, mang các con đi tìm anh chị bên cạnh chơi, ba ba ma ma còn chưa làm xong cơm đâu."
Đi tới cổng lớn Tả Thịnh lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên nghi hoặc: "Tại sao lại hôn lâu như vậy Miệng của ma ma thật sự rất ngọt sao? Con đã hôn qua rất nhiều lần, một chút cũng không ngọt, buổi tối con muốn nếm thử lại."
Tả ɖu͙ƈ đi bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ đầu cậu: "Anh đừng tìm đường chết, lấn tới các ba ba sẽ đánh anh."
Thẳng đến khi bên ngoài khôi phục yên lặng, Tả Ninh mới hơi thở gấp từ trong lòng ngực Văn Khải An ngẩng đầu lên, liếc liếc khoảng sân trống trải, trêи mặt bất giác hiện lên một tầng đỏ ửng: "Có phải lại bị bọn họ thấy được không?"
Nàng không hay mặt đỏ, ngày thường ở trêи giường cũng càng lúc càng lớn gan, hiện giờ bởi vì trưởng bối cùng bọn nhỏ mà khó có dịp lộ ra một chút ngượng ngùng, bộ dáng này thật sự làm Văn khải
An vô cùng yêu thích, nhìn đến hắn lại nhịn không được nâng đầu cô lên một lần nữa hôn xuống, thẳng đến hai người đều có chút mỏi miệng mới lại buông ra.
"Không có việc gì, bọn họ sớm đã thành thói quen." Nhẹ nhàng vỗ về cánh môi của cô bị hôn đến thủy nhuận sáng trong, Văn Khải An cúi người dính sát vào cái trán cô, "Làm sao bây giờ? Vẫn luôn hôm em mà không đủ."
"Đồ ngốc, em vẫn luôn ở đây, anh có thể tiếp tục hôn a." Tả Ninh xuy xuy cười, liếc nhìn bên cạnh mới chỉ làm được một nửa đồ ăn, nghịch ngợm nói, "Hôm nay nấu cơm trễ một chút cũng không sao đi?"
Nói xong lại lần nữa nhón chân hôn lên môi đỏ.
Bởi vì còn ở bên cửa sổ phòng bếp, hai người đều rất khắc chế, ngoại trừ triền miên hôn sâu mấy lần, vẫn chưa có hành động khác.
Nhưng cho dù là không mang theo quá nhiều thân thiết ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng vẫn có thể làm người ta say mê trong đó, chưa đã thèm.
Bị hôn đến mềm cả người, nằm liệt dựa vào lòng ngực của Văn Khải An, Tả Ninh nghe được hắn ở bên tai cô ôn nhu nói: "Đi du lịch đi? Chỉ em cùng anh. Vừa vặn anh cũng tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn."
"Được a." Tả Ninh ngước mắt nhìn hắn, trong mắt đều là nhu tình không che được, "Hay là đi Italy trước đi? Kỳ thật em vẫn luôn muốn đến xem trường học của anh, muốn nhìn xem nơi trước kia anh từng sinh hoạt, người vào trong cảnh tưởng tượng một chút, lúc tuổi trẻ Văn tiên sinh là cái dạng gì."
"Được."
Editor: sacnu