Chương 124: Thành thật với nhau
Tuy chỉ số thông minh của cự nhân không cao, nhưng cũng biết phân tán ra chạy trối chết, bởi vậy đuổi không bao lâu, thì ba người đã tách đám cự nhân ra.
"A Di Đà Phật, chạy hết rồi, đừng giết thêm nữa." Thiết Hài kéo Tả Đăng Phong lại, lão là người xuất gia, tuy phá giới, nhưng cũng biết không thể lạm sát kẻ vô tội.
"Phật Môn chuyên hàng yêu phục ma, giết chết đám quái vật này chính là tạo phúc cho thiên hạ." Tả Đăng Phong uốn vai vùng thoát khỏi tay Thiết Hài, nhún chân mượn lực xông lên giết chết một cự nhân què chân bị tụt lại phía sau, gặp một người giết một người, chỉ có như vậy mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
"A Di Đà Phật, vậy cậu cứ tạo phúc cho thiên hạ đi, tôi đi tìm con khỉ." Thiết Hài bất mãn liếc Tả Đăng Phong, rồi xoay người rời đi, con người lão có lúc hồ đồ nhưng cũng có lúc tỉnh táo, hiểu Tả Đăng Phong đang lừa gạt lão.
Tả Đăng Phong không cản lão, ở chung với người điên, không thể nghĩ theo ý nghĩ của họ, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, lúc nãy xung phong một phen đã khiến đám cự nhân biến dị sinh lòng sợ hãi ba người, bây giờ Thiết Hài rời đi một mình cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa lão có khinh công Lục địa phi hành thuật, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, tuy không thể dừng lại trên không trung, nhưng chạy trốn để bảo vệ tánh mạng thì dư sức.
"Cho ông một quả, gặp nguy hiểm thì dùng." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ thấy không yên lòng, nên đuổi theo Thiết Hài, đưa cho lão một quả lựu đạn.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài nhận lựu đạn cài ngay vào hông, xoay người đi về phía tây, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất tiếp tục đi về hướng bắc.
Ma tước tuy nhỏ, nhưng cũng có đủ lục phủ ngũ tạng. Trong một vùng đất chu vi ba trăm dặm núi non sông ngòi cái gì cũng có, đi vào trong núi, chỉ thấy xương cốt, có lớn có nhỏ, có những cái đã quá lâu khiến trở nên xốp giòn, cũng có cái gần đây nên vẫn còn nguyên trạng. Thỉnh thoảng Tả Đăng Phong lại nhặt lên vài cây, ước đoán trọng lượng. Xương của cự nhân rất nặng, cầm gõ vào nhau phát ra tiếng vang như kim loại.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp phải cự nhân và các loại động vật kỳ quái núp trong bụi cỏ nhìn theo dò xét, nhìn thấy con nào, Tả Đăng Phong đều đuổi theo giết chết con đó, hắn muốn thông qua loại phương thức này báo cho động vật ở đây biết, không chỉ không thể công kích, mà muốn tới gần hắn cũng không được.
Tả Đăng Phong tùy tiện giết chóc, Ngọc Phất không hề ngăn cản, nhưng cũng không hỗ trợ, tuy trên giang hồ cô nổi danh ra tay ác độc, nhưng đều là với kẻ địch mà thôi, trên thực tế cô không nặng sát khí như Tả Đăng Phong, càng không bao giờ lạm sát kẻ vô tội.
Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng đạt được mục đích. Phàm bất kể nơi nào hắn đi ngang, dù là to tướng như cự nhân hay động vật nhỏ hơn đều cực lực tránh mặt, toàn thân hắn tràn đầy sát khí, tất cả động vật đều cảm nhận đượcl.
"Cô gái Bát Lộ quân kia đâu?" Ngọc Phất vừa đi vừa hỏi. Tả Đăng Phong thô bạo sát khí khiến cô nhớ tới lời của Ngân Quan khi nhìn thấy hắn và Lâm Ngọc Linh.
"Biết ngay thế nào người cũng hỏi mà, tôi đuổi cô ấy đi rồi." Tả Đăng Phong cười.
"Sao lại đuổi?" Ngọc Phất là người thông minh, lúc hỏi cũng đã đoán trước kết quả, chỉ là không biết nguyên nhân.
"Người từng nói cô ấy dùng vũ khí và có cách thức chiến đấu rất giống Tam Xuyên Tố. Người nhận xét đúng lắm, cô ấy chính là ninja Nhật, chứ không phải người của Bát Lộ quân. Tên của cô ấy cũng không phải là Lâm Ngọc Linh, mà là Đằng Khi Anh Tử, em gái của Đằng Khi Chính Nam." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy sao?" Ngọc Phất mở to mắt, không ngờ chuyện lại như vậy.
"Phải. Cô ấy tiếp cận không phải để giết tôi, mà là muốn lừa tôi đi tìm sáu con vật dương cho họ."
"Khuôn mặt của cô ta là sao?" Ngọc Phất ngạc nhiên.
"Đội 731 của bọn họ chuyên về sinh hóa, bọn họ muốn thay đổi dung mạo một người cũng không khó khăn. Đằng Khi Chính Nam đã từng gặp vợ tôi, nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo, nhưng làm ra giống đến như vậy, thật là giỏi." Tả Đăng Phong lắc đầu cười, hắn rất bội phục điểm này của người Nhật, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt mục đích.
"Sao cậu không giết cô ta?" Ngọc Phất nhướng mày.
"Cô ấy vá áo choàng cho tôi. Hơn nữa, tôi nhìn cô ấy lại tưởng mình đang nhìn người vợ đã mất, tôi cố gắng đuổi cô ấy đi đã rất không dễ dàng, còn nói giết, tôi thực sự không ra tay được." Tả Đăng Phong vừa nói vừa nhìn về phía xa, mơ hồ thấy trong núi có một con đường nhỏ.
"Sao trước nay cậu không nói?" Ngọc Phất thở dài, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
"Tôi nói với ai? Với nó à?" Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam đang chạy phía trước.
Ngọc Phất lại thở dài, cô kính nể nghị lực và sự chấp nhất của Tả Đăng Phong, cảm thương cho sự cô độc và tịch mịch của hắn, cảm phục bản tính sâu sắc, chuyện lớn như vậy mà hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng, thực là người vô cùng kiên nhẫn. Nếu đổi là người khác, chắc vừa thấy người quen sẽ lập tức ứa nước mắt ra mà kể lể.
"Trong lòng cậu còn chuyện gì, cứ nói ra hết đi." Ngọc Phất cũng đã nhìn thấy con đường nhỏ.
"Những chuyện người không biết, tôi cũng không muốn nói." Tả Đăng Phong lắc đầu. Chuyện trên đời này đâu phải lúc nào cũng có thể phân ra ân oán rõ ràng, có nhiều khi ân oán cứ rối nùi vào một chỗ.
"Nói ra nghe thử." Ngọc Phất kéo áo Tả Đăng Phong. Dù có thông minh thì cô cũng vẫn là phụ nữ, lòng hiếu kỳ của phụ nữ nhiều hơn đàn ông nhiều lắm.
"Tình cảm của người với Đỗ Chân Nhân thế nào rồi?" Tả Đăng Phong nhìn con đường nhỏ chăm chú, theo lý thuyết lẽ ra lúc này không nên có con đường này.
"Hoa rơi nước chảy thôi." Ngọc Phất lắc đầu cười.
"Nếu tôi nói thật những lời trong lòng, coi chừng chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa, mà người sẽ cho rằng tôi là kẻ âm trầm."
"Nói ra nghe thử." Ngọc Phất ngạc nhiên, ngớ người một hồi mới kịp phản ứng.
"Đỗ Chân Nhân có ơn với tôi, dạy tôi đạo lý âm dương Ngũ Hành, theo lý thuyết tôi không nên nghi ngờ anh ấy, nhưng có một số việc tôi nghĩ mãi không ra." Tả Đăng Phong quay sang nhìn Ngọc Phất. Ngọc Phất và Kim Châm đều là bằng hữu của hắn, nên hắn phải chọn lựa có nên nói một số việc với Ngọc Phất hay không.
"Việc gì?" Ngọc Phất ngạc nhiên. Cô không ngờ Tả Đăng Phong lại nói ra những lời như vậy.
"Hôm đó Đỗ Chân Nhân bị Đằng Khi Chính Nam đánh trúng chỗ nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Cánh tay phải, tôi đã nói với cậu rồi mà."
"Cánh tay phải có mấy đại huyệt cực tuyền, thanh linh, thiếu hải, linh thuyết, thần môn, những huyệt đạo này đều thuộc âm, chỉ cần một huyệt bị trúng phải Thuần Dương chân khí, Đỗ Chân Nhân sẽ lập tức đau đến ngã quỵ, căn bản không có cơ hội đánh chết hai tên đồng bọn của Đằng Khi Chính Nam. Cho nên tôi nghi ngờ..."
"Tâm cơ của cậu quả thực rất âm trầm." Ngọc Phất bất mãn nhìn Tả Đăng Phong, "Đỗ Thu Đình giết nhiều người Nhật gấp mấy lần cậu, tấm lòng yêu nước ai cũng biết, sao cậu có thể nghi ngờ anh ấy?"
"Hôm đó ở chánh điện phái Mao Sơn, Đỗ Chân Nhân nói ra chuyện hồn phách của vợ tôi đã tản mất, nên người với huynh ấy mới cãi nhau. Tại sao sớm không nói muộn không nói, mà để đến sau khi tôi gặp Đằng Khi Anh Tử mới nói?" Tả Đăng Phong nói rất nhẹ.
"Ý của cậu là anh ấy cố ý cho cậu tiếp nhận Đằng Khi Anh Tử?" Sắc mặt Ngọc Phất càng thêm bất mãn.
"Hôm đó ở đại điện Mao Sơn, tôi hỏi xin Đỗ Chân Nhân cái gì, người còn nhớ không?" Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Ngọc Phất.
"Cậu hỏi xin thuốc bổ, tôi nhớ rất rõ." Ngọc Phất đáp.
"Đúng, tôi hỏi xin thuốc bổ, nhưng Đỗ Chân Nhân lại đưa cho tôi toàn là thảo dược trị thương, hơn nữa còn là để chuyên trị vết thương do súng bắn. Làm sao anh ấy biết Đằng Khi Anh Tử bị trúng đạn? Người nói cho anh ấy biết à?" Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào mắt Ngọc Phất.
Ngọc Phất bị Tả Đăng Phong nhìn thì phát sợ, vô thức lùi lại một bước. Quả thực cô có kể chuyện Tả Đăng Phong cứu cô gái Bát Lộ quân cho Kim Châm và Ngân Quan nghe, nhưng không hề nói cô kia bị vết thương gì, vì cô chỉ coi đó là chuyện nhỏ.
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Anh ấy không phải người như vậy, hơn nữa hôm đó ngay cả Vương Chân Nhân cũng nói nếu cậu rời khỏi cô gái kia, thì sẽ đi vào con đường hiếu sát, nếu nói theo cậu như vậy, chẳng lẽ Vương Chân Nhân cũng có phần?" Ngọc Phất dứt khoát lắc đầu.
"Vương Chân Nhân tinh thông xem tướng chứ không phải sờ cốt, cái ông ấy nhìn thấy là khuôn mặt của vợ tôi, nói là dựa theo phẩm đức của vợ tôi. Vợ tôi đã chết rồi, mà tôi cũng đã sớm đi vào con đường hiếu sát rồi." Tả Đăng Phong tăng âm lượng.
"Tại sao cậu lại nói những chuyện này với tôi?" Ngọc Phất bối rối.
"Theo người thì sao?" Tả Đăng Phong cười.
"Sợ Đỗ Thu Đình gạt tôi!" Ngọc Phất thở dài.
"Không phải. Đỗ đại ca sẽ không lừa người, anh ấy đối với người là thật lòng. Tôi nói những chuyện này với cô là muốn cô chuẩn bị tâm lý, anh ấy khác với chúng ta. Phái Mao Sơn nằm ngay dưới mũi quỷ tử, anh ấy là Kim Châm Đỗ Thu Đình, cũng là chưởng giáo của phái, tính mạng mấy trăm người đều nằm trong lòng bàn tay của anh ấy, nhiều khi anh ấy là thân bất do kỷ." Tả Đăng Phong nghiêm túc.
"Sao cậu không hỏi anh ấy?"
"Anh ấy là đại ca của tôi, cũng coi như là thầy giáo dạy tôi vỡ lòng về trận pháp, người bảo tôi làm sao hỏi? Huống chi tôi cũng không muốn làm vậy." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Nếu quả thật anh ấy là hán gian, thì cậu làm thế nào?"
"Đỗ Chân Nhân là người có chừng mực, có thể trái lương tâm làm việc giúp quỷ tử, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hán gian." Tả Đăng Phong lắc đầu dứt khoát.
"Nếu trở thành hán gian thì sao?" Ngọc Phất quyết không bỏ.
"Nói cho người nghe lời thật nhé. Thực ra trong mắt tôi không có cái gì hán gian hay không hán gian, chỉ có bằng hữu hay không bằng hữu. Dù Đỗ Chân Nhân có thật sự trở thành hán gian, anh ấy cũng vẫn là bằng hữu của tôi, tôi cũng vẫn đứng về phía anh ấy." Tả Đăng Phong xoay đầu, tiếp tục bước, "Hơn nữa tôi cũng tin rằng, nếu tôi bị nguy hiểm đến tánh mạng, Đỗ Chân Nhân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Cậu không có thị phi và lập trường vậy à?" Ngọc Phất kéo Tả Đăng Phong lại.
"Phải. Không phải tôi không có lập trường, thấy lựu đạn này không, là trộm của Bát Lộ quân đó." Tả Đăng Phong quơ quơ quả lựu đạn trong tay.
"Sao cậu có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy?" Ngọc Phất thấy sợ cái đầu của Tả Đăng Phong.
"Nếu như người cũng tháng này qua tháng nọ không gặp ai, người cũng sẽ trở nên giống tôi thôi." Tả Đăng Phong lại cất bước.
"Ngay từ đầu cậu đã biết Đỗ Thu Đình lừa cậu à?" Ngọc Phất đi theo.
"Lúc đó chỉ là nghi thôi, không chắc chắn. Sau khi người nói Đỗ Chân Nhân đi vắng, môn nhân lại ấp a ấp úng về hành tung của anh ấy, lúc đó tôi mới chính thức xác định Đỗ Chân Nhân có liên lạc với người Nhật." Tả Đăng Phong cúi đầu đánh giá con đường nhỏ dưới chân núi.
"Đỗ Thu Đình thường xuyên rời khỏi nhà, điều này đâu có chứng minh được cái gì." Ngọc Phất thắc mắc.
"Hồi trước Đỗ Chân Nhân từng nói với tôi từ nay về sau sẽ luôn coi sóc phái, có nghĩa anh ấy sẽ chẳng mấy khi đi ra ngoài nữa. Người có tin không, chẳng những tôi có thể đoán được là ai làm cho anh ấy đi ra, mà còn có thể đoán được anh ấy đi làm gì nữa đấy." Tả Đăng Phong tự tin.
"Đừng có khoác lác linh tinh." Trong lòng Ngọc Phất không được bình tĩnh như Tả Đăng Phong.
"Tôi đuổi Đằng Khi Anh Tử, chắc chắn Đằng Khi Chính Nam sẽ tìm cách khác để đi tìm sáu con vật dương. Muốn tìm chúng thì phải phá trận, mà Đỗ Chân Nhân được công nhận là cao thủ trận pháp đệ nhất thiên hạ, không cần phải nói, nhất định là đi giúp phá trận cho Đằng Khi Chính Nam đó."