Chương 222: Pháp quyết sinht ử
Âm dương Sinh Tử Quyết có một thức chỉ quyết và một câu chân ngôn, cần phối hợp sử dụng, chỉ quyết khó bắt hơn các môn phái khác, năm ngón tay người, ngón thứ ba dài hơn bình thường, dưới tình huống bình thường chỉ dùng ngón đầu và ngón thứ hai là linh hoạt co duỗi, chỉ quyết của Âm Dương Sinh Tử Quyết phải dùng cả ngón thứ ba, ngón tay và ngón thứ ba tạo thành góc vuông, thức chỉ quyết này Tả Đăng Phong đã từng thử làm nhiều lần, nên lần này bắt quyết rất nhanh.
Chỉ quyết hoàn thành, linh khí và nguyên khí quanh thân lập tức bắt đầu phi tốc vận chuyển, bên ngoài cơ thể hình thành một tầng linh khí lá chắn màu xanh mắt thường cũng nhìn thấy được, linh khí lá chắn này là do chân nguyên bổn mạng ngưng tụ mà thành, so với linh khí lá chắn bình thường thì chắc chắn hơn rất nhiều, có tác dụng chắn phía trước bảo vệ cho người thi pháp, để người thi pháp không bị quấy nhiễu, không bị vật ngũ hành do mình triệu hoán gây thương tích.
Ngọc Hành Tử phát hiện khí tức của hắn biến hóa, lập tức trở nên ngưng trọng, tay trái nhanh chóng bắt quyết, phương pháp bắt quyết giống hệt Tả Đăng Phong, ông biết Tả Đăng Phong muốn liều mạng, nên không dám chủ quan. Trước mặt Ngọc Hành Tử cũng xuất hiện linh khí lá chắn, khác với lá chắn của Tả Đăng Phong màu xanh, linh khí lá chắn của đạo nhân màu vàng, khoảng cách với cơ thể cũng xa hơn Tả Đăng Phong ba tấc.
Tả Đăng Phong thầm than trong bụng, Ngọc Hành Tử bức ra linh khí lá chắn màu vàng, chứng tỏ chúc tính ngũ hành của ông là tính thổ, cũng cho thấy ông là còn thân đồng tử. Còn Tả Đăng Phong mang tính Thủy, Ngọc Hành Tử chính là khắc với hắn, cộng thêm nơi này là bình nguyên, đất nhiều nước lại thiếu, đấu pháp chưa bắt đầu, kết cục đã nhất định.
Tả Đăng Phong từng cầu Ngọc Hành Tử, nhưng bị ông vô tình cự tuyệt, Tả Đăng Phong cả đời chẳng mấy khi cầu người, nay mặt dày muốn nhờ lại bị người cự tuyệt, làm lòng tự trọng của Tả Đăng Phong bị tổn thương, trong lúc vô hình sinh ra phẫn hận, nên có ý nghĩa ngọc đá cùng ta, biết không địch lại nhưng vẫn mạnh mẽ tác pháp, dù có chết, cũng phải làm Ngọc Hành Tử trọng thương.
Chỉ quyết Âm dương Sinh Tử Quyết và môn phái khác khác nhau, chân ngôn khẩu quyết cũng khác nhau, khẩu quyết của âm dương Sinh Tử Quyết chia làm hai bộ phận, phần trên là Âm Dương Quyết chân ngôn, phần dưới là Sinh Tử Quyết chân ngôn, dài hơn pháp quyết thông thường. Hai người cùng bắt chỉ quyết, chính đi Thiên Cương, phản đi Địa Sát, cùng đọc Sinh Tử Quyết chân ngôn.
"Càn Khôn nhật nguyệt đều có nói, âm dương chi khí tụ linh kiều, Vô Cực hóa hư bản là thật, Ngũ Hành là thật có thể thành hư, dùng ba hồn bảy vía làm dẫn, ra thất khiếu nguyên thần hướng thực, nghiêng quanh thân thanh tịnh linh nguyên, mượn Ngũ Hành khí kỳ thiên, thần chi lảng tránh, thổ địa lảng tránh, người dương lảng tránh, người âm lảng tránh, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẩn cấp như pháp làm!"
gọi là chân ngôn chú ngữ chính là thông báo cho thiên địa quỷ thần, thông qua chân ngôn và đối tượng khác nhau sinh ra cộng minh, Sinh Tử Quyết chân ngôn chính là để báo cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, mục đích là nói cho Nguyên Thủy Thiên Tôn biết mình muốn làm pháp, vì pháp thuật uy lực quá lớn, cần dùng tính mạng của bản thân để làm.'Khẩn cấp như pháp làm' nghiêm khắc hơn hẳn 'Lập tức tuân làm', mục đích là thúc giục tất cả sinh linh hoạt động chung quanh khu vực tác pháp mau rời khỏi nơi này, để tránh bị người thi pháp ngộ thương.
