Chương 291: Lục tung
Sông ngầm dưới mặt đất đi về hướng đông,
Phía bên phải hà đạo là bãi sông rộng, trên bãi có rất nhiều đá cuội, đá cuội đã được nén chặt, đặt chân không hề bị lún.
Hà đạo rộng lớn, có thể lướt đi, ba người gia tăng tốc độ, một lát sau, trên thạch bích phía bên phải xuất hiện những bậc thang đi lên, nhưng đã bị phá hủy, người thường không thể nào đi tiếp được.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện gần đỉnh thạch bích có một khu vực xanh xanh, trong động đá vôi ít có rêu xanh, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một cái cửa bằng đồng.
"Đây hẳn là cửa vào lăng mộ Ba vương." Tả Đăng Phong chỉ.
Ngọc Phất gật đầu, ném một cục đá vào cửa, thanh âm vang lên không nặng, cho thấy cửa đồng không dày.
"Sao vậy?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong chau mày, thì không hiểu.
"Mỗi độc vật do địa chi sinh ra đều có chức năng nuôi ăn địa chi, nếu địa chi bị nhốt trong lăng mộ, thì con quái vật kia đã phải phá mở cánh cửa này." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Ý cậu là địa chi không có ở trong lăng mộ." Ngọc Phất gật đầu.
"Tôi không chắc." Tả Đăng Phong móc địa đồ ra cẩn thận so sánh, theo lộ tuyến và khoảng cách, thì nơi này chính là ở bên dưới phủ Tổng Thống.
"A Di Đà Phật, lão nạp lên trước dò đường." Thiết Hài xung phong.
"Không cần vội, chúng ta đi tiếp sang hướng đông." Tả Đăng Phong lắc đầu, cất bước đi trước.
"Sao đi hướng đông?" Thiết Hài chưa hiểu kịp.
"Độc vật hình thể cực lớn, không thể đi vào trong động đá vôi vồ độc xà, vậy bình thường nó ăn cái gì, cho tới bây giờ chúng ta chưa hề nhìn thấy nguồn thức ăn của nó." Tả Đăng Phong giải thích.
Thiết Hài không nói gì, đi nhanh theo hai người.
Đi thêm vài dặm, một cái hồ to xuất hiện, mặt hồ rộng cả mấy chục mẫu, trong hồ có rất nhiều cá và rùa, tốc độ di chuyển không nhanh, con độc vật kia hoàn toàn có thể dùng chúng làm thức ăn.
Tới nơi này, mạch nước ngầm hẹp đi, tiếp tục chảy về hướng đông.
"Năm đó toàn bộ công tượng kiến tạo lăng mộ đều bị giết ở đây." Tả Đăng Phong chỉ vào đống xương cốt còn sót lại bên hồ, thời gian đã lâu, đa số xương cốt đã mục, nhưng thông qua cái sọ hình tròn cũng đủ để nhận ra đây là xương người.
"Vào trong mộ đi." Ngọc Phất nói, cô biết Tả Đăng Phong muốn tìm nguồn thức ăn của độc vật là vì muốn tìm âm chúc thổ ngưu, nhưng hiện giờ không thấy tăm hơi thổ ngưu, chỉ còn cách đi vào trong lăng mộ.
"Ở đây năm đó bị giết rất nhiều người, có thể chiêu xuất hồn phách của họ hỏi thăm không? " Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phất.
"Không, thời gian quá lâu." Ngọc Phất lắc đầu.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong thở dài quay lại đường cũ.
Ba người trở lại chỗ thạch bích bên dưới cửa đồng.
Tả Đăng Phong không chần chờ, lướt lên thạch bích, xuất chưởng đánh mở cửa đồng. Cánh cửa dày hơn một tấc, xác thực mà nói thì không phải cửa bằng đồng, vì hai bên không có bản lề, chỉ là dùng một đồng tiền cực bự để bít lỗ hổng mà thôi.
Đồng tiền rớt xuống, Tả Đăng Phong vọt sang bên. Lăng mộ bị phong bế đã lâu, không khí bên trong tất nhiên không sạch sẽ, tuy trong động không gió, nhưng sông ngầm dưới mặt đất có thể đem trọc khí trong lăng mộ mang sang phương đông.
Một lát sau, ba người mới đi vào. Bên trong có thềm đá, thềm rất rộng, ba người có thể song song, đi được mười xích, một phiến đá xuất hiện chặn đường.
Tả Đăng Phong lấy tay gõ phiến đá, phát hiện phiến đá không dày, bèn phát linh khí nắm lấy, cảm giác cũng không quá nặng.
Tả Đăng Phong nhướng mày, chấn vỡ phiến đá, rồi lập tức nhảy lên.
Trước mắt là một mộ thất rộng rãi, diện tích khoảng năm mẫu, chủ mộ thất và khu chôn táng không tách biệt, giữa mộ thất có hai hàng thạch thú trấn mộ, trái phải tất cả bảy con, ở giữa hai hàng thú trấn mộ là một lối đi rộng khoảng hai trượng, bên trái chôn một ít đồ vật, bên phải là hơn mười cái thạch quan (quan tài bằng đá), cuối lối đi có một bệ đá, trên mặt để một quan tài bằng đồng xanh, cả mộ thất không hề có chút cảm giác xa hoa, còn có vẻ hơi keo kiệt, vì bảy cái đỉnh đồng đã biểu lộ chủ nhân lăng mộ là thân phận chư hầu, là một chư hầu thì cách làm mộ thất thế này không thể gọi là cao sang, đồ vật chôn táng cũng không phong phú.
"Trong này không có." Tả Đăng Phong nhìn khắp bốn phía chậm rãi lắc đầu, Thập Tam đã từng mô tả kích cỡ âm chúc thổ ngưu, chỉ cỡ con trâu bình thường, nhìn đồ trong lăng mộ là biết ngay, địa chi không hề có mặt ở đây.
"Có thể có nội đan của địa chi trong này hay không." Ngọc Phất quay đầu chung quanh.
"Có thể, tìm xem xem, nội đan địa chi chỉ cỡ hạt đậu nành, thổ chúc nội đan hẳn là màu xám." Tả Đăng Phong đi theo lối đi tới quan tài đồng xanh, có lẽ không thể gọi nó là đồng quan, vì ngoại quan bọc bên ngoài quan tài phải gọi là quách, thứ chứa đựng thi thể mới được gọi là quan.
"Đại sư, mau tới hỗ trợ." Ngọc Phất cúi đầu gọi Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, lão nạp ở dưới này coi chừng giùm hai người, Lão Đại, mày lên tìm giúp cậu ấy." Thiết Hài không muốn đi vào phần mộ.
"Đừng, ngàn vạn đừng, hai ngươi đừng có lên đây." Tả Đăng Phong vội kêu to, đức hạnh của Lão Đại hắn quá rõ, lỡ mà tìm được nội đan thổ ngưu, chắc chắn nó sẽ nuốt riêng.
Tả Đăng Phong nói xong đi sang hướng bắc, trong lăng mộ Chu Triều có rất ít cơ quan, hơn nữa trong cơ quan lăng mộ bình thường được bố trí trong không gian nhỏ hẹp, mà không gian ở đây lại rất lớn, căn bản không có điều kiện để bố trí cơ quan, quan trọng nhất là chỗ này cách mặt đất ít nhất phải vài dặm, chỉ cần phong kín mặt thông đạo, thì không ai có thể đi vào được, nên chủ nhân ngôi mộ không cần thiết phải sắp đặt cơ quan.
Bệ đá đặt quan tài cách mặt đất ba thước, mỗi xích một tầng, làm đồng quan trở thành nơi cao nhất trong cả mộ thất, Tả Đăng Phong xốc nắp quan, bên trong là một quan tài gỗ màu ố vàng, chỗ trống giữa không quan và đồng quách để một ít kim ngọc v.v.., Tả Đăng Phong cách không dời cả quan tài gỗ ra ngoài..
Quan tài tuy nhìn còn nguyên vẹn, nhưng dù sao cũng đã qua ba ngàn năm, nên vừa bị dời ra khỏi đồng quách lập tức mủn vụn ra, lộ cả thi cốt ra ngoài.
Trong lớp chăn đệm lót quan tài đã sớm biến thành màu đen, thi thể mặc quần áo đã bị hư thối hầu như không còn, chỉ còn lại khung xương, căn cứ khung xương thì người này thân hình rất cao lớn, khôi ngô.
Tả Đăng Phong không phải tới khảo cổ, không phải tới trộm mộ, nên chẳng chút quan tâm tới kim quan trên đầu thi thể và vàng ngọc trong quách, hắn chỉ muốn tìm một vật hình tròn màu xám.
Trong lúc Tả Đăng Phong đang dùng linh khí lật tới lật lui thi cốt để tìm, Ngọc Phất cũng theo tới hỗ trợ kiểm tra, vì nội đan rất nhỏ, nên tất cả mọi thứ đều phải kiểm tra.
"Mau vứt đi." Tả Đăng Phong thoáng nhìn thấy Ngọc Phất cầm một cây gỗ đen xoay qua xoay lại ngắm nghía, vội nói.
"Trong ruột nó rỗng, nhỡ giấu cái gì thì sao." Ngọc Phất ghé mắt sát vào nhìn.
"Đó là một cái không đế, mau ném đi." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Không đế là cái gì?" Ngọc Phất lật ngược đít lên xem bên trong có giấu cái gì không.
"Tây Môn Khánh dùng là ngân đế, chị phải biết chứ, thứ này chẳng khác gì thứ đó." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nói.
Ngọc Phất sững người, rồi ném thanh gỗ đi, kỳ thật cô không biết ngân đế là cái gì, nhưng cô biết Tây Môn Khánh là ai.
"Tôi chưa từng nhìn thấy." Ngọc Phất xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Tôi cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có thể đoán được." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Ngọc Phất vội vàng quay đi, hướng về phía những thạch quan ở bên phải.
