Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 300: Mời thần xuất hiện

Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phất và Hạn Bạt đều ngạc nhiên, Ngọc Phất kinh ngạc còn hơn Hạn Bạt, vì cô biết Tả Đăng Phong đe dọa không giống cô, Hạn Bạt nếu không gọi Chung Quỳ tới, Tả Đăng Phong sẽ thật sự giết nó.

Cô gái ngạc nhiên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Tả Đăng Phong, người này tuy là cương thi thành tinh, nhưng vẫn còn trí tuệ, biết im lặng chính là cách phòng vệ tốt nhất.

Tả Đăng Phong thấy nó không phản ứng, thì nổi giận, mắt hiện sát khí.

"Chúng tôi không làm gì quá đáng đâu, chỉ muốn mời thánh quân hiện thân gặp mặt, chúng tôi ra bên ngoài chờ." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong nổi sát ý, lập tức lựa lời hòa hoãn.

"Không có âm dương nhị khí lại có thể nói ra tiếng, cương thi tính âm lại có thể xuất hiện ban ngày, Chung Quỳ đối với mi thật đúng là rất tốt." Tả Đăng Phong hừ lạnh, xoay người đi ra hướng cửa sân, Ngọc Phất đi theo.

"Cậu thật định giết nó sao?" Ngọc Phất nhìn qua khe cửa, thấy Hạn Bạt đi vào chánh điện.

"Nếu Chung Quỳ không xuất hiện, tôi sẽ giết nó." Tả Đăng Phong hít sâu cố gắng điều chỉnh bản thân, hừ, làm tiên nhân thì có thể làm việc riêng làm rối kỉ cương, thế gian quả thực không công bằng.

"Sao cậu lại muốn gặp Chung Quỳ, đó là tiên nhân đắc đạo đã lâu, chúng ta không phải là đối thủ của người ta." Ngọc Phất nhíu mày, từ khi biết được Hạn Bạt và Chung Quỳ có liên quanNgọc Phất đã thay đổi thái độ, cô lo cho Tả Đăng Phong, cô biết Chung Quỳ lợi hại đến mức nào, dù hai người tu vi có là vô địch, thì đấu với người ta vẫn là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.

"Tôi muốn ông ấy tìm giúp tôi hồn phách Vu Tâm Ngữ ở đâu." Tả Đăng Phong nghiêm mặt, hồn của Vu Tâm Ngữ đi đâu vẫn luôn là tâm bệnh của Tả Đăng Phong, đã từng mời người xuống âm phủ tìm, mới hay hồn của Vu Tâm Ngữ không hề xuống âm tào địa phủ.

"Vậy thì nói muốn nhờ có lẽ còn có ba phần hi vọng, cưỡng ép người ta coi chừng bị giết luôn diệt khẩu." Ngọc Phất thầm thì, cô không hề thấy ghen, phụ nữ đàn bà thông minh không ghen với người chết.

"Cơ hội như vậy sau này làm gì còn gặp được, tôi không thể bỏ lỡ, dù có thế nào cũng phải biết hồn của cô ấy đã đi đâu." Tả Đăng Phong dứt khoát lắc đầu, người phàm hầu như không hề có cơ hội tiếp xúc với tiên nhân, cơ hội như vậy một khi bỏ qua, sẽ không bao giờ có lại được nữa, nên dù nguy hiểm tới mức nào hắn cũng muốn thử một lần.

"Tương truyền Chung Quỳ ghét ác như cừu, hung lệ mạnh bạo, uy hiếp ông ấy không phải hành vi sáng suốt." Ngọc Phất lắc đầu.

"Chị mang Thập Tam về nhà trọ trước, việc này nếu kết thúc tốt đẹp, tôi sẽ về tìm chị, nếu đến hừng đông ngày mai tôi còn chưa về, làm phiền chị đưa Thập Tam tới Sơn Đông giúp tôi, để nó tự quyết định nơi muốn tới." Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất.

"Nếu ông ấy không sợ uy hiếp, cậu định ứng phó như thế nào?" Ngọc Phất hỏi.

"Cố hết sức giết chết Hạn Bạt." Tả Đăng Phong đáp.

"Đó là hạ sách, lưỡng bại câu thương, huống hồ ông ấy nhất định sẽ ngăn cản cậu." Ngọc Phất lắc đầu.