Chỉ quyết bắt thành, chân ngôn niệm xong, đó chính là dùng tinh nguyên linh khí của bản thân đi điều động thiên địa Ngũ Hành, Tả Đăng Phong trong Ngũ Hành thuộc thủy, hắn có khả năng điều động những vật thuộc tính thủy, Ngọc Hành Tử trong Ngũ Hành mang tính thổ, ông có thể điều động những vật mang tính thổ, phạm vi điều động lớn hay nhỏ liên quan tới tu vi của người thi pháp, tu vi hai phần âm dương có thể điều động vật trong phạm vi năm dặm, ba phần âm dương có thể điều động trong phạm vi tám dặm.
Trong phạm vi năm dặm, nguồn nước không nhiều, Tả Đăng Phong phải ngưng thần cảm giác mạch nước ngầm, kéo nó lên mặt đất, những cột nước lớn phóng lên trời, rời khỏi mặt đất cả mấy trượng. Ngọc Hành Tử làm phép gọi vật mang tính thổ, một đống đất dài cả mấy dặm thong thả dần hiện lên sau lưng ông, càng lúc càng dài, càng lúc càng cao.
Mọi giác quan của Tả Đăng Phong đã chết lặng vì tinh nguyên linh khí của bản thân bị mất quá nhiều, một chiêu cuối cùng này, hắn biết mình không phải đối thủ của Ngọc Hành Tử, biết trước kết quả của trận chiến, nhưng hắn vẫn muốn đánh, không đến phút cuối thì quyết không bỏ cuộc.
Hai người cùng lúc làm phép, cột nước chọc lên trời, đất đai dưới chân dao động, Tất Phùng Xuân thấy tình thế không ổn vội bỏ chạy, vừa chạy vừa than thầm may mắn, Tả Đăng Phong làm thế này rõ ràng là bị ép đến đường cùng nên cắn trả, may mà người ép hắn không phải là ông ta.
So đấu đấu pháp không giống tục nhân đánh nhau, mà là lấy ý hành khí, lấy khí ngự vật, nên tuy hai người chỉ là cước đạp Thiên Cương Địa Sát, nhưng vật sau lưng càng để lâu càng nhiều, pháp môn tu hành âm dương Sinh Tử Quyết chính là điều hòa long hổ Kim Đan, nên hai người dùng vật sau lưng để ngưng tụ thành hình long hổ, Ngọc Hành Tử vì có thân đồng tử Thuần Dương, nên ngưng tụ ra được một con thổ long khổng lồ, còn Tả Đăng Phong trong cơ thể dương khí có lẫn nhiều âm khí, nên hắn ngưng tụ là một con Thủy Long.
Tu vi Ngọc Hành Tử cao hơn Tả Đăng Phong, nên còn phân ra được một phần linh khí áp chế Tả Đăng Phong dẫn mạch nước ngầm, ngăn không cho hắn tiếp tục ngưng tụ, mặt đất khép lại, hơi nước bị ngắt đoạn, thủy long của Tả Đăng Phong bị đình trệ, có đầu không đuôi, hình thể không được đầy đủ.
Thế nhưng đột nhiên mưa to ầm tã, cơn mưa to đột ngột không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, không chút tia chớp sấm gió, Tả Đăng Phong chấn động trong lòng, tuy mưa to không thể làm thay đổi chiến cuộc, nhưng giúp hắn một cơ hội thi triển âm dương pháp quyết. Hắn nhanh chóng đem nước mưa ngưng tụ thành thủy long, Thủy Long đại thành, thân dài trăm trượng, ngẩng đầu ngâm vang, long uy rầm rĩ. Thổ long của Ngọc Hành Tử vươn mình lên, rống giận đáp lại, long thân đứng thẳng, ý muốn quyết đấu tranh hùng.
Tả Đăng Phong không chút do dự, cho Thủy Long công kích thổ long, trong Ngũ Hành thổ khắc thủy, thổ đấu với thủy tất thủy phải xuống hạ phong, ba phần âm dương lại mạnh hơn hai phần âm dương, thế nhưng con thủy long khổng lồ vẫn không hề chùn bước, phóng tới thổ long, trong lòng không chút nào sợ hãi, không hề có ý lùi bước, nó đại biểu cho tâm ý của Tả Đăng Phong, biết thiêu thân lao đầu vào lửa nhất định sẽ là bi kịch, nhưng biết không địch lại cũng không thể mất đi dũng khí.
Ngọc Hành Tử cho thổ long vồ tới, hai con rồng dùng hết toàn lực, ngẩng đầu cuồng phệ lẫn nhau, xong một chiêu, thổ long ngửa ra vặn vẹo, vài chỗ không còn hình dạng, còn Thủy Long tắc triệt để vỡ tan, thành một màn mưa tung tóe rơi xuống.
Song long và hai người khí tức tương liên, Thủy Long vỡ tan, Tả Đăng Phong bị ảnh hưởng, hắn ngắm nhìn màn mưa ào ạt trong trời đêm, giữ hình ảnh đó cho đến khi hôn mê.
Người ta khi hôn mê thì không có ý thức, càng không có khái niệm về thời gian, giống như chỉ qua một chớp mắt, Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng mèo kêu, hắn mở to mắt nhìn thấy bầu trời sao, cảm nhận được gió lạnh của ban đêm, cảm giác lạnh làm Tả Đăng Phong thấu tim, vì nếu còn linh khí, thì không thể nào thấy lạnh được.
Hắn ngưng thần cảm giác, đan điền khí hải một mảnh trống trơn, quan nguyên huyệt và Thiên Khu huyệt chết lặng, Ngọc Hành Tử chỉ lấy đi tu vi, để lại mạng cho hắn.
Tả Đăng Phong không quá bi thương, cũng không tức giận, Ngọc Hành Tử nói không sai, âm dương Sinh Tử Quyết vốn không phải là của hắn, chủ nhân lấy về là chuyện rất bình thường.
Tả Đăng Phong xoay người ngồi dậy, mất đi tu vi làm hắn không còn nhìn rõ vật trong đêm, hắn chỉ nhìn thấy hai con mắt của Thập Tam.
Tay phải truyền đến hàn khí cho thấy Bao tay Huyền Âm vẫn còn, đưa tay sờ lên trước ngực, phát hiện đồ đạc bên trong quần áo không thiếu thứ gì. Hắn mất đi chỉ có linh khí tu vi, trên người không có vết thương, không ảnh hưởng tới cử động của hắn. Tả Đăng Phong tìm thùng gỗ, thùng gỗ còn, đồ vật bên trong cũng còn, Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ lên đi về hướng đông, Thập Tam chạy bên cạnh, Tả Đăng Phong mấy lần vấp ngã, Thập Tam phát hiện Tả Đăng Phong có vấn đề gì đó, làm hắn không còn nhìn rõ trong màn đêm.
Trong lòng Tả Đăng Phong rất bình tĩnh, hắn là loại người tàn nhẫn, không tổn thương người khác thì tổn thương chính mình, lúc còn linh khí hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, hiếm khi giúp người, nên có kết cục hôm nay hắn cũng không thấy oan uổng hay ủy khuất. Hắn làm mọi việc đều là vì Vu Tâm Ngữ, hắn không phân tâm, không lười biếng, hắn luôn một mực cố gắng, ngày nay tu vi đã mất, không làm được gì nữa, hắn chỉ còn muốn về nhà, trở về bên người phụ nữ của mình.
Mất đi tu vi, Tả Đăng Phong đi lại rất gian nan, lúc trước bước một hơn mười trượng, giờ chỉ đi được từng bước một, nơi này cách Thanh Thủy quan hơn ba ngàn dặm, con đường trở về dài dằng dặc, nhưng Tả Đăng Phong không sợ hãi, đường dài tới cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ về được đến nhà.
Thùng gỗ trên lưng đựng rất nhiều vàng bạc châu báu, nên rất nặng, Tả Đăng Phong vẫn cố gắng cõng, thùng gỗ này hắn cõng đã quen, huống hồ hắn còn thiếu nợ Tôn Phụng Tiên một nhân tình, hắn phải trả lại nhân tình này.
Lúc này đã là nửa đêm về sáng, Tả Đăng Phong biết cơ thể mình hiện giờ kém nhiều, nên đi được một lúc là nghỉ, hắn nhặt nhạnh củi khô định nhóm lửa chống lạnh, chất củi lên rồi mới nhớ mình không có diêm, không còn tu vi, hắn không thể áp súc linh khí để nhóm cỏ khô được.
Đến tảng sáng, Tả Đăng Phong tới một thị trấn, tìm tới hiệu cầm đồ của kim trạch Cửu Châu, hiệu cầm đồ kiểm kê giá trị, ra một con số thiên văn làm người ta phải khiếp sợ, nhưng Tả Đăng Phong chỉ cầm đi mấy cây vàng thỏi. Người ta sống phải có tiền, hắn cũng vậy, hắn không cần tiền duy trì cuộc sống, nhưng hắn cần lộ phí để về nhà.