Tả Đăng Phong tiếp tục tìm, cuối cùng xác định nội đan âm chúc thổ ngưu không có ở trong quan tài cơ 灻, nên đi sang bên trái. Ở đó có một số nhạc khí và dụng cụ sinh hoạt chôn táng, trong ít hũ bình gốm có một ít hạt giống đã biến thành màu đen, những vật này Tả Đăng Phong không động tới, vì trong đó không có khả năng có giấu nội đan, không có thì không cần phải phá hư, để lại cho các nhà lịch sử học và khảo cổ học nghiên cứu.
Ba quốc vốn là một nơi nghèo, chư hầu vương địa phương nghèo thì không có nhiều thứ tốt, nhưng vẫn còn có cái dùng được. Trong đống đồ chôn táng có rất nhiều vò và đồ uống rượu, trong đó một vò rượu nhỏ bên trong còn nửa vò rượu, Tả Đăng Phong đẩy niêm phong ra ngửi, rượu có màu xanh lục, mùi hương nồng cả mũi.
"Đại sư, đi theo tôi, mới không uổng một đời người." Tả Đăng Phong đi tới chỗ lỗ hổng ném vò rượu cho Thiết Hài, rượu còn trong vò rất ít, Tả Đăng Phong không nhịn được đã uống một hớp.
"A Di Đà Phật, lời ấy nghe được." Thiết Hài cao hứng bừng bừng nhận vò rượu, chỉ cần là người thì nhất định sẽ có yêu thích cái gì đó.
Tả Đăng Phong đi sang bên phải, Ngọc Phất đã xốc lên năm sáu cỗ thạch quan, trong các thạch quan đều là thi cốt phụ nữ, chắc chắn là phụ nữ của cơ 灻.
"Nội đan không có ở đây." Ngọc Phất lắc đầu.
"Độc vật do địa chi diễn sinh ra ở đây, thì nội đan phải cách nơi này không xa." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Thập Tam khứu giác rất linh mẫn, hay để cho đi tìm." Ngọc Phất chỉ Thập Tam đang đi dạo.
"Thập Tam, tìm giùm tao nội đan của con trâu đó đi." Tả Đăng Phong ngoắc gọi Thập Tam.
"Miêu ~" không ngờ Thập Tam lại lắc đầu.
"Thập Tam có ý gì?" Ngọc Phất ngơ ngác.
"Ý nó là thổ ngưu không có ở đây, không thể nào, độc vật do nó diễn sinh ở trong này mà." Tả Đăng Phong nhíu mày, Thập Tam chắc chắn không phải lắc đầu chối mệnh lệnh, chỉ có thể là ý nói thổ ngưu không có ở đây mà thôi.
"Con rết hình quái xà kia có lẽ không phải độc vật do thổ ngưu diễn sinh ra." Ngọc Phất trầm ngâm.
"Sao lại nói thế?" Tả Đăng Phong nhìn cô.
"Cậu còn nhớ chuyện ở thành cổ Bộc Quốc hay không?" Ngọc Phất nhìn hắn.
Mùa đông năm ngoái, hắn với cô tới Mâu Quốc và Bộc Quốc ở Tam Giang, Lão Đại là địa chi của Mâu Quốc, còn địa chi của Bộc Quốc là một con thủy trư. Tất cả cư dân trong thành cổ Bộc Quốc đều bị dính độc của độc vật do địa chi diễn sinh ra mà chết, truy cứu căn nguyên thì là do Khương Tử Nha muốn mượn địa chi của Bộc Quốc đi đối kháng Thập Tam, nhưng bị Bộc Quốc cự tuyệt, Khương Tử Nha bực mình quyết định dùng sức mạnh, độc vật do thủy trư diễn sinh ra mặt đối kháng, bị một loài chim bay mang thuộc tính kim bỏ độc giết hết tất cả cư dân của đất nước, nói cách khác độc vật do âm chúc thổ ngưu độc vật diễn sinh hẳn phải là một loài chim bay chứ không phải một con rết.
Hơn nữa khi Khương Tử Nha đi đối kháng Thập Tam, Cơ 灻 đã mang theo âm chúc thổ ngưu chạy tới Ba quốc, Khương Tử Nha cưỡi con chim do thổ ngưu diễn sinh chứng tỏ sau đó ông ta đã lại tới nơi đây mượn âm chúc thổ ngưu trong tay Cơ 灻.
"Có thể nào do ở dưới mặt đất hoài nên cánh bị thoái hóa hay không?" Tả Đăng Phong không thể nghĩ Khương Tử Nha thuộc loại người mượn đồ không trả.
"Nói thật với cậu, ngay từ đầu tôi đã nghĩ độc vật này không phải do địa chi diễn sinh, nhưng vì nó mang tính kim, nên tôi không dám chắc chắn nó có phải là một loại quái vật mang hình rắn trong truyền thuyết từng nói tới hay không." Ngọc Phất đáp.
"Quái vật gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Câu xà (rắn hình cái móc)."