"Chị đưa Thập Tam về trước đi, tôi sẽ xử lý tùy theo hoàn cảnh." Tả Đăng Phong nhắm mắt thở dài, Vu Tâm Ngữ đi đã hơn ba năm, ba năm nay, hắn bôn ba bốn phía tìm con đường cứu cô hoàn dương, chỉ có làm mình bận rộn mới làm hắn đỡ nhớ tới cô, Chung Quỳ là một vị thần tiên, năng lực của ông ta chắc chắn mạnh mẽ, nếu ông ấy chịu giúp, nhất định hắn sẽ biết điều hắn muốn biết. Xa vời hơn, thậm chí còn có thể nói chuyện được với hồn của Vu Tâm Ngữ, chỉ nghĩ đến đó Tả Đăng Phong đã xúc động.

"Ứng phó tùy theo hoàn cảnh không phải là phong cách của cậu." Ngọc Phất lắc đầu, cái gọi là xử sự tùy theo hoàn cảnh chính là không có kế hoạch.

"Tôi đã nghiên cứu pháp thuật Tiệt Giáo Tử Dương quan, phỏng đoán ra một loại phương pháp tán công tự bạo cực tốc, với tu vi của tôi hiện giờ, nếu tán công tự bạo, có thể san thành bình địa một phương viên trăm dặm." Tả Đăng Phong mỉm cười, tử khí điên phong là cảnh giới cao nhất phàm nhân tu hành có thể đạt tới, cách Địa Tiên chỉ có một bước ngắn, nếu tán công tự bạo sẽ sinh ra khí lãng khổng lồ, gây nên vô số thương vong, người chết, sẽ làm cho Thiên Đình phải chú ý, Chung Quỳ cũng không thể nào che giấu được.

"Có đáng mạo hiểm đến như vậy không? " Ngọc Phất nhíu mày, phương pháp này quá nguy hiểm, như quả thật có hiệu quả.

"Chúng ta đang đi đường vòng, và bây giờ trước mắt chúng ta đang hiện ra một con đường tắt." Tả Đăng Phong nghiêm túc.

"Chỉ có thể làm như vậy, trên người cậu còn bao nhiêu kim phiếu?" Ngọc Phất hỏi.

"Chị muốn cái gì?" Tả Đăng Phong móc một tờ kim phiếu ngàn lượng đưa cho Ngọc Phất.

"Số người trong phương viên trăm dặm càng nhiều, chúng ta càng chiếm ưu thế, Chung Quỳ càng không dám vọng động, tôi đi đổi kim phiếu thành đồng đại dương, vung vãi các nơi, dẫn người ta tới." Ngọc Phất giải thích.

"Ý kiến hay, tìm thêm Minh Tịnh Đại Sư hỗ trợ, ném xong hai người hãy trở về nhà trọ." Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, một ngàn lượng hoàng kim là ba vạn đồng đại dương, một đồng đại dương nặng chừng năm tiền, ba vạn đồng là hơn một ngàn năm trăm cân, Ngọc Phất vác theo không tiện, để Minh Tịnh Đại Sư hỗ trợ là thích hợp nhất, một là để cho ông có việc làm, hai là để giải thích hai người làm gì mấy ngày nay, ba là để Minh Tịnh thay đổi cái nhìn về hai người, khỏi cho luôn bị cảm giác đi theo hai người không phải đào mộ thì là giết người.

"Ừ, cậu phải hết sức cẩn thận." Ngọc Phất nắm tay Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong gật đầu, nắm chặt bàn tay lại, rồi thả ra.

Ngọc Phất rời đi, Tả Đăng Phong mới nhớ ra cô không dẫn theo Thập Tam, vốn định nhắc, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, vì hắn đoán ra dụng ý của Ngọc Phất, không phải cô quên, mà là cô muốn nó ở lại để hắn phải bận tâm, không liều mạng ngọc thạch câu phần.

Tả Đăng Phong đẩy cửa đi vào miếu nhỏ, đến thẳng chánh điện, Hạn Bạt đang ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt tĩnh tọa.

Trong chánh điện rất trống trải, trừ thần tượng Chung Quỳ chỉ có một cái bàn thờ, trên có lư hương và hai cái bát sứ, trong một bát sứ có mấy cái bánh, bát kia đựng mấy miếng táo.

Mấy miếng táo làm Tả Đăng Phong nhớ tới lần đầu gặp Vu Tâm Ngữ, lúc đó hắn cho cô hai cái bánh bao, sáng sớm hôm sau Vu Tâm Ngữ đáp lễ lại cho hắn mấy miếng táo, người ấy đã mất đi mấy năm, cảnh ấy hiện rõ mồn một trong đầu, không thể nào quên được.

Cô gái không nói chuyện, Tả Đăng Phong cũng không nói, trong miếu rất yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua, buổi trưa đã tới.

Hiện giờ tuy đã gần tới đầu thu, nhưng giữa trưa nhiệt độ vẫn còn rất cao, Tả Đăng Phong đành phải rút hàn khí trong bao tay Huyền Âm ra để duy trì nhiệt độ cơ thể, Hạn Bạt tuy đã thành tinh, bản chất lại là âm vật, ánh nắng bên ngoài và nhiệt độ cao làm sắc mặt nó trắng bệch, Tả Đăng Phong ngần ngừ, rồi ra tay, phát ra Huyền Âm chân khí hạ thấp nhiệt độ trong chánh điện xuống.

Cô gái cảm nhận được, mở mắt nhìn Tả Đăng Phong, nhưng vẫn không nói gì, Tả Đăng Phong giả bộ không biết, nhắm mắt dưỡng thần, hắn làm vậy chỉ là vì bản năng đàn ông nên chiếu cố đàn bà mà thôi, chẳng phải muốn xin lỗi hay lấy lòng gì cả.

Buổi trưa, giờ Mùi, giờ Thân, giờ Dậu, mặt trời xuống núi, sắc trời bắt đầu ảm đạm.

"Các người tới để làm gì? " Hạn Bạt lên tiếng trước.

"Vốn là định tới để thu phục cô, nhưng bây giờ lại muốn gặp thánh quân một chút, có việc cầu nhờ ông ấy." Tả Đăng Phong đáp. Hắn vẫn luôn muốn hỏi quan hệ giữa Hạn Bạt và Chung Quỳ, nhưng cuối cùng hắn nhịn được, có một số việc biết càng ít càng tốt.

"Ông ấy tuần tra các nơi, không thường tới nơi này." Cô gái bình tĩnh nói, Tả Đăng Phong cả ngày không nói chuyện, cho thấy ý chí hắn rất kiên định, người như vậy thật là đáng sợ.

"Tiên nhân thần thông tứ phương, chỉ cần cô dâng hương gọi, ông ấy sẽ xuất hiện thôi." Tả Đăng Phong nhìn lư hương trên bàn, trong lư toàn là cát, không có tro nhang, nhưng bên ngoài lưu hương lại có để mấy cây nhang, cho thấy mấy cây nhang này có cách dùng khác.

Hạn Bạt im lặng, đi tới bàn, cầm một cây nhang cắm vào lư, đốt lên, nó dùng ngón tay để đốt nhang, nguyên lý thực hiện cũng giống như người tu hành áp súc linh khí để làm tăng nhiệt độ.

Cô gái đốt hương xong trở về bồ đoàn ngồi xuống, nhắm mắt lại không để ý tới Tả Đăng Phong nữa. Hạn Bạt thật sự chưa từng sát sanh giết người, từ đầu tới cuối không hề có ý ra tay, hoàn toàn không phải nó không đủ sức để đánh.

Tả Đăng Phong hồi hộp, Hạn Bạt đã đốt nhang, nhưng không nói gì, chứng tỏ nó với Chung Quỳ quan hệ rất mật thiết, tới mức chẳng cần nói gì, chỉ cần đốt nhang, là người kia biết mà tới.

Tả Đăng Phong nhìn cây nhang, hồi hộp cồn cào, hắn có thái độ không tốt với Hạn Bạt, nếu Chung Quỳ biết, chắc chắn sẽ nổi giận, chuyện này là rất bình thường, nếu có ai xấu tính với Vu Tâm Ngữ, hắn cũng sẽ nổi giận.

Sắc trời càng lúc càng tối, hướng tây nam đã có ánh lửa, những ánh lửa di động nhưng phân tán, chứng tỏ Ngọc Phất và Thiết Hài đã dụ dỗ được nhiều người ở gần tới tìm tiền, cách làm này tuy không quang minh, nhưng không thể không làm, hơn nữa, kẻ quyết định sự sống chết của họ không phải Ngọc Phất và Thiết Hài, không phải Tả Đăng Phong, mà là Quỷ Vương Chung Quỳ.

Lư hương tỏa khói xanh mù mịt, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, tạo nên một áp lực tâm lý rất lớn. Nhang cháy được ba phần, mũi Tả Đăng Phong đã đổ mồ hôi, nhưng ngoài cửa vẫn chưa hề vang lên tiếng đập cửa.

Tả Đăng Phong ngồi ngay cạnh cửa chánh điện, đối diện cửa ra vào miếu nhỏ, một lúc lâu sau tiếng đập cửa vang lên, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, trên cửa miếu có khe hở rất lớn, có thể nhìn qua khe thấy tình huống bên ngoài, nhưng bên ngoài cửa cái gì cũng không có.

"Ông ấy tới." Cô gái đứng dậy, đi ra cửa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK