Chương 112: Cô lừa tôi gạt
Cười xong, Tả Đăng Phong lại đi ra ngoài, không lâu sau quay lại tiểu viện, cầm theo một bao nhang. Bao nhang chia làm hai phần, một phần đi tế Vu Tâm Ngữ, hắn muốn nói cho Vu Tâm Ngữ biết, hắn không phải bị người lừa gạt, hắn cũng không bị phân tâm. Phần còn lại là để tế trời. Nhang cháy được hơn nửa thì Tả Đăng Phong đi tiểu cho tắt. Hồi trước hắn còn dâng hương cảm tạ ông trời đưa Lâm Ngọc Linh đến cho hắn, bây giờ ông trời đối xử với hắn như vậy, thì đừng ngửi hương nhang nữa, uống nước tiểu đi.
Người thường mà gặp phải chuyện như vậy thường không ngủ được, nhưng Tả Đăng Phong lại ngủ ngon lành, hắn không sợ sự thật, chỉ sợ chưa hiểu được chuyện gì mà thôi.
Sáng sớm, tiếng Lâm Ngọc Linh rời giường đánh thức hắn. Tả Đăng Phong mở to mắt nhìn thấy Lâm Ngọc Linh đang nhíu mày nhìn nút áo của mình. Hôm trước lúc Tả Đăng Phong kiểm tra cô đã mở một nút áo, sau đó hắn cố ý không cài lại.
"Đây là chuyện tốt của anh đó hả?" Lâm Ngọc Linh thấy Tả Đăng Phong tỉnh ngủ, liền chỉ vào nút áo của mình.
"Không nhớ." Tả Đăng Phong giả bộ vô tội.
"Sao nó lại gật đầu?" Lâm Ngọc Linh chỉ Thập Tamđang gật gù, cô không biết Thập Tamrất thông minh.
"Ai mà biết. Cô đi tìm đồng đội đi, tôi cũng phải đi." Tả Đăng Phong xuống giường, vác bao vải lên vai.
"Anh đi đi, tôi ở lại đây chờ anh." Lâm Ngọc Linh mỉm cười.
"Ở đây không an toàn." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Không sao, tôi có thể tự bảo vệ mình." Lâm Ngọc Linh nghiêm nghị.
Dáng vẻ của Lâm Ngọc Linh khiến Tả Đăng Phong buồn cười, cô là quỷ tử Nhật Bản, đương nhiên có thể tự bảo vệ mình rồi.
"Cô là một cô gái tốt, hiểu được có ơn phải báo, nhưng phần lễ này của cô quá nặng, tôi không nhận được, cô đi đi, sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại. " Tả Đăng Phong bắt đầu vờn quanh, muốn Lâm Ngọc Linh đi và với hắn.
"Anh đi nhanh đi, đi sớm về sớm." Lâm Ngọc Linh lấy lui làm tiến.
"Ở đây thật sự không an toàn, cô không thể tiếp tục ở đây được." Tả Đăng Phong rất phối hợp.
"Tôi có thể tự bảo vệ mình." Lâm Ngọc Linh nghiêm nghị hẳn, trên thực tế cô cũng không dám để lộ ra, lúc trước khi Tả Đăng Phong lấy ra viên đạn lẫn trong đất cát, cô đã kinh hãi, sợ hắn tâm tư quá thâm sâu.
"Nếu quả thực cô có thể tự bảo vệ mình thì đã không bị quỷ tử bắt được." Tả Đăng Phong bĩu môi lắc đầu.
"Được người cho một giọt nước thì phải đưa cả dòng suối báo ơn, với lại bôn ba nhiều năm như vậy, tôi cũng mệt mỏi rồi." Lâm Ngọc Linh ra vẻ tiêu điều.
"Nếu không thì thế này..." Tả Đăng Phong nói đến đây cố ý dừng lại, ra vẻ do dự, "Thôi, nguy hiểm quá."
"Có ý gì?" Lâm Ngọc Linh biết rõ còn cố hỏi, dựa vào thần sắc và ngữ khí của Tả Đăng Phong, cô đã đoán ra hắn muốn mời cô đi và, trong lòng cô rất vui vẻ.
"Chỗ tôi đi rất nguy hiểm, cô có sợ không?" Tả Đăng Phong đưa bậc thang cho Lâm Ngọc Linh bước.
"Chỉ cần ở chung một chỗ với anh, tôi chẳng sợ gì cả, hơn nữa tôi cũng đâu phải loại con gái yếu đuối trói gà không chặt!" Lâm Ngọc Linh không giấu được niềm vui.
"Thân thể của cô tôi không muốn, chuyện hại người tôi sẽ không làm, mà không báo đáp ơn cứu mạng của tôi xong thì cô không chịu đi, thôi thì vậy đi, cô đi tìm sáu con vật âm với tôi." Thấy thời cơ chín muồi, Tả Đăng Phong chính thức ngỏ lời mời.
"Được." Lâm Ngọc Linh gật đầu.
"Thu dọn đồ đạc đi, rồi đi." Tả Đăng Phong mỉm cười. Hắn vốn không cài lại nút áo cho Lâm Ngọc Linh là để lừa cô. Nếu không có đủ lý do, hắn không thể đơn giản gật đầu đem cô theo được, và cô nhất định sẽ sinh nghi, còn bây giờ cô sẽ nghĩ hắn nhất định đã sờ soạng cô, nảy sinh tình cảm với cô, nên mọi việc trở nên dễ xử lý hơn.
Lâm Ngọc Linh thu dọn đồ đạc, Tả Đăng Phong và Thập Tam nhìn cô, Thập Tam rất cao hứng, tuy nó thông minh nhưng cũng vẫn là tư duy của loài mèo, nó nghĩ Lâm Ngọc Linh chính là Vu Tâm Ngữ. Nhưng Tả Đăng Phong biết cô không phải Vu Tâm Ngữ, thậm chí tên của cô cũng không phải là Lâm Ngọc Linh, cô phải mang họ của Đằng Khi, tên là gì thì trước mắt vẫn chưa biết, nhưng cấp bậc của cô hẳn là đại uý. Tuổi thật của cô chắc khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mới chừng này tuổi đã là đại uý thì thực hiếm thấy, chứng tỏ gia tộc Đằng Khi có bối cảnh rất sâu ở Nhật Bản.
Lâm Ngọc Linh dọn đồ rất nhanh, vì thực ra cô cũng chẳng có đồ gì cả.
"Khinh công của cô tốt không?" Tả Đăng Phong hỏi.
Lâm Ngọc Linh cười cười, đi ra khỏi phòng, nhún chân xoay người, vọt lên hai trượng. Một trượng là hơn ba thước, hai trượng tương đương với một khách sạn hai tầng, xem như cũng tốt.
"Cô dùng binh khí gì?" Tả Đăng Phong biết rồi vẫn còn cố hỏi, Lâm Ngọc Linh là ninja, đương nhiên sẽ dùng dao của ninja.
"Đao kiếm có thể, ám khí cũng đại khái." Lâm Ngọc Linh đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, vác lương khô đi về phía trước.
" Đại danh đỉnh đỉnh Tàn Bào, xin cho tiểu nữ được mở mắt." Lâm Ngọc Linh thừa dịp ra yêu cầu.
Tả Đăng Phong cười, trở tay đưa lương khô cho Lâm Ngọc Linh, xoay lại nhìn quanh căn phòng đã ở một tháng này, thầm vận linh khí, đánh văng tường viện cách đó ba thước, lướt tới, đá ngã tường viện hai bên, xoay lại phát một kích đánh sập gian phòng. Chỉ trong tích tắc, chỗ hai người vừa ở trở thành một mảnh phế tích, Tả Đăng Phong không thích chỗ này, nên hủy nó đi.
"Anh giấu diếm, thứ anh am hiểu nhất đâu phải chỉ có tí tẹo thế này." Lâm Ngọc Linh tuy kinh hãi linh khí của Tả Đăng Phong hùng hậu, nhưng ngoài miệng lại nói khác đi.
"Tôi am hiểu nhất cái gì?" Tả Đăng Phong giơ tay ngăn Thập Tam nhảy lên vai, hắn phải đi bộ, Thập Tam không được lười biếng.
"Hàn khí." Lâm Ngọc Linh đáp.
"Bây giờ đủ lạnh rồi, chờ đến chiều tôi sẽ làm một cục băng cho cô giải khát." Tả Đăng Phong lấy lại lương khô, quàng lên người.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, với cô, ba chữ ‘chờ đến chiều’ của Tả Đăng Phong có nghĩa hắn động tình, nhưng thật ra là Tả Đăng Phong không muốn để cho cô biết uy lực thật sự của Huyền Âm chân khí.
"Muốn làm việc được tốt thì phải có công cụ tốt, đi thôi, đi làm cho cô ít binh khí. " Tả Đăng Phong đi thẳng về phía trước. Lâm Ngọc Linh vui vẻ theo sát sau lưng, đi chót là Thập Tam, nhởn nhơ chạy chậm.
Vừa đi Tả Đăng Phong vừa nghĩ làm sao để có thể ở chung một chỗ với Lâm Ngọc Linh, cuối và cũng nghĩ ra một cách, đơn giản nhất là cứ coi cô là Lâm Ngọc Linh là được, như vậy cử chỉ, thần sắc mới có thể đương nhiên, không cần phải quanh co vòng vèo, rất hao tổn đầu óc.
Hai người nhanh chóng tìm được rồi một tiệm rèn, Tả Đăng Phong vẫn dùng tay không, bao tay Huyền Âm của hắn chính là vũ khí, chẳng những có thể phát ra Huyền Âm chân khí, còn có thể đao thương bất nhập. Nhưng Lâm Ngọc Linh thì khác, cô phải có binh khí tiện tay, nếu không sau này hắn phải gánh vác hết. Trước khi vạch trần cô thì cô vẫn là bằng hữu của hắn, Tả Đăng Phong hiểu rõ điều này.
Vu Tâm Ngữ vẽ trường kiếm và ám khí, cũng nói luôn kích thước, Tả Đăng Phong nhận lấy nhìn thoáng qua, thấy cô đã sửa đổi vài chỗ, nếu chế tạo như vậy chắc chắn cô dùng sẽ không thuận tay.
"Chỗ này có vấn đề, cần phải sửa lại. " Tả Đăng Phong quan sát một lát rồi nói.
"Sửa làm sao?" Lâm Ngọc Linh hỏi ngay, thực ra cô rất sợ Tả Đăng Phong, cô biết hắn muốn giết cô chẳng có việc gì khó, nên mỗi câu nói mỗi động tác của hắn đều làm cô vô và khẩn trương.
"Loại phi tiêu ba cạnh này chỉ thích hợp cho đàn ông dùng, quá nặng nề với cô, mấy hôm trước ở Mao Sơn tôi gặp một ninja Nhật dùng phi tiêu hình chữ thập, bốn cạnh, rất thích hợp cho phái nữ, tôi cũng nhớ kích thước của nó." Tả Đăng Phong lấy bút vẽ chiếc phi tiêu.
"Đồ của người Nhật tôi không cần." Lâm Ngọc Linh lắc đầu.
"Người Nhật ăn cơm, không lẽ vì vậy cô không ăn?" Tả Đăng Phong cười.
Lâm Ngọc Linh nói gì thêm, ám khí cô am hiểu nhất chính là phi tiêu chữ thập kia, Tả Đăng Phong làm thế này rất hợp ý cô.
Phi tiêu chữ thập vừa nhẹ vừa mỏng, chế tạo rất tốn thời gian gian, hai thầy trò thợ rèn làm tới sau giờ ngọ mới chế được hơn sáu mươi cái. Lâm Ngọc Linh cầm lấy phóng thử, ba phát liền đều bắn trật, Tả Đăng Phong đứng xem bật cười, không phải hắn cười Lâm Ngọc Linh bắn trật, mà là khó chịu thay cho Lâm Ngọc Linh, lúc nào cũng phải cố gắng ngụy trang, chắc cô mệt mỏi lắm.
Trường kiếm chế xong, Tả Đăng Phong nhìn nhìn không nói gì, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ ra một cách có thể khiến cho Lâm Ngọc Linh thoải mái dùng đao dành cho võ sĩ mà cô am hiểu nhất.
Hai người lấy binh khí và ám khí xong thì đi về phía tây, đến một chỗ không có người, hai người đều vận thân pháp, Lâm Ngọc Linh chưa đột phá thiên kiếp, một tiếng đi được hơn một trăm dặm, bằng một nửa Tả Đăng Phong, nhưng Tả Đăng Phong thấy thể đã rất vừa lòng, tốc độ như vậy là tốt lắm rồi.
Chạng vạng tối, hai người tới Nam Kinh, Lâm Ngọc Linh mua ít đồ dành cho phái nữ, Tả Đăng Phong lại đến Đồ Thư Quán, nhưng lần này không phải đi đọc sách, mà là để lấy mấy cái thùng gỗ nhỏ đựng đồ để đeo trên lưng.
"Cơm nước xong hai chúng ta đi giết quỷ tử đi." Tả Đăng Phong vừa ăn cơm vừa nói. Bây giờ hắn đã nghĩ thông, có điều kiện thì phải ăn uống cho đàng hoàng, hơn một tháng tĩnh dưỡng, hắn đã tăng tới một trăm hai mươi cân.
"Giết quỷ tử gì?" Lâm Ngọc Linh ngớ ra.
"Trong núi rất nguy hiểm, để tôi đi lấy mấy khẩu súng." Tả Đăng Phong đáp. Thực ra hắn chẳng cần phải lấy súng ống gì cả, mà mục đích là dụ Lâm Ngọc Linh dùng đao võ sĩ mà thôi, quỷ tử dùng súng ngắn đều là cấp quan, mà tên quan quỷ tử nào cũng có đeo quân đao, quân đao có hình dáng tương tự đao võ sĩ, chỉ khác là chất lượng không bằng đao võ sĩ mà thôi.
"Được." Lâm Ngọc Linh gật đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.
Biết được Lâm Ngọc Linh là người Nhật, Tả Đăng Phong lại khám phá được thêm vài điều nho nhỏ, ví dụ như lúc ăn cơm, người Nhật thường dùng đũa, họ ăn cơm rất có nguyên tắc, ăn đồ ăn một miếng là ăn cơm một miếng, không giống người trong nước, ngồi bới cả nửa ngày mới ăn một miếng cơm.
Cơm nước xong, hai người bắt đầu tìm mục tiêu, chỉ trong thời gian ngắn Tả Đăng Phong đã giết một tên trung tá, đoạt súng lục và quân đao của hắn.
"Đây là quân đao của quỷ tử, cô dùng đỡ đi." Tả Đăng Phong đưa quân đao cho Lâm Ngọc Linh.
"Tôi dùng cái này được rồi." Lâm Ngọc Linh đã thấy nghi ngờ. Từ lúc làm phi tiêu chữ thập cô đã thấy ngờ ngợ, bây giờ Tả Đăng Phong lại đưa quân đao khiến cô càng ngờ vực hơn.
"Kiếm của cô không có vỏ, cầm đi ra đường người ta tưởng cô là ăn cướp. " Tả Đăng Phong vừa nói vừa cầm lấy thanh trường kiếm, đao chém vào kiếm, trường kiếm gãy ngay, "Đây là quan đao của quỷ tử cấp tá, chất lượng thép tốt hơn đao của sĩ quan cấp uý, đao có màu hồng chính là đao của cấp tá, đao cấp tướng có màu vàng, chất lượng thép rất tốt."
"Cầm cái này là thấy ngay." Tả Đăng Phong thao thao bất tuyệt để Lâm Ngọc Linh yên tâm, nhận lấy thanh quân đao. Lâm Ngọc Linh chột dạ, cô rất sợ Tả Đăng Phong không nói gì, vì như thế cô sẽ không biết hắn nghĩ gì cả.
"Xong rồi, chúng ta và đi tới một nơi không người. " Tả Đăng Phong cười, rốt cuộc cũng đã trang bị xong vũ khí cho cô.
"Chúng ta đi đâu?"
"Đảo Hải Nam!"