Chương 272: Viên Phi Thiên Đại
Nữ ninja vui vẻ nhìn Tả Đăng Phong, vết thương hắn không cầm máu được, cô căn bản không cần mạo hiểm tấn công, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi, thong thả đánh bại Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gấp rút suy nghĩ cách bỏ chạy. Cách đầu tiên là Tiệt Giáo Ngự Khí quyết, nhưng phần lớn Ngự Khí quyết hắn chưa kịp tu chỉnh, không dùng được, mà dù có dùng được, nơi này khô ráo không nước, lấy nước đâu để làm phép, kế tiếp hắn ngờ trận pháp, nhưng mọi chuyện đột ngột quá, kiếm không kịp vật ngũ hành, mà bố trí đơn sơ lại không cản nổi ninja Nhật vốn tinh thông Âm Dương Ngũ Hành.
"Cô là ai?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn muốn thông qua phát âm của mình để phán đoán mức độ tổn thương của phổi.
"Viên Phi Thiên Đại." nữ ninja trả lời, cô đương nhiên biết Tả Đăng Phong nói được Tiếng Nhật, nên không ngạc nhiên.
Tả Đăng Phong im lặng. Phát âm tiếng Nhật và tiếng Hán có khác biệt, Tiếng Nhật nghĩa khác ít, âm không nhiều, cô này họ kép Viên Phi, tên Thiên Đại, gia tộc Viên Phi là một trong mười đại phái ninja của Nhật, nổi danh hơn cả gia tộc Ẩn Sương và Vọng Nguyệt, là gia tộc ninja lợi hại nhất.
"Ninja các ngươi giỏi đánh lén nhỉ." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn vết thương.
"Tôi rất hổ thẹn, nhưng giao thủ chính diện tôi không nắm chắc chiến thắng được anh." Viên Phi Thiên Đại hơi cúi đầu.
"Cô là ninja lợi hại nhất của Nhật à?" Tả Đăng Phong vẫn đang nhìn vết thương, máu tươi không chảy ra nữa, mà đã đặc lại, nhưng miệng vết thương lớn quá, máu vẫn ri rỉ ra ngoài.
Viên Phi Thiên Đại chỉ mỉm cười, không trả lời, từ lúc xuất hiện tới giờ, lúc nào cô cũng tươi tỉnh, loại nụ cười đầy tính lừa gạt và nguy hiểm.
"Con người của tôi có tính thù dai, nếu lần này cô không giết tôi chết, tôi sẽ tới Nhật giết hết Thiên hoàng, ninja, và cả bình dân." Tả Đăng Phong lặng lẽ dùng Huyền Âm chân khí để đóng băng miệng vết thương, giảm lượng máu chảy ra ngoài.
Viên Phi Thiên Đại lắc đầu, cô không dám chắc chắn giết được Tả Đăng Phong, nhưng nếu để hắn chạy thoát, một cao thủ Trung Quốc biết tiếng Nhật quả thực sẽ trở thành một uy hiếp cực lớn với dân tộc cô.
"Cô nghĩ tôi có mấy thành sống sót?" Tả Đăng Phong thong thả đeo bao tay Thuần Dương vào.
"Hai thành." Viên Phi Thiên Đại đáp.
"Tốt lắm, vậy tôi dùng hai thành hi vọng này để đổi lấy một câu thật của cô, chỉ cần cô nói thật, tôi sẽ không tới Nhật trả thù các người." Tả Đăng Phong vừa nói vừa tính toán thời gian mình còn lại.
Viên Phi Thiên Đại gật đầu, cao thủ chân chính không bao giờ coi thường đối phương cho đến khi hắn chết.
"Tôi muốn biết làm sao các người tìm được tôi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Người Trung Quốc các người không đoàn kết." Viên Phi Thiên Đại đáp.
Tả Đăng Phong kinh ngạc, ý đối phương nói rất rõ ràng, có người Trung Quốc tiết lộ hành tung hắn cho họ, đó có thể là bất kỳ người Trung Quốc nào, nhưng có thể giúp các cô thuận lợi đi tới Trùng Khánh, chỉ có một người, xác thực mà nói là một tổ chức, chính là Quốc Dân đảng.
"Ra tay đi." Tả Đăng Phong cột chặt áo khoác, nói với Viên Phi Thiên Đại, hắn tuy đã đeo bao tay Thuần Dương nhưng cũng không nắm chắc lắm.
Viên Phi Thiên Đại nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo Tả Đăng Phong có thể ra chiêu.
Tả Đăng Phong không chút do dự, tiến lên phát ra Thuần Dương chân khí, Viên Phi Thiên Đại không giao thủ chính diện, không phải cô không có khả năng, mà vì cô nghĩ nó không cần thiết, nên thấy Tả Đăng Phong đánh tới lập tức nhún người tránh né.
Tả Đăng Phong thấy cô tránh, lập tức xoay người bay vào trong rừng cây, không phải để gặp Thiết Hài, mà là có ý định khác.
Viên Phi Thiên Đại đương nhiên không cho phép Tả Đăng Phong chui vào rừng cây, nên lập tức đuổi theo, thân pháp của cô kém hơn Tả Đăng Phong, dù có ẩn thân hay không thì tốc độ cũng không nhanh hơn, nên để ngăn cản Tả Đăng Phong, Viên Phi Thiên Đại phóng ra ám khí, một loại dực độc châm không có đuôi, tốc độ phi hành nhanh chóng.
Tuy mất đi trực giác, nhưng cảm quan bản thân Tả Đăng Phong rất nhạy cảm, nghe tiếng gió lập tức lướt ngang tránh thoát.
Cao thủ quyết đấu, nhanh như thiểm điện, Viên Phi Thiên Đại thừa dịp Tả Đăng Phong lướt ngang đã xông tới, võ sĩ đao tuốt ra, chém thẳng vào ngang ngực Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong hai tay đeo hai cái bao tay Thiên Tàm, lập tức dùng tay trái chụp thẳng vào võ sĩ đao, đây là một cơ hội tốt chế địch, vì đối phương không biết sức mạnh của bao tay Thiên Tàm.
Tả Đăng Phong vốn định dùng tay trái bắt lấy binh khí, tay phải phát ra đại Huyền Âm chân khí đóng băng đối phương, dù sao thân thể thuần âm cũng không thể hoàn toàn miễn dịch với Huyền Âm chân khí, nhưng ý định này không thành công, vì hắn quên mất vết thương trên ngực, tay trái vừa nâng lên, ngực đã đau kịch liệt, làm tốc độ hắn chậm lại, Viên Phi Thiên kịp thu hồi võ sĩ đao, lùi lại tránh thoát.
Tả Đăng Phong tiếp tục phóng vào rừng cây, Viên Phi Thiên Đại đuổi theo không bỏ, Tả Đăng Phong vừa phản kích vừa đi.
Viên Phi Thiên Đại ngăn cản Tả Đăng Phong vì lo hắn đả thương các ninja khác chứ không phải lo hắn chạy thoát, vì cô vốn đã tiềm phục từ trong rừng cây, hiểu rõ địa thế trong rừng cây hơn Tả Đăng Phong.
Do vậy, Viên Phi Thiên Đại không đem hết toàn lực ngăn trở Tả Đăng Phong, vì dù Tả Đăng Phong không thoát được, cô cũng không cần thiết phải mạo hiểm liều chết ngăn trở, cô là tuyệt đỉnh cao thủ, biết tuyệt đỉnh cao thủ lúc rơi vào đường cùng, thì một kích liều mạng sau chót khủng bố tới mức nào.
Tả Đăng Phong bắn Thuần Dương chân khí về phía Viên Phi Thiên Đại, Viên Phi Thiên Đại nhẹ nhàng tránh khỏi, thuần âm thân thể, là thế nước lửa với Thuần Dương chân khí, cô không muốn so đấu linh khí với Tả Đăng Phong, cô muốn đạt được lợi ích lớn nhất với tổn thất nhỏ nhất.
Tuy Viên Phi Thiên Đại đã tránh ra, nhưng Tả Đăng Phong không thu hồi linh khí, mà là nhìn như thu tay lại không kịp đánh thẳng vào cây đại thụ bên cạnh đó, Viên Phi Thiên Đại thấy Tả Đăng Phong thu tay lại không kịp lập tức nhân cơ hội tiến lên công kích, Tả Đăng Phong lại đánh thêm một đòn, Viên Phi Thiên Đại tiếp tục né tránh, Tả Đăng Phong theo phương thức cũ, đánh ngã thêm một cây đại thụ.
Tả Đăng Phong cứ như vậy hạ một số cây to, chồng chất vào một chỗ, thấy đã đủ, Tả Đăng Phong dùng Thuần Dương linh khí đốt chúng lên.
Lúc này Viên Phi Thiên Đại đã phát giác ra ý đồ muốn dẫn lửa của Tả Đăng Phong, tuy cô không hiểu ụng ý hắn, nhưng đoán ra chắc chắn hắn làm thế là để có lợi cho hắn, nên xông tới định dập lửa. Tả Đăng Phong đã bắt đầu hoa mắt, nãy giờ toàn là cố gượng để chống đỡ, hắn đốt lửa là để bày trận, nếu đã không thể bày trận tự bảo vệ mình, thì chỉ có thể bày trận để vây hãm địch.
Hắn xuất chưởng đẩy lùi Viên Phi Thiên Đại, chờ ngọn lửa đã cháy lớn, mới xoay người chạy qua chỗ Thiết Hài. Thiết Hài bị bốn người vây công, hai đen hai trắng, hai nữ hai nam, ai cũng che mặt, ai cũng là cao thủ, nhưng Dịch Cân Kinh của Thiết Hài là Thuần Dương mạnh nhất, cộng thêm linh khí tinh thuần, lấy một địch bốn không hề khó khăn, trên đất còn nằm hai ninja đã chết, bốn ninja vừa tấn công vừa thỉnh thoảng nhìn quanh, như đề phòng, vì Lão Đại không có ở trong thùng gỗ trên lưng Thiết Hài, bốn ninja này hẳn là đề phòng Lão Đại và Thập Tam, hai chúng nó không phải là đối thủ thực sự, nhưng chúng thường nuốt độc trùng, hàm răng con nào cũng có kịch độc.
"Ai nha, cậu mau tới đây!" Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong vọt tới, lập tức hô lớn, ông bị vây công đã lâu, đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Nhưng nói xong, Thiết Hài mới nhìn thấy sắc mặt Tả Đăng Phong tái nhợt, cả người đầy máu, mới biết hắn đã bị thương.
Vết thương trên ngực hắn đã lại bị tung ra, máu tuôn ào ạt, hắn mất máu quá nhiều bắt đầu đứng không vững, tựa lưng vào cây, điểm chỉ cầm máu, tuy máu đã tạm ngừng chảy nhưng không thể kéo dài, tối đa chỉ một nén nhang nữa, Tả Đăng Phong sẽ phải ngã.
Hiện giờ trời không gió, Tả Đăng Phong hít sâu một hơi lao về hướng đông bắc, nếu muốn bày hỏa trận, ít nhất phải đốt bốn đống lửa ở bốn phía, hắn phải làm xong trước khi ngã xuống.
Tả Đăng Phong nhanh chóng hạ cây, đốt lửa, đốt xong chạy qua chỗ khác.
Viên Phi Thiên Đại qua Đằng Khi Anh Tử biết một ít về Tả Đăng Phong, nhận ra hắn đang bày trận, lập tức tận lực nhào tới ngăn cản, giữ không cho hắn đốt lửa ở hướng chính nam, nhưng cô đã nhầm, vì Tả Đăng Phong đốt một đống lửa ở hướng chính nam là để lừa cô, vì hỏa trận không phải châm ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, mà là đốt theo hình tam giác, chỗ thứ tư là ở hướng tây nam.
Đến đống lửa cuối cùng, Tả Đăng Phong đã gần như dầu hết đèn tắt, bước chân lảo đảo, ánh mắt nhòe đi, nhưng hắn không thể châm lửa, vì Viên Phi Thiên Đại vẫn còn đang ở bên ngoài trận pháp, hắn phải tìm cách đẩy cô ta vào trong trận.
"Đại sư, Thập Tam, liều mạng với họ." Tả Đăng Phong nổi giận gầm lên một tiếng lao lên hướng bắc, đây là kế dụ địch tiêu chuẩn, buộc Viên Phi Thiên Đại chạy tới cứu viện.
Quả nhiên, Viên Phi Thiên Đại lập tức rời khỏi chỗ mình thủ hộ, chạy tới cứu, Tả Đăng Phong vì muốn dụ cô vào trong trận, nên ra tay tấn công một ninja.
Viên Phi Thiên Đại quyết định vây Ngụy cứu Triệu, xông tới kích Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chính là đang chờ điều này, lập tức dồn hết toàn lực phóng ra Thuần Dương chân khí, Viên Phi Thiên Đại quả nhiên lướt sang bên né tránh, Tả Đăng Phong xoay sang đốt đống lửa cuối cùng.
Lửa nhóm lên, trận pháp đã thành, trong khoảnh khắc cảnh vật chung quanh thay đổi, những cây đại thụ biến mất, biến thành một biển lửa rực trời. Lửa đương nhiên không phải đều là thật, nhưng người bị nhốt trong trận lại cảm thấy nóng, hơi nóng này không phải là thật, mà là do thị giác chuyển hình ảnh biển lửa vào não, làm não sinh ra ảo giác.
Tả Đăng Phong đốt lửa xong lập tức nhắm mắt lại, hắn vừa rồi hô lớn là để gọi Thập Tam, để xác định vị trí của nó, lúc này hắn đã ghi nhớ vị trí nó, nên chạy tới, một tay nắm Thiết Hài một tay nắm Thập Tam, hắn biết mắt trận ở đâu, hắn muốn đem Thiết Hài và Thập Tam ra ngoài.
Vừa định đi, bên trái vang lên tiếng thầm thì, Tả Đăng Phong tới không kịp bèn nâng chân đá Lão Đại văng ra ngoài, rồi lôi Thiết Hài và Thập Tam từ trong mắt trận vọt ra.
Rời khỏi trận pháp, cảnh vật trở lại bình thường, những ninja bên trong trận nắm chặt tay, ngồi chồm hổm phòng thủ, chỉ có Viên Phi Thiên Đại thần sắc không thay đổi, nhắm mắt nghiêng tai cảm nhận.
"Tả Đăng Phong, cậu có sao không." Thiết Hài nắm chặt lấy cánh tay Tả Đăng Phong.
"Đi mau, trận pháp này không kéo dài được bao lâu." Tả Đăng Phong cố gắng khống chế không để mình ngất.
"Chờ lão nạp giết bọn Nhật này đã." Thiết Hài giận dữ định quay lại, ông bị họ vây công, đang đầy bụng bực tức.
"Đi mau, họ ở trong trận, ông đánh không tới họ." Tả Đăng Phong vội kéo Thiết Hài, chạy về hướng tây nam, Thập Tam và Lão Đại chạy theo.
"Cậu bị thương, tôi đưa cậu vô bệnh viện." Thiết Hài đỡ Tả Đăng Phong, ông nhìn ra hướng đi của Tả Đăng Phong không phải vào thị trấn.
"Không thể đi, tôi không chết được." Tả Đăng Phong đã sắp mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng, nguy hiểm chưa hết, tuyệt đối không thể ngất đi.
"Làm sao cô ta đả thương cậu được? " Thiết Hài ôm lấy Lão Đại.
"Cô ta biến thành bộ dáng của ông đánh lén tôi." Không được Thiết Hài nâng Tả Đăng Phong suýt ngã.
"A." Thiết Hài vội ném Lão Đại vào thùng gỗ, đỡ Tả Đăng Phong.
"Đừng, cô ta đánh không lại tôi, nếu chính diện ra tay tôi sẽ đánh bại cô ta." Tả Đăng Phong cắn chặt hàm răng, cố gắng mà cah5y, hai người một hơi lướt hơn hai mươi mấy dặm, ngay lúc Tả Đăng Phong định ngã xuống, Thiết Hài quay đầu lại, hét lên một tiếng kinh hoàng.
"Chạy mau, cô ta đuổi tới..."