Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254: Gặp nạn trên không

Kỷ Toa nhìn Tả Đăng Phong, không nói gì nữa, cô không biết lý do thật sự Tả Đăng Phong vội muốn đi Hồ Nam, cô nghĩ chắc hắn muốn chạy tới đó để tranh giành tình yêu, ý nghĩa ấy làm lòng cô chua chát, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, vì cô biết mình không có tư cách ghen.

Máy bay có mười bốn chỗ ngồi, thường đủ người mới cất cánh, nhưng bây giờ chỉ ngồi ba người, chính xác là ba người một mèo một chuột, hai người phi công không tính.

Tả Đăng Phong lần đầu ngồi máy bay, hơi hồi hộp, Thiết Hài còn hồi hộp hơn, hai mắt nhắm nghiền tụng kinh Phật.

Tiếng động cơ máy bay ong ong, lúc đầu tốc độ chỉ cỡ xe hơi, nhưng sau đó tăng tốc cực nhanh, cảnh vật lướt ào ào qua cửa sổ, sau đó đầu máy bay ngóc lên, vọt lên bầu trời.

Máy bay cất cánh phần đầu ngóc lên trước, người ngồi bị dồn trọng lực về phía sau, cảm giác như bị đè nén, loại cảm giác này không thoải mái chút nào, thua xa dùng linh khí bay vút đi vô cùng tự tại.

"Bao lâu thì tới Hồ Nam?" Tả Đăng Phong hỏi Kỷ Toa.

"Ba tiếng." Kỷ Toa trả lời.

Tả Đăng Phong gật đầu, cái món đồ chơi này nhanh hơn Cương quyết quyết rất nhiều, từ đây tới Hồ Nam hơn hai ngàn dặm, dù không ngủ không nghỉ đề khí bay vút cũng phải mất một đêm.

"Anh đi Hồ Nam làm gì?" Kỷ Toa không nhịn được, hỏi.

"Giúp Đỗ Thu Đình cưới Ngọc Phất." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp, đàn ông là động vật cảm tính, nếu một người đàn bà cứ đi theo đàn ông một thời gian, người đàn ông sẽ không tự chủ được sinh ra cảm tình với người kia, đây là một loại bản năng, phát xuất từ thói quen đã luôn có được người kia bên cạnh, nên nếu người đàn bà rời đi sẽ làm người đàn ông có cảm giác mất mát, Tả Đăng Phong chính là đang có cảm giác mất mát này, dù sao Ngọc Phất cũng có ý với hắn, chỉ là ý chí hắn quá kiên định, quá tàn nhẫn với bản thân, không cho phép mình phản bội Vu Tâm Ngữ, nên hắn hi vọng Ngọc Phất có được một người chồng tốt, Trương Hoằng Chính không xứng, nhìn tên đó hắn chỉ muốn đạp đạp dưới chân.

"Sao anh phải giúp anh ta?" Kỷ Toa hỏi.

"Đỗ Thu Đình đã từng giúp đỡ tôi, Ngọc Phất cũng từng giúp tôi." Tả Đăng Phong nói xong nhắm mắt lại, trong lòng hắn đang không bình tĩnh, hắn bị Thiên Thần hòa thượng bắt giải lên phía bắc, suốt mười một ngày, quá trình áp giải đối phương rất rêu rao, dựa theo lẽ thường, Kim Châm và Ngọc Phất đều hẳn là nhận được tin tức, nhưng cả hai đều không xuất hiện, nếu là ai cũng thấy khó chịu, Tả Đăng Phong đi Hà Nam còn muốn xác định thêm một việc, là hai người có thật sự không biết tin hay không, hay là biết mà có điều cố kỵ không tới cứu hắn được.

Kỷ Toa là một người thức thời, thấy Tả Đăng Phong nhắm mắt, biết hắn không muốn nói thêm nữa, nên im lặng theo.

Máy bay bay lên cao, Thập Tam hiếu kỳ dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài, hồi xưa nó từng khống chế Kim Long, nên không sợ độ cao, lão đại là động vật dưới nước, bị khí ép và tiếng động cơ ồn ào làm nó nôn nóng, Thiết Hài ôm nó vào trong ngực vuốt ve an ủi, nhìn cứ như cha con, đáng tiếc con chuột này không biết gọi tiếng ‘cha’.

Tả Đăng Phong thở dài, con người ai cũng có ước muốn kéo dài huyết mạch của mình, muốn vậy trước hết phải có vợ, hắn đã từng vô số lần tưởng tượng con của mình và Vu Tâm Ngữ sẽ trông như thế nào, nhưng hắn biết đó chỉ là ảo tưởng, cả đời này hắn không thể có được con.

"Nếu cô chỉ còn sống được một năm hai tháng, cô sẽ làm gì? " Tả Đăng Phong mở mắt nhìn Kỷ Toa, trong lòng quá nặng nề làm hắn phải tìm cách giải tỏa bớt.

Kỷ Toa kinh ngạc, cô không hiểu tại sao Tả Đăng Phong lại hỏi như vậy, nên nghĩ một lúc mới trả lời, "Tôi trở về làm bạn với cha mẹ."

"Nếu cha mẹ đã mất rồi thì sao?" Tả Đăng Phong hỏi.

Kỷ Toa giật mình, cô nhận ra Tả Đăng Phong không phải hỏi lung tung, mà là có mục đích, rất có thể chính là đang nói tới bản thân hắn.

"Tới ở chung với người tôi yêu." Kỷ Toa ôn nhu đáp.

"Nếu người cô yêu cũng đã chết?" Tả Đăng Phong thở dài.

"Thì ở với bạn bè người thân, dù sao tôi cũng sẽ không ở một mình." Kỷ Toa lắc đầu.

"Nếu tất cả bạn bè người thân của cô đều không có?" Tả Đăng Phong cười khổ.

Kỷ Toa không trả lời, cuối cùng cô đã hiểu vì sao Tả Đăng Phong trở nên quái đản, một người nếu biết sinh mạng mình sắp chấm dứt, đó sẽ là một chuyện rất đau đớn, có thể cố nén không đánh mất lý trí đã là cực kỳ khó khăn, càng đừng nói tới chuyện đi làm việc gì đó.

Trong lòng Kỷ Toa chấn động, trước giờ cô luôn cho rằng đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, giao phối và phát tiết là bản tính của họ, nhưng Tả Đăng Phong xuất hiện làm cô hiểu đàn ông không phải vậy, từ hắn, cô đã hiểu đàn ông cũng chuyên chú, cũng có chiều sâu, có tình cảm, có trách nhiệm, từ hắn, cô cũng nhìn thấy một người đàn ông cô độc đáng thương, đau khổ, bất đắc dĩ.

Cô biết Tả Đăng Phong xem thường cô, nhưng như thế càng làm cô coi trọng hắn, một người đàn ông đi thổ lộ với người đàn bà mà hắn xem thường chứng tỏ người đàn ông ấy đã cô độc tới mức không còn ai để thổ lộ tâm sự.

Kỷ Toa thở dài, Tả Đăng Phong nghe thấy, im lặng.

Tả Đăng Phong nhắm mắt lại chợp mắt trong chốc lát, một canh giờ sau, hắn cảm giác thân thể của mình bắt đầu ngửa ra sau, tiếng động cơ máy bay trở nên không bình thường, tình huống dị thường làm hắn mở mắt.

"Xảy ra chuyện gì?" Kỷ Toa nhổm dậy hỏi hai người phi công.

"Tránh né khí lưu, chúng tôi đang hướng lên trên." Trong khoang điều khiển vang lên tiếng trả lời của phi công.

Kỷ Toa ngồi trở xuống, Tả Đăng Phong cau mày, tình hình hình như không đúng, máy bay hướng lên rất mạnh, gần như là thẳng tắp.

"Hai người làm gì vậy?" Kỷ Toa hiểu biết về bay máy bay hơn Tả Đăng Phong, cũng nhận ra tình hình khác thường, lập tức nói với tới chỗ hai phi công, nhưng đáp lại cô là những viên đạn.

"Nếu cứ bay thẳng lên thì chuyện gì xảy ra?" Tả Đăng Phong cúi đầu né đạn, hỏi to Kỷ Toa.

"Chúng ta sẽ mất dưỡng khí." Kỷ Toa móc súng lục ra chuẩn bị phản kích "Tôi đi khống chế họ." Tả Đăng Phong thấy tình thế nguy cấp, vừa định rời ghế lại bị đạn đối phương bắn tới làm hắn phải rụt lại né tránh, nhưng Thiết Hài đã vọt tới khoang điều khiển, nhanh chóng quật ngã hai gã phi công.

"An toàn!" Thiết Hài hô to.

Tả Đăng Phong bước tới kiểm tra, hắn phải cau mày, Thiết Hài ra tay quá nặng, hai phi công đã bị đánh chết.

"Cô lái máy bay đi." Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa.

"Tôi không biết lái." Kỷ Toa lắc đầu.

Thiết Hài biết mình gây họa, vội rụt trở về chỗ ngồi.

"Mau nghĩ cách đi." Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa, máy bay đã bắt đầu lao xuống.

Kỷ Toa lôi phi công ra khỏi ghế ngồi, nắm cần điều khiển lay lay mấy cái, bất đắc dĩ thả ra.

"Đều tại anh, ai bảo anh dữ dằn như thế." Kỷ Toa oán hận Tả Đăng Phong, ai bảo hắn giương oai ở sân bay.

"Cô tưởng họ làm thế là vì hành động của tôi ở phi trường à? " Tả Đăng Phong cắt ngang, hai phi công này rõ ràng là đã nhận được lệnh, có lẽ do chính phủ quốc dân bất mãn với cách làm việc tùy tiện hắn nên muốn mượn thời cơ giết hắn, ai bảo hắn từng tuyên bố muốn đi giết lão đại đầu trọc của Quốc Dân đảng.

"Làm sao bây giờ?" trán Kỷ Toa rịn mồ hôi lạnh.

"Yên tâm đi, có tôi ở đây cô không chết đâu." Tả Đăng Phong trở lại chỗ ngồi, nhét Thập Tam vào trong thùng gỗ, cõng lên lưng.

Thiết Hài nhìn thấy, lập tức bắt chước, nhét lão đại vào cái thùng của mình, thùng của lão không có nắp, nên lão kéo một tấm vải để che bên ngoài.

Tả Đăng Phong xé dây da an toàn của chỗ ngồi, túm lấy Kỷ Toa, cột chặt cô vào người mình.

"Anh định làm gì?" sắc mặt Kỷ Toa trắng bệch.

"Đi ra ngoài." Tả Đăng Phong vọt ra cửa khoang phụ cận.

"Quá cao, chúng ta sẽ ngã chết." Kỷ Toa vội kêu.

"Cô phải tin tôi chứ." Tả Đăng Phong đáp, Kỷ Toa thấy sắc mặt hắn khó coi, không dám nói nữa, đưa hai tay ôm chặt lấy hắn.

Tả Đăng Phong nhìn xuống dưới phán đoán đại khái độ cao, tính toán phải rơi thế nào để giảm xóc nhiều nhất, người tu hành độ quá Thiên kiếp có thể lăng không mà đi, từ trên cao rơi xuống cũng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng độ cao đó cũng có giới hạn, nếu cao hơn, linh khí không đủ thì cũng sẽ ngã như người thường.

"Đại sư, tôi mở cửa khoang, ông nhảy ra trước, vận linh khí rơi xuống là được, không sao đâu." Tả Đăng Phong lôi Thiết Hài tới cửa khoang, hắn biết nguyên lý lưu thông của không khí, biết hậu quả của việc mở cửa khoang.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài nhếch miệng gật đầu.

Tả Đăng Phong phải phán đoán độ cao cẩn thận, vì nếu mở cửa khoang quá sớm, Thiết Hài sẽ bị ngã chết, nếu mở quá muộn, cũng sẽ chết vì máy bay nổ.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn xuống, trán rịn mồ hôi lạnh, tay phải dồn linh khí, một phát đánh bay cửa khoang.

Cửa khoang vừa mất, Thiết Hài lập tức bị hất văng ra ngoài, rơi xuống, gió mạnh sinh ra làm Tả Đăng Phong cơ hồ không nhìn thấy gì, hắn vội ôm theo Kỷ Toa, lúc rơi xuống linh khí sẽ tiêu hao rất lớn, nên hắn muốn xuống muộn hơn Thiết Hài mấy giây.

Rơi từ trên cao xuống, thường sẽ bị choáng váng hoa mắt, nhưng Tả Đăng Phong và Thiết Hài đều là cao thủ độ quá Thiên kiếp, đã quen rơi từ trên cao nên điều chỉnh góc độ nhanh chóng, đảo ngược linh khí giảm bớt sức nặng của bản thân.

Hai người rời đi không lâu, máy bay đã cắm đầu xuống đất nổ tung, nhưng nổ không lớn lắm, chắc vì bay đã hơn hai giờ, dầu thừa không còn bao nhiêu, một lát sau hai người an toàn rơi xuống đất, thở ra như trút được gánh nặng.

Thiết Hài chạm đất đã hét to 'Lão nạp cuối cùng cũng đã ngồi máy bay.'

Tả Đăng Phong không đáp lại, thậm chí không cởi dây cột trên người, mà nghi hoặc nhìn quanh, ba người đang ở trong một nghĩa trang ven rừng, xung quanh có rất nhiều ngôi mộ, nhưng mộ nào cũng đều đã bị người ta đào mở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK