Văn Khải An nghiêng người nhìn Tả Ninh: "Cho nên, em muốn trả thù Liên Kỳ Vân?"
Tả Ninh lười nhác tựa lưng vào ghế, gật gật đầu với hắn.
Cao Hạ nói cảm giác hiện tại cô đã là trạng thái vô ái vô hận, nhưng kỳ thật không phải.
Cô nói không hận Du Hạo Nam, chẳng qua là bởi vì đó đã từng là nam nhân mà cô động tâm, không có hận, mới có thể buông bỏ tình yêu.
Cô nói không hận Trịnh Thành Hoa, là bởi vì ông ta đã là người sắp chết, cô hận cũng không ích lợi gì.
Mà đối với những người vốn nên không oán không thù với cô lại ở phía sau lưng cô thọc dao vào người, hận chính là hận, vô cùng đáng hận, cô làm sao có thể thánh mẫu đến mức không so đo mấy cái đó?
Tỷ như nói, Liên Kỳ Vân cố ý ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, giống như sống phi thường đắc ý.
Văn Khải An tiếp tục nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh có thể giúp em."
Tả Ninh cười lắc đầu: "Cái đó không cần đâu, em đã sớm chuẩn bị cho cô ta một phần đại lễ, nhưng mà bây giờ chưa đến thời cơ tốt nhất để tặng quà. Vốn dĩ em không định xé rách mặt với cô ta sớm như vậy đâu, ai ngờ hôm nay gặp mặt, em nói anh có khả năng hôm nay tâm tình sẽ không tốt, là vì cô ta đã nhìn thấy em ở bên cạnh anh, đồ vật mà anh muốn, cô ta nhất định sẽ tranh với anh. Vậy nên em mới nghĩ cách chơi cô ta, chọc giận cô ta trước lúc rời đi, anh mới có thể an tâm đấu giá vật phẩm mà anh muốn. Nhưng ai ngờ anh không theo suy nghĩ của em, lôi kéo em rời đi làm một phen tâm tư của em đều uổng phí."
Thấy cô ra vẻ hung tướng trừng mắt liếc hắn một cái, Văn Khải An ngược lại câu khoé môi thích ý nở một nụ cười: "Không sao hết, anh đã có đồ vật trân quý hơn nhiều."
Cô trêu chọc Liên Kỳ Vân như vậy, không phải vì Thu Dật Mặc, ngược lại là vì hắn, như thế này đã là lễ vật tốt nhất mà hôm nay hắn thu hoạch được.
Thang máy dừng lại ở tầng 27, hai người một trước một sau đi ra, khi đến chung cư của Tả Ninh, cô cúi đầu lấy chìa khoá trong túi, Văn Khải An đứng ở phía sau, nhìn cái cổ lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, dừng một chút, hắn đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau, ở bên tai cô trầm giọng nói: "Sang bên kia của anh được không?"
Động tác của Tả Ninh cứng lại, rất nhanh quay đầu.
Vừa rồi ở trêи xe hoan ái tuy rằng rất kϊƈɦ thích, nhưng chung quy chỉ làm một lần, hiển nhiên hai người đều chưa thoả mãn được.
Vội vàng đóng cửa chung cư lại, còn chưa kịp đi đến sườn, Văn Khải An liền ôm lấy eo cô dán ở lên người mình, cúi đầu vội vàng hôn môi cô.
Cánh môi đẫy đà hồng thuận của cô điềm mỹ hơn tất cả mọi thứ trêи thế gian, hắn nếm đến bao nhiêu lần cũng không thấy đủ. Thẳng đến khi cô bị hôn đến thở hồng hộc, hai mắt ẩn tình, hắn lại một phen bế cô lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đem cô đặt lên giường ngủ rộng lớn.
Cách lớp váy liền áo nhìn hai chân cô mở lớn, hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa sạch tay, lúc này mới quay lại ngồi xuống mép giường, cởi từng chiếc cúc của áo sơ mi.
Tuy rằng cùng hắn hoan ái không chỉ có một lần, nhưng mà Tả Ninh chưa bao giờ nghiêm túc xem xét cơ thể của hắn.
Ngày thường mặc âu phục hắn thoạt nhìn thon gầy thon thả, không nghĩ tới đằng sau lớp quần áo lại là đường cong rắn chắc gợi cảm, thật đúng là điển hình "Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt".
Nhìn cơ bụng hắn rắn chắc, Tả Ninh nhị không được nuốt nước miếng, mị nhãn như tơ, âm thanh kiều nhu: "Lại đây, để em sờ sờ."
Văn Khải An rất vừa lòng với phản ứng của cô, ném áo sơmi đi ngồi quỳ trước mặt cô, ép giường lớn rõ ràng hơi sụp xuống một chút.
Nhưng tay Tả Ninh vẫn chưa dừng lại ở bụng hắn, bởi vì ánh mắt của cô đã bị xương quai xanh hoàn mỹ trước mắt hấp dẫn, không tự giác mà thò tay ra vuốt ve.
"Cái này của anh có thể đặt được vài cái tiền xu đi?" Cười khẽ trêu chọc, cô đột nhiên cúi người xuống nặng nề hôn lên phiến da thịt mê người kia, thẳng đến khi mặt trêи lưu lại một vết đỏ rõ ràng, cô mới ngẩng đầu đắc ý nhìn hắn, "Lúc trước đều là anh lưu lại ấn ký trêи người em, lần này đến lượt em."
Bộ dáng này của cô vừa ngạo vừa mị làm Văn Khải An căn bản không dời mắt được, hắn còn nghĩ muốn chậm rãi trêu chọc cô, bây giờ lại có chút không khống chế được ɖu͙ƈ vọng trong người, dứt khoát áp lên người cô lấy tay cởi váy ra.
Chờ khi đem người lột sạch, nhìn hai bầu иɦũ ɦσα no đủ tuyết trắng trước ngực cô, hắn càng không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa tinh tế ɭϊếʍ láp, ngón tay thon dài cũng bắt đầu thâm nhập vào giữa hai chân cô vuốt ve ấn lộng.
"Ân......" Tiếng rêи rỉ nhỏ vụn từ giữa môi tràn ra, cô không nhịn được cong người về phía trước, cánh tay nhẹ nhàng vỗ về cơ bụng của hắn cuối cùng vô lực mà buông xuống khăn trải giường màu xám.
Cảm nhận được hoa huyệt càng ngày càng ướt át, Văn Khải An bắt đầu di chuyển ngón tay chậm rãi thăm dò vào bên trong, dùng lòng bàn tay mang vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ qua nhục bích kiều nộn.
"A......" Không ngừng nhẹ suyễn cùng yêu kiều rêи rỉ, Tả Ninh nhịn không được vặn vẹo cơ thể, nhìn nam nhân ở trước ngực nghiêm túc ɭϊếʍ ʍút̼, "Tiến vào........"
Hắn tất nhiên biết cái cô nói không phải ngón tay hắn, nhưng lại không muốn như ý cô, chỉ tiếp tục ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα phấn nộn, mồm miệng không rõ nói: "Muốn cái gì?"
"Anh tiến vào nha!" Giọng nói của cô tựa như hờn dỗi, tựa như cầu xin, "Em muốn phía dưới của anh...... Cắm vào nha......"
Thâm nhập thêm một ngón tay nữa ở trong cơ thể cô quấy loạn trong chốc lát, nghe cô rêи rỉ càng phóng đãng, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào con ngươi như nước của cô, giọng nói khàn khàn: "Hôm đó em nói kỹ thuật của Cao Hạ tốt, ý tứ là kỹ thuật của anh không được sao?"
Trời ạ! Người nam nhân này cư nhiên mang thù như vậy sao? Đây đã là chuyện từ nhiều ngày trước, hắn cư nhiên còn nhớ rõ?
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Tả Ninh lúc ấy xác thật là có ý tứ này, với kinh nghiệm không đủ phong phú của Văn Khải An và Du Hạo Nam, kỹ thuật so với Cao Hạ và Thu Dật Bạch xác thật kém một chút.
"Em do dự, vậy là đúng rồi."
Thấy hắn cư nhiên thật sự bất động, Tả Ninh quả thực khóc không ra nước mắt, lúc trước sao cô lại không phát hiện người nam nhân này nhỏ mọn như vậy?
"Anh rốt cuộc có vào hay không?" Tả Ninh u oán nhìn hắn, "Phía dưới của em đều đã ướt đẫm."
Văn Khải An cũng đã sớm nghẹn đến mức khó chịu, hiện giờ nhìn bộ dáng ɖu͙ƈ cầu bất mãn của cô, hắn làm sao có thể nhẫn được?
Ai ngờ không đợi hắn động thủ tháo đai lưng, cô gái nhỏ dưới thân đã chờ không kịp, đôi tay đột nhiên dùng sức đẩy ra, trực tiếp ngồi lên người hắn, chỉ vài cái đã giải trừ tất cả trói buộc bên hông hắn.
Thấy trêи đỉnh côn thịt chằng chịt gân xanh đã chảy ra chất lỏng trong suốt, Tả Ninh đắc ý nhìn hắn: "Đã như vậy còn nghĩ không muốn?"
"Chưa nói không cần." Hắn xoay người một cái liền đem cô đè dưới thân, côn thịt vừa thô vừa ngạnh tìm đúng vị trí liền cường thế đâm vào.
Chờ đợi đã lâu, cảm giác no căng làm Tả Ninh thoải mái ngâm nga ra tiếng, đôi tay nắm chặt lấy phần lưng rắn chắc, chân dài tú mỹ cũng quấn lấy eo hắn, để toàn bộ cơ thể cùng hắn luận động.
Nghe cô kiều suyễn rêи rỉ, Văn Khải An một bên ra sức thao lộng, một bên thô suyễn ở bên tai cô nói nhỏ: "Yên tâm, kỹ thuật của anh cũng nhất định sẽ khiến em vừa lòng."
Editor: sacnu