Chương 179: Không thể tưởng tượng
Thập Tam vừa ngồi xuống đã nhỏm dậy, cúi xuống đánh giá cái bục.
"Thập Tam, đây là chỗ ngồi của mày hồi trước?" Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam chạy tới ngồi xuống bục, động tác rất thuần thục, giống như là thói quen, nhưng nó đứng dậy chắc là vì cái bục lạnh quá, làm lạnh mông nó, chắc là trước kia trên bục có trải đệm hay gì đó.
Thập Tam gật đầu.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lập tức quay sang nhìn nhau, Thập Tam gật đầu chứng tỏ cái tọa ỷ kia rõ ràng là chỗ ngồi của chủ nhân cũ của Thập Tam.
"Đây không phải chư hầu quốc của Chu Triều sao, sao đối thủ của Khương Tử Nha lại ở đây?" Ngọc Phất khó hiểu.
"Tôi cũng không hiểu. Thập Tam từng theo chủ nhân đi Dung Quốc, ở Dung Quốc rất được khoản đãi, Dung Quốc có xếp chỗ ngồi cho nó hay không thì không biết, vì thành cổ Dung Quốc đã sụp đổ, điều tôi bây giờ không hiểu là người này rốt cuộc có quan hệ với Khương Tử Nha?" Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn và Thập Tam hồi ở thành cổ Dung Quốc gặp mỹ nữ xà, Thập Tam còn ngồi nghe nó ca hát, chứng tỏ nó với chủ nhân từng đi Dung Quốc, và rất được hoan nghênh.
Trong lòng hai người có nghi hoặc, hai người hỏi nhau, nhưng đều biết không có câu trả lời.
"Cái khác tạm không nói, nếu tôi là Khương Tử Nha, nếu chư hầu của tôi chiêu đãi đối thủ của tôi, chắc chắn tôi không hài lòng. " Tả Đăng Phong nói trước, hắn phải đem các manh mối lộn xộn này sắp xếp lại để tìm đáp án.
"Đây là chuyện bình thường, nhìn cái tọa ỷ này đủ thấy quan hệ của ông ta với Bộc Quốc chư hầu vương không phải bình thường, hơn nữa chư hầu vương trẻ tuổi hình như cũng không sợ Khương Tử Nha biết chuyện." Ngọc Phất giúp Tả Đăng Phong sắp xếp manh mối.
"Kiểu thành phân âm dương này tuyệt đối là có cao nhân hướng dẫn xây dựng, hơn nữa tạo thành hình thế này tuyệt đối không chỉ để đẹp mắt." Tả Đăng Phong lắc đầu, manh mối trước mắt rất mất trật tự, nhưng nhất định có một cái đầu mối chính nối kết tất cả chúng lại với nhau.
“Rất có thể là Khương Tử Nha chỉ huy kiến tạo, cũng có thể là chủ nhân của Thập Tam chỉ huy kiến tạo, họ đều có năng lực làm việc đó." Ngọc Phất nói.
"Người phong bế hồn phách cư dân trong thành không phải xuất phát từ thiện ý, nên hẳn không phải là chủ nhân lúc trước của Thập Tam, Thập Tam quen việc ngồi lên cái bục tuyệt đối không phải lần một lần hai có thể đã thành thói quen, như vậy cho thấy Thập Tam và chủ nhân đã đến đây rất nhiều lần, hơn nữa ông ấy luôn ngồi ở chỗ này, chứng tỏ ông ấy rất thân với người Bộc Quốc." Tả Đăng Phong nói.
"Nếu không phải ông ấy, vậy chỉ có thể là Khương Tử Nha." Ngọc Phất nhíu mày.
"Có khả năng." Tả Đăng Phong mơ hồ cảm giác bắt được cái gì đó, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
"Cậu đoán thử xem năm đó xảy ra chuyện gì." Ngọc Phất nói.
"Manh mối không đủ, đoán không có ý nghĩa." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, đáng tiếc Thập Tam không biết nói, nếu không hai người không phải vất vả suy nghĩ từ một đống sương mù.
"Vậy tôi đoán thử. Đây là lãnh thổ của Chu Triều, nhưng người nơi này lại quan hệ gần gũi với đối thủ của Khương Tử Nha, Khương Tử Nha giận dữ, độc chết họ, phong ấn hồn phách họ trong thi thể, không ra sống không ra chết để họ phải chịu đựng thống khổ." Ngọc Phất chỉ chư hầu vương trẻ tuổi.
"Không, nếu tôi là Khương Tử Nha, thuộc hạ tôi thân cận với đối thủ, đương nhiên tôi không vui, nhưng cũng không đủ để ra tay tàn nhẫn như vậy, hơn nữa theo tôi được biết, Khương Tử Nha không am hiểu dụng độc, địa chi và độc vật do diễn sinh ra cũng không nghe lời hắn, dù chúng là do Khương Tử Nha bù cho đủ, nhưng là do tám chư hầu có được, nên chúng chỉ có thể nghe lời chư hầu vương, chứ không nghe Khương Tử Nha." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phất không nói nữa, đi loanh quanh trong phòng tìm kiếm. Tả Đăng Phong phủi lớp bụi trên bục nhỏ, ngồi lên, hắn cần suy nghĩ, yên tĩnh mà suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ.
"Phong cách hành sự của người trong Tiệt Giáo như thế nào." Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phất, lịch sử Đạo gia hắn không bằng Ngọc Phất.
"Không tuân thủ quy tắc, làm việc cực đoan." Ngọc Phất trả lời.
"Nói chi tiết một chút." Tả Đăng Phong nhíu mày, Ngọc Phất nói quá mơ hồ, hiểu cách xử sự của người trong Tiệt Giáo đối với hắn mà nói rất mấu chốt, vì sẽ ảnh hưởng tới phán đoán tiếp theo của hắn.
"Họ không tuân thủ quy củ, không nghe ước thúc, muốn làm gì thì làm đó, phản nghịch, pháp thuật Tiệt Giáo rất lợi hại, học rất nhanh, tính chất bá đạo, nhưng người của Tiệt Giáo thường rút ngắn tuổi thọ bản thân để thi triển pháp thuật nghịch thiên, họ rất điên cuồng, thiếu sự bình thản cần có của Đạo gia." Ngọc Phất nghĩ nghĩ, bổ sung, "Giống với cách hành sự của cậu."
"Vậy thì dễ nói, nếu là tôi, nếu tôi đã ngồi ở chỗ cao hơn chư hầu vương, nhất định nếu thấy họ gặp khó khăn sẽ ra tay bảo vệ họ, tuyệt đối không bỏ mặc, càng không hại họ." Tả Đăng Phong cười, hắn đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Ngọc Phất xoay người qua, nhìn Tả Đăng Phong chờ hắn tiếp tục.
Nhưng Tả Đăng Phong không nói với cô nữa, mà cúi đầu nhìn Thập Tam, "Thập Tam, lần cuối lúc mày ở đây, cửa đóng hay mở? "
Thập Tam ngạc nhiên, nó nghe không hiểu.
"Lúc mày ở đây lần cuối cùng, cửa ra vào kia đang đóng hay mở? " Tả Đăng Phong ôm Thập Tam ra tới cửa, chỉ vào cánh cửa hỏi nó.
Thập Tam không trả lời.
"Đang đóng phải không?" Tả Đăng Phong nhớ ra Thập Tam không thể trả lời đóng hay mở, chỉ có thể trả lời có hay không.
Thập Tam gật đầu.
Tả Đăng Phong lập tức cười khổ lắc đầu, Thập Tam gật đầu chứng minh nó có chỉ số thông minh rất cao, nhưng cũng đồng nghĩa cho ra một kết quả mà hắn không muốn thấy.
"Sao vậy?" Ngọc Phất nhỏ giọng hỏi.
"Nói ra thì dài, tôi nghĩ có lẽ đây chính là nguyên do chủ nhân Thập Tam và Khương Tử Nha trở mặt với nhau. Tôi nói ra, chị nghe thử xem có lý không nhé. Ba ngàn năm trước, Khương Tử Nha ở đây tìm thấy thủy thuần âm trư, cũng quen biết đạo nhân Tiệt Giáo đang tu hành ở Tuyết Sơn, lúc ấy hai người không có địch ý với nhau. Khương Tử Nha mang theo địa chi và người đi đông chinh Thương Triêu, đến khi thành công, Bộc Quốc được phong chư hầu trở về cố thổ, có thân phận chư hầu, đương nhiên muốn xây dựng thêm thành trì, tòa thành này chính là Tiệt Giáo đạo nhân giúp Bộc Quốc xây dựng, nhà ở sườn đông là càn nên lớn, để cho quý tộc, nhà ở sườn tây là khôn nên nhỏ, để cho nô lệ ở, địa chi có công trong việc Bộc Quốc kiến quốc, nên nó được để vào hồ nước nhỏ hai dặm ở đông thành, thay cho một con mắt của Thái Cực, được người Bộc Quốc cung phụng, cái đảo nhỏ giữa hồ lớn phía chính là con mắt thứ hai của Thái Cực, giúp người cá có chỗ phơi nắng, đây là một kết cấu hoàn mỹ, thành trì xây xong lập tức sẽ biến thành một nơi bảo địa, âm dương hòa hợp." Tả Đăng Phong nói một lèo.
Ngọc Phất gật đầu, Càn Khôn đối ứng, âm dương cân bằng tuy không làm người nơi đây đại phú đại quý, nhưng lại giúp họ cân đối, chỉ cần cân đối là có thể phát triển lâu dài, phong thuỷ tốt nhất trong thế gian không phải là làm cho người ta đại phú đại quý, mà là làm cho người ta có thể vĩnh viễn thoải mái sinh sôi nảy nở, cân đối mới là chính đạo, lâu dài chính là đại đạo.
"Nhưng, thành trì xây xong, Khương Tử Nha lại tới, muốn lấy địa chi, vì Lai Quốc chống cự, công hoài không thắng, nên muốn lặp lại chiêu cũ mời địa chi đến tạo ảnh hưởng đến vận số của Lai Quốc, nhưng chư hầu vương Bộc Quốc không đồng ý, vì địa chi đang làm con mắt Thái Cực, phải ở cố định trong hồ nước của đông thành, nếu nó rời đi, âm dương trong thành sẽ mất cân bằng, tộc nhân sẽ gặp xui xẻo.”
Khương Tử Nha đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng ông ta đang bị Lai Quốc làm cho giận dữ, trong lòng vội vã, hơn nữa ông ta không nghĩ đến việc lấy vật khác để thay địa chi gắn vào thành cổ điều hòa âm dương, điều làm cho ông ta nổi giận hơn là, ông ta không phải đối thủ của Tiệt Giáo đạo sĩ, cụ thể tình hình lúc đó như thế nào thì tôi không đoán ra, nhưng có lẽ Khương Tử Nha nói năng không khéo khiến đối phương không đồng ý, cũng có thể là chiến sự giữa Tề quốc và Lai Quốc đang ở trong nước sôi lửa bỏng, tóm lại cuối cùng ông ta quá cứng rắn, muốn cướp địa chi mang đi.”
“Bản thân địa chi cao hơn mười thước, kích thước rất lớn, Khương Tử Nha muốn mang nó đi đương nhiên phải đem theo rất nhiều binh mã, bọn họ hung hãn đuổi hết người dân Mâu Quốc vào trong nhà, nhưng không giết họ, vì những cư dân này dù sao cũng có công, chỉ cần họ không ngăn cản là được, không cần phải giết họ, nên mới có cảnh nhà nhà đóng cửa sẵn sàng phòng thủ. " Tả Đăng Phong bình tĩnh phân tích.
"Sao người Bộc Quốc không phản kháng?" Ngọc Phất hỏi.
"Cả thành trì chỉ có mười dặm vuông, cực kì nhỏ, nói là quốc gia, kỳ thật chẳng hơn một cái thôn, lấy gì phản kháng?" Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Cứ cho là đúng theo lời cậu nói, sao Tiệt Giáo đạo sĩ không ra tay ngăn cản?" Ngọc Phất hỏi tiếp.
"Ông ấy về chậm, lúc ông ấy về tới, Khương Tử Nha đã mang địa chi đi, hơn nữa con độc vật do địa chi diễn sinh ra chạy theo ngăn cản, bị ông ta giết luôn, độc vật chết, độc tính trong cơ thể nó phát ra, người trong thành đều gặp họa, đạo nhân Tiệt Giáo về tới thấy vậy, nên phong bế hồn phách của họ, muốn nghĩ cách cứu họ, nhưng cuối cùng không thành công, nhưng dù có cứu sống được hay không, ông ấy xem như cũng đã kết thù với Khương Tử Nha, nên mới đưa Thập Tam cho Lai Quốc chống đỡ mười hai địa chi." Tả Đăng Phong nói.
"Hơi cưỡng ép, khó mà chấp nhận." Ngọc Phất nhíu mày.
"Chị thấy khó chấp nhận vì chị luôn nghĩ chuyện gì cũng phải nhìn thấy tận mắt mới tin được, nhưng thật ra nhiều khi có thể dựa vào manh mối nhìn thấy cũng có thể suy ra kết quả, cũng có thể thấy kết quả trước, sau đó sẽ suy ra manh mối. " Tả Đăng Phong đáp.
"Nếu nói như vậy, sao đạo sĩ Tiệt Giáo không đấu luôn với Khương Tử Nha, còn bỏ gần tìm xa mượn tay Lai Quốc?" Ngọc Phất hỏi lại, cô luôn có cảm giác Tả Đăng Phong quá mức nhạy cảm, kết quả phân tích ra không thể tưởng tượng, làm cho người khó mà chấp nhận.
"Có hai nguyên nhân, một là không thể vô cớ xuất binh, Bộc Quốc là chư hầu của Chu Triều, không phải nước phụ thuộc của Tiệt Giáo, nguyên nhân thứ hai là không đến mức vì Bộc Quốc mà hy sinh lớn như vậy." Tả Đăng Phong nói, chuyện lớn thì làm lớn, chuyện nhỏ thì chỉ nên làm nhỏ, không thể vì người khác làm vỡ một món đồ nhà mình mà đi giết người thân người ta, cũng không thể người ta giết người thân của mình mà mình chỉ đi phá đồ nhà họ được.