Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155: Diễn sinh độc vật

"Làm sao anh biết ông ấy đi Hồ Nam." Kỷ Toa cực kỳ ngạc nhiên.

"Nói cô cũng không hiểu." Tả Đăng Phong đi tới tủ rượu lấy bình rượu đế, dù tâm tình lộn xộn hắn cũng không quên kiểm tra thoáng bình rượu có còn nguyên hay không, vì Cổ Chính Trầm từng đứng ở chỗ này.

"Vậy làm sao bây giờ?" Kỷ Toa cực kỳ thất vọng.

"Không có ông ấy tôi cũng làm, cô yên tâm đi." Tả Đăng Phong mở nắp uống một ngụm, hắn còn trẻ khí thịnh, không cho phép người khác coi thường hắn.

"Chúng tôi sẽ ở ngay bên cạnh tiếp ứng anh." Kỷ Toa gật đầu.

"Thôi khỏi. Lần trước tiếp ứng thiếu chút nữa lấy luôn mạng của tôi, tôi không dám tin người của cô nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn rất buồn bực, Thanh Phù Trùng trong ống trúc sẽ dẫn Ngọc Phất tới, mà hắn vốn không định đi cùng Ngọc Phất.

"Đừng bực mình, lần này tôi rất thật lòng. " Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong cau mày, vội nói.

"Không phải vì cô." Tả Đăng Phong khoát tay ý bảo Kỷ Toa đừng quấy rầy suy nghĩ của hắn, hắn đang tự hỏi chuyện này nên xử lý thế nào, nếu bây giờ rời đi, Thanh Phù Trùng đương nhiên không tìm thấy hắn, nhưng Ngọc Phất không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nếu không thấy hắn sẽ tưởng hắn gặp chuyện, lại cất công đi tìm.

Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong chau mày, biết hắn đang có chuyện, cô không phải một cô gái tốt, nhưng cô là người thông minh, người thông minh sẽ không quấy rầy người đang suy nghĩ.

Tả Đăng Phong vừa nghĩ vừa không khỏi thầm mắng Thiết Hài gây rối chuyện, nhưng mắng rồi lại cảm thấy không nên mắng lão, vì Thiết Hài vốn chính người điên, làm việc không hề suy nghĩ, giống như ăn cá nóc, biết nó độc nhưng vẫn muốn ăn, đã như vậy trúng độc cũng đáng đời, không thể oán hận cá nóc, chỉ có thể oán hận bản thân mình.

"Nha, cô lại tới làm gì?" ngay lúc Tả Đăng Phong đang hết sức u sầu, "Cá nóc" từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chỉ thẳng Kỷ Toa.

"Ông đi đâu thế?" Tả Đăng Phong xông tới hỏi ngay.

"Con Thanh Phù Trùng bay mất, tôi đi bắt nó lại, sao cô gái này lại tới đây?" Thiết Hài không biết mình gây họa, khó chịu với Kỷ Toa.

"Bắt được không?" Tả Đăng Phong biết vẫn cố hỏi, hắn hi vọng Thiết Hài chỉ bắt lại một mình Thanh Phù Trùng.

"Không, đuổi một hồi tôi nghĩ nếu dí theo sẽ lại làm nó mệt chết, người xuất gia từ bi làm đầu, lão nạp thả nó đi rồi, A Di Đà Phật." Thiết Hài vô cùng tiếc rẻ.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, nếu con trùng đi như vậy cũng được, sẽ không dẫn Ngọc Phất tới.

"A Di Đà Phật, nữ thí chủ, xin tự trọng." Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài thườn thượt, Thiết Hài đi ra cửa, mở toang cửa đuổi Kỷ Toa, lão luôn cho rằng Kỷ Toa là đồ phụ nữ xấu xa, lại muốn phá hư danh dự của Tả Đăng Phong.

"Không giúp cô ta giết Đồng Giáp cô ta không đi đâu." Tả Đăng Phong liếc qua Kỷ Toa.

"Đúng vậy, tôi không đi." Kỷ Toa phụ hoạ.

Thiết Hài nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi tự chui đầu vào tròng, "Vậy giết tên hòa thượng kia đi, vì dân trừ hại."

"Đại sư từ bi làm đầu, tiểu nữ xin cảm ơn." Kỷ Toa cảm tạ Thiết Hài.

"Cô mang theo dao trong người, đừng giả vờ yếu đuối." Thiết Hài thấy Kỷ Toa đi tới, vội vàng vọt tới bên cửa sổ, lão là cao thủ, đương nhiên phát giác được Kỷ Toa giấu vũ khí, nhưng thứ làm lão sợ không phải con dao, mà là bản thân Kỷ Toa.

"Minh Tịnh Đại Sư nhất ngôn cửu đỉnh, cô về trước đi, tối mai ra tay." Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa, trong lúc Kỷ Toa Thiết Hài nói chuyện với nhau, hắn đã tính ra khoảng cách giữa Thượng Hải và Hồ Nam, tính được Ngọc Phất phải mất bao lâu mới tới.

"Sao phải chờ tới ngày mai?" Thiết Hài hỏi.

"Thanh Phù Trùng sẽ dẫn Ngọc Phất tới đây, nếu đêm nay chúng tôi hành động, rồi rời đi, Ngọc Phất sẽ không tìm thấy chúng ta." Tả Đăng Phong giải thích, "Đợi ngày mai đi, Ngọc Phất tới rồi, ba người chúng ta liên thủ giết Đồng Giáp thì càng dễ, sẵn tiện diệt luôn đám hán gian liên quan tới lão."

"Ừ." Thiết Hài gật đầu đáp ứng.

Kỷ Toa tuy không biết Thanh Phù Trùng là cái gì, nhưng đoán ra đó là một loại công cụ truyền tin, nên cũng gật đầu đồng ý.

"Cô về trước đi, thăm dò chắc chắn chỗ của hán gian, nếu có thể tìm được Uông Tinh Vệ, chúng tôi sẽ diệt luôn cho cô. " Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa, Huyền Môn Thái Đẩu vốn có năm người, giờ có thêm một người, sáu người thực lực chẳng lệch nhau bao nhiêu, ba đấu một, Đồng Giáp tuyệt không sống nổi, ba người liên thủ, đối phó trận pháp Khương Tử Nha còn hơi khó, chứ muốn tung hoành Thượng Hải thì tuyệt đối dư dả.

"Được." Kỷ Toa hưng phấn gật đầu, đi ra mở cửa, đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một, tìm được tên nào giết được luôn tên đó.

"Tối mai chúng tôi chưa ra tay đâu, phải là nửa đêm về sáng, để Ngọc Phất có thời gian nghỉ ngơi." Tả Đăng Phong nói thêm, Thanh Phù Trùng bay tới Thần Châu Phái phải mất thời gian, Ngọc Phất theo tới đây cũng mất thời gian, từ giờ tới giờ tý ngày mai còn mấy canh giờ, Ngọc Phất dù có kịp đuổi tới cũng phải nghỉ ngơi một chút mới có thể ra ngoài tấn công địch, hơn nữa giết xong rồi, ba người sẽ rời khỏi Thượng Hải luôn, không cần phải lãng phí thời gian.

Kỷ Toa lại gật đầu, rời đi.

Kỷ Toa đi rồi, Thiết Hài đóng cửa sổ đi qua cầm chai rượu Tả Đăng Phong để trên bàn, lôi kéo làm quen Thập Tam, Thập Tam không thân cận với lão, nhưng cũng không hề bài xích.

"Ngọc Phất nói Thập Tam cũng giống mấy con vật địa chi kia, đều sống hơn ba nghìn năm, sao nó không có nội đan?" Thiết Hài đột nhiên hỏi một câu chẳng chút liên quan.

Tả Đăng Phong đang bận sắp xếp hành trình, suy nghĩ làm sao sau này ở chung với Ngọc Phất, nên không trả lời.

"Làm sao ông biết nó không có nội đan?" Một lát sau Tả Đăng Phong mới phản ứng kịp, trước giờ hắn không biết chắc Thập Tam có nội đan hay không.

"Lúc cậu đi ra ngoài tôi hỏi nó, nó lắc đầu." Thiết Hài đáp.

Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn chưa bao giờ hỏi Thập Tam chuyện này, không phải chưa từng nghĩ tới, mà là lo hỏi ra sẽ làm Thập Tam sợ, Thiết Hài chẳng thân thiết gì lắm với Thập Tam, nên Thập Tam không bận tâm tới lão, hơn nữa người điên nghĩ tới cái gì thì hỏi cái nấy, không hề cố kỵ.

Thiết Hài quấy rầy Tả Đăng Phong xong vẫn điềm nhiên như không, tiếp tục uống rượu, nhưng Tả Đăng Phong lại bị câu hỏi của lão làm cho suy tư. Trước đây hắn không xem trọng chuyện nội đan này, giống như địa chủ đã có dư đồ ăn, có mất một chút cũng chẳng sao.

Nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy, sau khi kim kê nhổ nội đan ra thì không nói chuyện được nữa, chứng tỏ nội đan có vị trí rất quan trọng đối với động vật.

Con khỉ cửu dương của Ngọc Phất kia, tuy không mất nội đan, nhưng năng lực lại không ra sao, chứng tỏ một điều, mức độ ảnh hưởng của việc mất nội đan đối với một con vật phụ thuộc vào tu vi của nó, ví dụ, nếu một con vật có một ngàn lượng hoàng kim, sau khi mất nội đan tương đương nó mất chín trăm lượng, một con khác có một vạn lượng hoàng kim, mất nội đan nó sẽ tương đương mất chín ngàn lượng, tuy trước mắt chưa có cách tính được tỉ lệ hao tổn của việc mất nội đan với tu vi, nhưng có thể xác định một điểm là động vật tu vi càng cao, mất nội đan, tổn thất càng lớn.

Như thế, lại xuất hiện một vấn đề, Thập Tam có thể khắc chế mười hai địa chi chứng tỏ năng lực của nó mạnh hơn mười hai địa chi, nghĩa là tổn thất của nó nếu mất nội đan là rất nghiêm trọng, nhưng không phải về mặt lực chiến đấu, vì Thập Tam không am hiểu vật lộn tác chiến, vấn đề là không biết sẽ ảnh hưởng tới phương diện nào.

Tả Đăng Phong ngồi im không động, kiệt lực đem tất cả manh mối không trọn vẹn xâu chuỗi lại với nhau, cố gắng suy đoán mặt tổn hại của Thập Tam khi mất nội đan. Thập Tam chỉ có thể tác động đến động vật địa chi, đặc điểm lớn nhất của nó chính là thay đổi địa khí, nhưng hiện giờ, nó không có năng lực đó, chẳng lẽ mất nội đan chỉ làm nó mất khả năng thay đổi địa khí? Chắc hẳn không chỉ như thế.

"Tôi muốn mang Thập Tam đi ra ngoài đi dạo." Thiết Hài lại cắt đứt tư duy Tả Đăng Phong.

"Yên lặng ở yên đó cho tôi, còn lộn xộn đuổi ông đi đó! " Tả Đăng Phong rất tức giận, nếu không phải hòa thượng quăng ra vấn đề này, hắn sẽ không nghĩ đến mức đau cả đầu.

Thiết Hài thấy hắn nổi giận, ngậm miệng lại, lão rất thích Thập Tam, vui vẻ làm theo lời Tả Đăng Phong đi thám hiểm loanh quanh trong phòng.

"Thôi, ra ngoài đi dạo đi, về sớm một chút." Tả Đăng Phong cảm giác vừa rồi nói năng không lễ phép, nên đồng ý với đề nghị của Thiết Hài, Thiết Hài nghe thế mừng rỡ, kéo Thập Tam lên vai, nhảy ra cửa sổ.

"Quay lại!" Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hô lớn.

"Gì?" Thiết Hài vội lướt trở về.

"Nó quá lớn, quá vô lý, không có khả năng." Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Thiết Hài, đi vòng vòng trong phòng. Thiết Hài người cao to, Thập Tam ngồi trên vai lão nhìn còn bự, có thể nghĩ ngồi trên vai mình ngồi nhìn mất cân đối tới mức nào. Chủ nhân cũ của nó có thể đối địch với Khương Tử Nha địch chứng tỏ lão là cao nhân, đã là cao nhân làm sao để Thập Tam trên vai được, quá vô lý.

Vấn đề khó chịu vốn chỉ còn cách chân tướng một đường chi, bây giờ lại bế tắc, làm cho hắn rất khó chịu.

"Sai rồi, sai rồi." Tả Đăng Phong tiếp tục đi lòng vòng, trướcđây hắn luôn nghĩ rằng lúc đó Thập Tam còn nhỏ nên được chủ nhân đặt trên vai, bây giờ xem ra suy luận này không đúng, vì nếu Thập Tam được chủ nhân trước nuôi lớn, chủ nhân của nó sẽ không cam lòng để cho nó bị chôn trong phần mộ, đây là bản tính của con người, một con vật tự tay nuôi lớn ai cam lòng làm vậy với nó, nhưng như vậy thì vòng cổ trên người Thập Tam thì phải giải thích thế nào?

Trước đây hắn đã từng mấy lần hỏi Thập Tam về chủ trước của nó, Thập Tam rất lạnh lùng, không muốn nhắc lại chuyện cũ, Thập Tam luôn đi theo hắn không rời, chứng tỏ hắn rất trung thành, một con vật trung thành như làm sao có thể không nhớ tình nghĩa cũ, nếu vậy, chỉ có thể là nó không thích chủ cũ, có thể vì năm xưa chủ cũ đối xử với nó không tốt.

Nhưng nếu đối xử không tối, ông ta đương nhiên sẽ không để nó trên đầu vai, nhưng biểu hiện của Thập Tam lúc từ trên bả vai hắn lăng không chứng tỏ nó đã từng làm động tác này.

Ngoài ra, thành cổ Dung Quốc cách Lai Quốc mấy ngàn dặm, Thập Tam từng đi qua thành cổ Dung Quốc, cũng đi qua Lai Quốc, khoảng cách xa như vậy, nó đương nhiên không thể chạy bằng chân, đã không thể chạy bằng chân, vậy chỉ có thể bay lên trời lăng không mà thôi.

Đem tất cả manh mối xâu chuỗi lại với nhau, Tả Đăng Phong rút ra được một kết luận cuối cùng, Thập Tam lúc trước có thể bay lên ngồi trên lưng con vật khác bay nhanh, chứng tỏ con vật đó là do nó tự diễn sinh ra, nhưng con vật này không phải chim bình thường, vì Thập Tam có đầy đủ Ngũ Hành, nêncon vật do nó diễn sinh nhất định cũng có đủ Ngũ Hành.

Phân tích của hắn không phải suy đoán lung tung, từ chi tiết nhỏ suy ra sự thật. Thời cổ đại, số lẻ là càn vì lớn, số chẵn là khôn vì nhỏ, Thập Tam số lẻ, có nghĩa tuy nó đầy đủ âm dương Ngũ Hành, nhưng trong người bị dư một tia càn chúc khí tức, khiến càn chiếm đa số, dẫn đến con vật do nó diễn sinh ra nhất định cũng mang tính càn, từ xưa tới nay, động vật Ngũ Hành mà thiên về càn chỉ có một loại: long (rồng).

Chỉ có long mới có thể ngăn chặn mười hai địa chi, hơn nữa con rồng này nhất định phải có tu vi cao hơn mười hai địa chi, địa khí kỳ thật chính long khí, chỉ có long khí mới có thể đề cao đế vương.

Nhớ lại lúc ở thành cổ Lô quốc, chỉ có con cua độc mới giúp được kim kê ra khỏi kim tháp, lúc kim kê gặp nguy hiểm còn xông vào bảo vệ, Tả Đăng Phong cảm giác rất có khả năng chủ trước của Thập Tam sau khi quân chủ đời thứ năm của Lai Quốc chết, đã lấy đi nội đan của Thập Tam, Thập Tam vì mất nội đan nên mới khiến long khí nước Lai khô kiệt, cuối cùng bị Tề quốc tiêu diệt. Chủ cũ của Thập Tam lấy nội đan của nó làm gì thì hắn chưa đoán ra, nhưng hành động này đã gây nên một hậu quả vô cùng nghiêm trọng, khiến Thập Tam và con vật do nó diễn sinh ra mất liên lạc với nhau, nếu không, con vật đó đã sớm tới cứu Thập Tam.

Con vật đó không tới cứu Thập Tam có hai khả năng, một là mất liên lạc nên không tìm ra nó, hai là Thập Tam mất nội đan nên cũng mất khả năng khống chế con vật đó.

Ngẫm nghĩ lại mọi thứ lần cuối, trong đầu Tả Đăng Phong hiện ra một tràng cảnh chiến tranh khổng lồ, mười hai địa chi và Thập Tam năm đó không trực tiếp chiến đấu với nhau, mà khống chế độc vật do mình diễn sinh ra chém giết nhau.

"Thập Tam, trước đây mày có đồng bọn là một con rồng phải không?" Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, hắn suy luận đúng hay không thì phải nhờ Thập Tam xác định.

Thập Tam không gật cũng chẳng lắc, chỉ nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm, một lúc sau nhảy xuống khỏi vai Thiết Hài, trở lại trên giường, nằm sấp xuống, thần sắc đau thương và uể oải.

Tuy Thập Tam không trả lời, nhưng là đã trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK