Mục lục
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước Văn Khải An nói phòng 2707 và 2708 là một người Hoa Kiều vừa mới về nước mua, vậy nên bất luận là Văn Khải An hay là Tả Ninh cũng không hề nghĩ đến chủ nhân thật sự sẽ là Thu Dật Mặc.



"Phòng này tôi lấy danh nghĩa một người bạn để mua, lúc đó tôi không thể để người trong nhà phát hiện nên chỉ có thể nhờ cậu ta hỗ trợ."



Đối mặt với nghi ngờ của Tả Ninh, Thu Dật Mặc trả lời như vậy.



Đón nhận con ngươi bình tĩnh vô lan của hắn, Tả Ninh cũng không có cách nào nói ra lời dư thừa, hắn muốn ở chỗ này là tự do của hắn, cô không có quyền can thiệp.



Thấy cô cùng Phương Kinh Luân muốn bước vào thang máy, Thu Dật Mặc nhăn nhăn mày: "Tại sao không cho bảo tiêu đi theo?"



"Tôi chỉ xuống dưới lầu đi dạo mấy bước thôi."



"Để bảo tiêu đi theo." Ngữ khí của Thu Dật Mặc rõ ràng là ra lệnh, hơn nữa vừa dứt lời liền lấy điện thoại ra gọi điện, nửa phút sau ba bảo tiêu dáng người cường tráng từ chung cư bước ra, khí thế mười phần đi theo phía sau Tả Ninh.



"Sau này cô ấy ra ngoài, ba người các anh đều phải đi theo."



Nhìn bộ dáng không thể thương lượng của hắn, Tả Ninh cũng ý thức được xác thật là đại ý của mình, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.



Nhưng tưởng tượng chỉ đi dạo mà còn bị ba nam nhân to cao đi theo, lại còn rước thêm vô số ánh mắt của người trong tiểu khu, cô nháy mắt không còn hứng thú, quay người đi về phòng: "Bỏ đi, không đi nữa, chúng ta quay về."



Sau khi xuất viện cô vẫn luôn đi giày hỗ trợ bảo vệ mắt cá chân, bác sĩ nói mắt cá chân trong vòng một tháng không thể dùng sức, vậy nên cô chỉ có thể dựa vào gậy mà đi, động tác kia thoạt nhìn rất buồn cười.



Thu Dật Mặc nhìn thấp thấp thở dài một tiếng, tiến lên phía trước bế cô lên đi về chung cư, chọc đến Phương Kinh Luân ở phía sau nộ mục tương trừng, nhưng lại sợ chạm đến vết thương của Tả Ninh, không dám đoạt lại cô trong tay hắn.



Đặt cô ngồi nghiêm chỉnh lên sô pha, Thu Dật Mặc không chút biểu tình nhìn cô: "Đã ăn cơm chưa?"



Tả Ninh bây giờ không tiện hoạt động, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều cần phải có người hỗ trợ, cô vốn muốn thuê một hộ lý, kết quá bốn nam nhân không ai đồng ý, một hai đòi tự mình chiếu cố cô.



Vậy nên đến cuối cùng bốn nam nhân không ai nhường ai —— Phương Kinh Luân, Văn Khải An, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam lại đạt thành hiệp nghị, mỗi ngày sẽ có một người thay phiên chiếu cố cô, tất nhiên cũng bao gồm nấu cơm cho cô.



Đương nhiên, Phương Kinh Luân với Văn Khải An học tập nấu ăn đã được một đoạn thời gian, hiện giờ hoàn toàn có năng lực xào nấu mấy món ăn bình thường bồi cô ăn cơm, còn về phía Du Hạo Nam với Thu Dật Bạch lúc trước vẫn luôn bận rộn không ngừng, đối với chuyện phòng bếp vẫn dốt đặc cán mai, mỗi lần đều là gọi nhà hàng mang đồ ăn đến cửa.



Phương Kinh Luân không vui nhìn Thu Dật Mặc: "Không cần anh phải nhọc lòng."



Giữa mấy nam nhân này, nếu chân thật suy diễn thì đều phải gọi là trở mặt không biết người, lúc cần hợp tác thì ngôn hành cử chỉ đều cực kỳ nhất trí, một khi hợp tác xong lập tức lại khôi phục lại quan hệ như nước như lửa, tất cả đều hận không thể để đối phương ngay lập tức biến mất trước mắt mình.



Thu Dật Mặc nhàn nhạt mà nhìn hắn: "Các người một vòng đến cậu là kết thúc, ngày mai, đến lượt tôi chiếu cố cô ấy."



"Nằm mơ." Phương Kinh Luân không thèm liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp lấy điện thoại gọi cơm hộp, "Ninh Ninh, tối nay em muốn ăm gì?"



Liếc nhìn màn hình điện thoại của Phương Kinh Luân, Thu Dật Mặc hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy đang bị thương, cậu còn để cô ấy ăn những cái này?"



"Là do Ninh Ninh nói hôm nay muốn ăn cơm hộp, ngày thường tôi đều tự mình nấu cơm cho cô ấy, rất khoẻ mạnh!" Phương Kinh Luân bắt đầu ra lệnh đuổi khách, "Bọn tôi chuẩn bị ăn tối, phiền anh trở về nhà mình đi."



Thu Dật Mặc không để ý đến hắn, liếc mắt nhìn Tả Ninh một cái, lập tức đi về phía tủ lạnh, lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn trong đó ra mang vào bếp.



Phương Kinh Luân đang muốn tiếp tục mở miệng, hắn lại lạnh lùng thốt: "Muốn cô ấy khôi phục tốt thì ngậm miệng lại."



Chiêu này của hắn Phương Kinh Luân thật sự quá quen thuộc, rốt cuộc thì bao gồm mấu nam nhân kia ngay cả Phương Kinh Luân hắn, tất cả đều đối đãi bên người Tả Ninh như vậy, nói dễ nghe một chút thì là bá đạo, nói khó nghe một chút thì chính là vô lại.



Thấy hắn nghiễm nhiên đem nơi này biến thành nhà của hắn, rất nhanh công việc ở trong phòng bếp lu bù lên, Phương Kinh Luân vừa buồn bực lại bất đắc dĩ, cơm hộp cũng không có tâm tình gọi, trực tiếp đỡ lấy Tả Ninh: "Muốn đi tắm rửa trước không?"



Đoạn thời gian nằm viện đó, tuy rằng mỗi ngày đều có một đám nam nhân thủ bên mình, nhưng chuyện tắm rửa với WC như vậy, Tả Ninh vẫn luôn kiên trì gọi y tá, bây giờ xuất viện quay lại chung cư, hộ lý không tìm được, cô muốn giãy giụa nhưng bản thân lại không cho phép, tất nhiên chỉ có thể dựa vào những nam nhân này.



Ngồi xổm xuống cẩn thận cởi giày hỗ trợ giúp Tả Ninh, xem xét kỹ miệng vết thương của cô, Phương Kinh Luân mới ôm cô vào trong phòng tắm, đặt ngồi trêи ghế, chậm rãi cởi quần áo cô ra.



Chân phải của cô từ ngón chân đến cẳng chân vẫn sưng như cũ, miệng vết thương tuy rằng đã bắt đầu kết vảy nhưng tạm thời vẫn chưa thể động vào nước, vậy nên mỗi lần đều phải mang đồ chống thấm nước.



Thấy hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm ba vết sẹo trêи mắt cá chân phát ngốc, Tả Ninh cười nói: "Làm sao vậy? Rất xấu? Vậy cũng không còn cách nào khác ạ, vết sẹo này phòng chừng sẽ không có cách nào làm biến mất."



Phương Kinh Luân lắc đầu: "Không xấu, một chút cũng không xấu, chỉ là...... Rất đau đúng không? Trước khi phẫu thuật anh còn luôn an ủi em là không đau, nhưng ngay bản thân anh cũng chưa từng trải qua, dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ninh Ninh, rất xin lỗi, là tại anh hại em bị thương, khiến em mấy năm nay phải trải qua nhiều tra tấn như vậy."



"Là do em không điều trị tốt, không liên quan đến anh." Tả Ninh vươn tay xoa xoa đầu hắn, "Được rồi, đừng giả u buồn nữa, anh giả không giống."



Phương Kinh Luân khẽ cười một tiếng, đứng dậy cầm lấy vòi hoa sen điều chỉnh nước, bắt đầu kiên nhẫn tắm rửa cho cô.



Hắn rất chuyên chú, cũng toàn tâm toàn ý chỉ muốn chiếu cố cô thật tốt, nhưng mà bất đắc dĩ cô lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy trước mặt hắn, cho dù là hắn thật sự tâm vô tạp niệm cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể, huống chi khi tắm đến mặt sau, muốn nói rằng hắn không sinh ra một chút tâm tư khác vậy thì cũng quá dối trá.



Tả Ninh vẫn không nhúc nhích ngồi ở trêи ghế, đôi mắt vừa vặn có thể nhìn thẳng bên hông hắn, khi nhìn đến vật kia bất tri bất giác phồng lên một khối lớn, cô không khỏi cười nhẹ ra tiếng: "Đã nói em có thể tự mình tắm, anh một hai cứ đòi phải giúp, như bây giờ có phải nếm mùi đau khổ rồi không?"



"Em nhảy một chân vào bị trượt thì làm sao bây giờ? Lại muốn phẫu thuật lần nữa?" Phương Kinh Luân cầm vòi hoa sen nghiêm túc giúp cô rửa sạch bọt trêи người, cúi đầu nhìn giữa háng của mình, trầm giọng nói, "Yên tâm, anh sẽ không chạm vào em."



Từ sau khi cô phẫu thuật, đám nam nhân xác thật chưa dám cùng cô phát sinh quan hệ, rốt cuộc thì mắt cá chân của cô bây giờ đang khôi phục ở thời kỳ mấu chốt nếu như khi hoan ái động tác quá kịch liệt động tới miệng vết thương nói không chừng thật sự lại phải mẫu thuật một lần nữa.



Cảm nhận được ôn nhu khi hắn sấy tóc cho mình, Tả Ninh đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Nếu không, em dùng miệng giúp anh đi?"



Động tác của Phương Kinh Luân cứng lại, vốn định nói trong người cô có thương tích không tiện, không muốn làm cô mệt nhọc, nhưng lời nói lên đến cổ họng rồi lại ngạnh sinh không nói ra được.



Trong lúc hắn đang trầm mặc, Tả Ninh đã chậm rãi xoay người, vươn tay bắt đầu cởi thắt lưng hắn.



Editor: sacnu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK