Chương 314: Đạo xử thế
Số người tới với tráng hán tổng cộng có ba người, mắt thấy đầu lĩnh bị Tả Đăng Phong biến thành tượng băng, thì không còn dũng khí gì nổ súng, vội vàng túm lấy bức tượng băng tông cửa chạy ra,
"Các người ra phía sau tránh đi.." Tả Đăng Phong nhìn đám Hoa đại tỷ, thấy bà đang run như cầy sấy, một người đang sống sờ sờ bị đông chết trong tích tắc, ai nhìn thấy cũng phải chóang váng, Hoa đại tỉ là đỡ nhất, còn ông chủ tiệm đã sợ đến mức ngất xỉu, tay đầu bếp thì đái trong quần.
Tả Đăng Phong dời mắt đi, trong đầu nghĩ sẽ tiếp đãi Phùng Tứ như thế nào để tên kia phải kinh sợ. Giết hết mã phỉ không phải là việc khó, nhưng hắn không muốn làm như vậy, vì ở đây có hơn ngàn người, chắc chắn phải có người biết manh mối,
Thôn trấn không lớn, không lâu sau, xa xa đã vang lên tiếng vó ngựa, căn cứ tiếng vó ngựa cho thấy số người đang tới không ít.
Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, thấy tiếng vó ngựa chạy tới cách chừng trăm mét thì dừng lại, những người này vừa tới, trên đường phố lập tức yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ còn tiếng xuống ngựa, sau đó là tiếng bước chân của ba người.
Ba người này một người bước đi khá nhẹ, hai người còn lại nặng nề hơn, chứng tỏ họ rất béo, Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn ra cửa, chờ ba người tới.
Một lát sau cửa vào xuất hiện ba người, Tả Đăng Phong nghe không sai, trong đó hai người là tráng hán cao lớn, ngườnơi này i có huyết thống mông tộc Duy tộc và Mãn tộc, dáng người đều rất khôi ngô, hai người tráng hán đều cao hơn hai thước, nặng hơn hai trăm cân, ở giữa họ là một người đàn ông nhỏ gầy, chừng năm mươi tuổi, đầu hói, quần áo ngăn nắp, ánh mắt giảo hoạt và gian trá, cổ ngữ có nói, người có đầu óc cai trị người có sức lực, dù trong thời đại nào, ở nơi nào, thì người đứng đầu luôn là người thông minh.
"Hai người các ngươi ở bên ngoài chờ." Người đàn ông nhỏ gầy móc súng đưa cho một trong hai tráng hán, rồi đi tới tiệm cơm.
"Tả chân nhân đường xa tới đây, Phùng Tứ không từ xa tiếp đón, tội đáng chết vạn lần." Phùng Tứ vừa vào cửa lập tức cúi đầu chào Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nở nụ cười, không phải vì Phùng Tứ đoán ra lai lịch của hắn, trong thiên hạ người có thể trong nháy mắt đóng băng kẻ khác chỉ có một mình hắn, hắn cười là vì đối phương đã biết hắn thì đương nhiên sẽ không dám động thủ.
"Phùng Tứ Gia khách khí, tục ngữ nói cường long không áp địa đầu xà, tôi lần này tới không phải muốn làm khó xử Phùng Tứ Gia, mà chỉ muốn vào sa mạc tìm một vật, nhờ Phùng Tứ Gia triệu tập tất cả người trong trấn, cho tôi hỏi một chút." Tả Đăng Phong đáp, hắn gọi đối phương là Phùng Tứ Gia chính là để cho đối phương mặt mũi, hắn đã bảo, cường long không áp địa đầu xà, chính là xác định cho tên kia biết, tao là long, còn mày chỉ là xà.
"Tả chân nhân hạc giá tới đây, một chút lòng thành nho nhỏ không thành kính ý, chỉ cần Tả chân nhân không ghét bỏ, Phùng tôi lập tức đi triệu tập dân chúng ngay." Phùng Tứ lấy một tờ ngân phiếu đi tới đặt trước mặt Tả Đăng Phong.
Từ lúc đối phương tới, Tả Đăng Phong luôn trong trạng thái cảnh giác, dựa theo lẽ thường, nếu đối phương đã biết danh hào của hắn thì đương nhiên là đã biết sự lợi hại của hắn, căn bản sẽ không dám động thủ, nhưng có một số người luôn không làm theo lẽ thường, không cẩn thận vẫn sẽ bị lật thuyền trong mương.
Nhưng Phùng Tứ không dám làm gì, chỉ dâng lên ngân phiếu rồi theo đường cũ lui trở về, hai tay rủ xuống, rất là quy củ.
Tả Đăng Phong cầm tấm ngân phiếu, thấy đây là loại ngân phiếu thông dụng của vùng Thiểm Cam, giá trị ba ngàn đồng đại dương, cái nơi nghèo nàn chim không thèm ỉa này, ba ngàn đồng đại dương đã là rất nhiều.
"Từ từ, Thánh Nhân có nói: có lễ phải trả. Đây là Tả mỗ đáp lễ cho ông." Tả Đăng Phong hơi do dự, móc một tờ kim phiếu, dùng linh khí cho nó bay thong thả tới chỗ Phùng Tứ, danh gia ai cũng biết cách không dời vật càng chậm là càng khó, tốc độ càng chậm, vận dụng linh khí càng khó, Tả Đăng Phong lộ chiêu thức ấy chính là nói cho đối phương biết tu vi của mình đã đạt tới đăng phong tạo cực.
Phùng Tứ thấy kim phiếu bay tới chỗ mình, thì nghi hoặc, kim phiếu và ngân phiếu dùng chất liệu không giống nhau, giấy làm kim phiếu có trộn lẫn lụa, nên dày hơn ngân phiếu, điều Phùng Tứ không hiểu chính là tại sao Tả Đăng Phong lại cho hắn tiền,
Phùng Tứ cầm lấy kim phiếu, nhìn số lượng, kinh ngạc vô cùng, một ngàn lượng hoàng kim, gấp mười lần ngân phiếu của mình.
"Phùng Tứ Gia đã biết danh hào của bổn tọa, thì phải biết tính tình của tôi, làm việc với tôi, làm tốt tôi đều có trọng thưởng, làm không đạt, tôi sẽ không chút lưu tình." Tả Đăng Phong cười, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tự xưng bổn tọa, ngụ ý không phải tự đại, mà muốn thể hiện khí độ.
"Tạ Tả chân nhân đã thưởng, Phùng tôi chắc chắn sẽ làm tốt việc Tả chân nhân giao phó. " Phùng Tứ lạy dài, chùi mồ hôi lạnh trên trán, thối lui khỏi tiệm cơm,
Phùng Tứ cầm kim phiếu đi ra tiệm cơm, một trong hai cái tráng hán tinh mắt, nhìn thấy con số trên kim phiếu, buột miệng thốt "Má ơi, nhiều tiền quá vậy!"
Phùng Tứ liếc hắn, vội vã rời khỏi nơi này, "Mày kêu cái gì, còn mạng thì đây mới là tiền, không còn mạng thì mẹ nó đây chỉ là giấy, nhanh lên, lập tức tập hợp hết người trong trấn tới chỗ sân chuông cho tao, không được để thiếu ai hết."
Tả Đăng Phong thấy đối phương rời đi, cười bưng chén trà lên, muốn nhờ không bằng cưỡng bức, cưỡng bức không bằng lợi dụ, lợi dụ không bằng cưỡng bức cộng thêm lợi dụ, uy bức lợi dụ hai bút cùng vẽ, mọi việc đều thuận lợi, tiền đối với hắn mà nói không có ý nghĩa, cho đối phương một ngàn lượng hoàng kim, chẳng những có thể khiến đối phương hết lòng làm việc cho mình, còn có thể thoải mái nhàn nhã uống trà chờ, không cần phải nhọc mình cực thân, cũng chẳng phải thời khắc đề phòng đạn từ xó nào bắn tới.
Phùng Tứ là vua nơi này, ông ta muốn làm gì thì làm cái đó, lại có thêm một đám thủ hạ, chỉ cần ra một mệnh lệnh, lập tức chó chạy gà kêu, chỉ không tới nửa canh giờ tất cả mọi người trong trấn đều đã bị lùa tới cái sân rộng gác chuông ở hướng tây bắc.
Tiền có thể thông thần, những lời này là thật đúng, Phùng Tứ tụ tập người xong, sai người mang kiệu tới mời Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, khẽ mượn lực lăng không lướt tới chỗ gác chuông, Thập Tam lướt theo sau lưng.
Một màn này khiến tất cả người trong trấn há hốc, Tả Đăng Phong chính là muốn họ coi hắn là tiên nhân, vì người phàm không ai dám ra tay với thần tiên, chỉ cần trấn trụ họ, thì có bảo họ thử họ cũng không có dũng khí, họ càng sợ thì hắn càng an toàn.
Trên quảng trường đông nghịt người là người, đa số đều đứng, chỉ có một ít người bệnh nặng thì nằm, mọi người thấy Tả Đăng Phong lăng không tới, trăm miệng một lời đều kinh hô,
Sân gác chuông này kỳ thực là một cái đài cao ba trượng bằng gỗ, trên đỉnh treo một cái chuông đồng, Tả Đăng Phong lướt lên hất văng cái chuông, dọn ra một mảnh đất trống.
Tả Đăng Phong làm vậy khiến mọi người lại kinh hô, hắn rốt cuộc hiểu vì sao nhiều người lại thích làm hoàng đế, duy ngã độc tôn, được người người kính ngưỡng, cảm giác thực là sảng khoái.
"Trấn này đã bị tôi dùng pháp thuật vây khốn, chỉ cần có người có thể trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ lập tức thu hồi pháp thuật, trả tự do cho các người." Tả Đăng Phong quét mắt một vòng, nghiêm mặt.
Mọi người lại xôn xao.
"Tôi muốn tới La Bố Bạc tìm một con độc xà cực lớn, dài ít nhất ba mươi mễ, có ai từng nhìn thấy con nào như vậy thì hãy nói ra, nếu lời nói là thật, tôi sẽ đáp tạ trăm lượng hoàng kim, và Phùng Tứ Gia có thể cam đoan người cung cấp manh mối được an toàn." Tả Đăng Phong nói.
Dưới gác chuông, Phùng Tứ vẻ mặt khuôn mặt u sầu, nhưng nghe thấy Tả Đăng Phong nói như vậy, thì trong nháy mắt đã lại có tinh thần, vì lời này của Tả Đăng Phong đã để cho ông ta đủ mặt mũi.
"Tả chân nhân nói mọi người nghe thấy cả rồi, có ai biết con rắn kia ở đâu thì mau nói ra, tôi cam đoan không ai dám động tới một cọng lông tơ của người đó, nhưng nếu ai dám nói dối, đừng trách Tứ gia tôi không nói tình cảm." Phùng Tứ thét to.
Tả Đăng Phong thở dài, trách không được Trung Quốc lại có nhiều Hán gian bán mạng cho người Nhật Bản, người trong nước nô tính quá nặng, lúc nào cũng muốn có người quản mình mới chịu được.
Hai người dứt lời, trong sân ồn lên như chợ vỡ.
"Từng người nhớ lại, không cần phải ồn ào xôn xao." Tả Đăng Phong Ngự Khí lên tiếng.
Trong sân lập tức lặng ngắt như tờ.
Tả Đăng Phong đứng thẳng, nhìn quanh chờ đợi, chờ một hồi, bên dưới vẫn im lặng.
"Mọi người cứ từ từ nhớ lại, ba tháng sau bổn tọa sẽ quay lại." Tả Đăng Phong nhún chân rời đi, Thập Tam đi theo.
Mọi người thấy hắn đi, lập tức luống cuống, đừng nói ba tháng, chỉ cần một tháng cái trấn nhỏ không nguồn tiếp tế này phải tự giết lẫn nhau, ăn thịt người để mà no bụng.
"Tả chân nhân, xin dừng bước, ngài nghỉ một lát, để tôi tới hỏi." Phùng Tứ vội hô lớn.
Tả Đăng Phong lơ lửng giữa không trung, vẻ trầm tư, một lát sau mới quay lại gác chuông.
"Đều cmn điếc hết rồi a, ai biết con rắn kia ở đâu thì mau nói ra, nếu không mọi người sẽ bị vây chết ở chỗ này hết." Phùng Tứ rút súng bắn chỉ thiên.
"Tứ gia, tôi biết." Rốt cục có một người lên tiếng.
"Mau lăn tới đây cho lão tử." Phùng Tứ vội vẫy người kia.
Người kia vội lách qua đám người, tới bên dưới gác chuông, người này tuổi chừng bốn mươi, mặt mũi đoan chính, râu ria rậm rạp, nhưng ánh mắt phiêu hốt, Tả Đăng Phong nhìn thấy hắn có vẻ chột dạ, mười phần hết bảy tám là đang nói xạo.
"Mày nhìn thấy ở đâu?" Phùng Tứ hỏi.
"Ngay bên hồ La Bố Bạc." người kia chỉ về phía tây, hồ La Bố Bạc hiện giờ đang cạn nước, nhưng chưa khô cạn,
"Thân dài bao nhiêu, có màu gì, hình dáng ra sao? " Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nhìn.
"Khoảng hai mươi thước, màu vàng, trên đầu có hai cái sừng." người kia không dám ngẩng đầu,
"Trong nhà ông còn ai không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Hắn ta sống độc thân, làm gì có người nhà." Phùng Tứ trả lời thay.
Tả Đăng Phong gật đầu, tay phải khẽ vẫy, hàn khí vẩy ra, đóng băng người kia, người chung quanh vội kinh hoảng lui về phía sau.
"Nói sai thì không sao, nhưng cố ý nói dối thì không được." Tả Đăng Phong cười nhạt. Hắn biết người kia nói xạo là vì đây là hỏa xà, nó phải có màu đỏ, còn dài hơi mươi thước kia là bịa đặt theo lời mô tả ba mươi mấy mễ ban nãy của hắn.
Tả Đăng Phong nói xong, cỗ thi thể kia cũng ngã nhào xuống đất, mọi người hoảng hốt, mặt không còn chút máu, có người ngất xỉu.
Tả Đăng Phong lại chờ một hồi, không ai bước ra nữa, Tả Đăng Phong bắt đầu lo lắng, người ở trấn này là quen thuộc La Bố Bạc nhất, nếu họ còn không biết âm chúc hỏa xà ở đâu, thì hắn, một kẻ nhà quê chưa bao giờ tới sa mạc làm sao mà tìm.
Đột nhiên, một người què từ trong đám người đi ra.
"Tôi từng nhìn thấy một con quái vật, không biết có phải là con được nói tới hay không..."